Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này, đối với Tào công công mà nói, chính là tai họa lớn!
Nếu không phải bởi vì có được tin tức giả rằng Trần Tiểu Cửu cứu thích khách, ẩn thân trong Hỗ gia trại, lão như thế nào lại liều lĩnh, phái toàn bộ Huyền Vũ doanh, tấn công lên đó? Hiện giờ hay rồi, Huyền Vũ doanh toàn quân bị diệt, Thiết Giáp doanh thay mận đổi đào, thật là tiền mất tật mang!
Tất cả mọi chuyện này, đều quay chung quanh Trần Tiểu Cửu, tiến hành một ván cờ, kết cục lại ôm lấy thất bại thua thiệt, lão làm sao có thể không vì vậy mà giận chó đánh mèo Trần Tiểu Cửu?
Tào công công trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc không hài lòng, oán hận nói
- Thủy vận của sông Tiền Đường, Long Đại một mình ngươi nắm giữ cũng rất tốt, Trần Tiểu Cửu cũng làm thủy vận, chẳng phải muốn làm náo loạn thị trường sao?
Long Đại nghe vậy mừng rỡ, liên tục dập đầu nói:
- Có một lời của bá phụ thật tốt, vì trật tự của thủy vận, mong rằng bá phụ chỉ điểm nhiều hơn!
Thạch Đầu Trù nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng trong mắt bốc hỏa, oán giận nói:
- Nghĩa phụ, Trần Tiểu Cửu không chỉ muốn tiến quân thủy vận, mà còn cùng liên hợp với Phan gia, làm sòng bạc, thanh lâu, làm hại con cực cực khổ khổ, hơn ba mươi vị thương nhân, đều bị Trần Tiểu Cửu miệng lưỡi lợi hại cướp mất!
Tài ăn nói của y thật tốt, đem sự tình chân tướng, thêm mắm thêm muối nói ra.
Tào công công đột nhiên đứng lên, híp mí mắt tràn trề ác khí nói
- Lại có chuyện này sao?
- Cực kỳ chính xác, con dám nói dối sao?
Thạch Đầu Trù cúi người, đè thấp âm thanh, thỏ thẻ
- Nghĩa phụ, con tổn thất hơn ba mươi thương nhân, cũng không đáng ngại, nhưng Trần Tiểu Cửu rõ ràng biết ngài là nghĩa phụ của con, lại vẫn lộ liễu cướp lấy mối làm ăn của con, đây rõ ràng là bất kính với ngài! Trong lòng con rất oán giận, hận không thể tìm hắn liều mạng!
Thạch Đầu Trù miệng lưỡi khéo léo vô cùng, một phen đổi trắng thay đen,khéo léo dụ dỗ lão Tào từng bước, không thể nói không độc.
Tào Công vốn hai má hóp lại, nhưng vì phẫn nộ mà đỏ mặt tía tai.
Yết hầu đột nhiên run rẩy giật mình: hiện tại đúng là lúc lão "tha hổ vào đất bằng, không thể ngờ chó Nhật cũng dám bò lên đầu lão, thật quá buồn cười!
Lão căm giận đập bàn, híp đôi mắt nhỏ, âm trầm nói
- Sự tình của Trần Tiểu Cửu, giao cho ta là tốt rồi, ta nhất định sẽ khiến hắn nếm được sự lợi hại của ta!
Lúc này lão viết một phong thư được giao cho Khang Thiết, lệnh tử cấm vệ thúc ngựa, hạn ba ngày giao cho Công bộ
Thạch Đầu Trù, Long Đại nghe vậy, nhìn nhau cười.
Trong nụ cười bao hàm vui sướng trào phúng khi người gặp họa, dường như đã thấy được bộ dạng chật vật bại lụi của Trần Tiểu Cửu.
Khang Thiết này vừa nghe là về chuyện của Trần Tiểu Cửu, đặc biệt cẩn thận.
Cầm phong thư mật lật qua lật lại nhìn mấy lần, bước nhanh chạy đi ra ngoài, không có giao cho người đưa thư, mà là vụng trộm đến nhà Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu đang ở cửa nhà hóng gió, cùng Song Nhi, Đan Nhi pha trò lẫn nhau, tán gẫu rất vui, Khang Thiết lén lút leo tường xông vào.
Đan Nhi thân là bảo tiêu của Trần Tiểu Cửu, đương nhiên không thể nhìn như không thấy, rút bảo kiếm ra, thừa dịp Khang Thiết còn chưa nhảy xuống, tay vung lên, huy kiếm nhắm cổ Khang Thiết chém tới.
Động tác như thỏ chạy trốn, nhanh như gió bão.
Cô nàng này, thân thủ thật tốt!
Võ công của Trần Tiểu Cửu tiến bộ, ánh mặt tự nhiên ngày càng sắc bén, dựa vào thân pháp của Đan Nhi, nàng và La Đồng là ngang nhau.
Nhưng kinh nghiệm thực chiến còn thấp, nếu thực sự ra tay, phỏng chừng ba Đan Nhi cũng không thấp hơn một La Đồng.
Khang Thiết tuy rằng là một cao thủ hạng nhất, nhưng cũng bị một kiếm linh hoạt sắc bén của Đan Nhi, sợ đến mức chết khiếp!
Chân lớn đặt trên tường mượn lực đạp, tứ chi mở ra, bộ dạng như cóc ngồi, lẻn đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, mồ hôi lạnh từ trên đầu chảy xuống:
- Trần Tiểu Cửu, ai vậy? Sao không phân rõ tốt xấu liền động thủ, thiếu chút nữa một kiếm đã đâm chết ta rồi!
Đan Nhi một kiếm đâm không trúng lại đâm tiếp!
Trần Tiểu Cửu vội vàng ngăn nàng lại, cười nói với Khang Thiết
- Này là cận vệ của ta, lợi hại không? Mạng nhỏ của ta, đều nằm trong tay nàng!
Đan Nhi nghe thấy Trần Tiểu Cửu khen nàng võ công cao, trong lòng đắc ý nhếch cằm.
Khang Thiết nhìn vẻ mặt đắc ý của Đan Nhi, liên tục gật đầu tán thưởng:
- Trần công tử, nữ nhân bên cạnh ngươi, thật là xinh đẹp...
Trần Tiểu Cửu trong lòng buồn cười: thằng nhãi Khang Thiết này ở bên Tào công công chìu chuộng đã học được công phu nịnh bợ, vừa khen Đan Nhi võ công cao cường, vừa khen nàng xinh đẹp, người vậy không làm thám tử, thì thật uổng phí.
Thân phận thực của Khang Thiết là sư huynh của Diệp Ngâm Phong, Trần Tiểu Cửu đương nhiên sẽ không chậm trễ, nhiệt tình tiếp đón Khang Thiết vào nhà, rót một ly trà cho gã:
- Tiểu Cửu mấy ngày trước đây, công việc đầy mình, đa tạ Khang huynh viện thủ, Tiểu Cửu trong lòng biết rõ, ngày khác tất có báo đáp!
- Trần công tử, ngươi nói vậy nghe được sao? Đây là việc của Khang mỗ, sao có thể phụ lòng người trông cậy?
Khang Thiết nhìn Đan Nhi quắc mắt lạnh lùng và Song nhi dịu dàng nhu thuận, lắp bắp nói:
- Trần công tử, ta đến tìm ngươi, là có việc cấp tốc thương lượng...
Song Nhi nhìn ra ý của Khang Thiết, dịu dàng nói
- Công tử cứ tiếp tục, ta đi pha trà cho ngài!
Lôi kéo tay Đan Nhi, đi vào trong phòng.
Vẻ mặt Đan Nhi không tình nguyện, than thở nói:
- Có chuyện gì mà không dám nói trước mặt người khác? Nói nhỏ, tất nhiên không phải là chuyện tốt rồi!
Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười khổ, ngăn Đan Nhi, Song Nhi, hướng Khang Thiết nói
- Khang huynh, đây là hai vị cô nương tâm phúc của ta, người một nhà, không cần lảng tránh!
Đan Nhi nghe Trần Tiểu Cửu nói như vậy, chu chu cái miệng nhỏ nhắn tươi cười vui sướng, vênh váo tự đắc trừng mắt với Khang Thiết, trong mắt tràn ngập tự hào.
Khang Thiết đâu phải là thằng ngốc, tự nhiên nhìn thấu sự quỷ dị đó.
Hai cô gái nhỏ này bộ dạng xinh đẹp, lại là tâm phúc, chỉ sợ ban ngày là làm bảo tiêu, buổi tối lại làm ấm giường đi? Gã nghĩ đến chỗ mờ ám, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Đan nhi tuy rằng đơn thuần, nhưng không ngốc, tự nhiên hiểu được Khang Thiết có ý xấu xa gì đó, nhướng mày, lay động bảo kiếm thở phì phì nói
- Ngươi đồ quỷ xấu xa, có chuyện gì nói mau, miệng đầy răng vàng., cười thật rạng rỡ nhỉ?
Khang Thiết bị nói như vậy vả mặt đỏ bừng, ngượng ngùng thu hồi dáng cười bỉ ổi kia!
- Đan Nhi không được vô lễ!
Trần Tiểu Cửu hung hăng trừng mắt nhìn nàng, lại hướng Khang Thiết nói
- Khang huynh, ngươi đến đây, nhất định có việc cấp tốc, mời nói mau đi!
- Ừ...Tào công công sẽ gây chuyện bất lợi cho ngươi!
Khang Thiết uống một ngụm trà, mang lời nói của Thạch Đầu Trù, Long Đại ,từ đầu đến cuối kể lại, rồi từ trong tay áo lấy ra phong thư, trịnh trọng nói
- Trần công tử, ngươi nếu là cảm thấy nội dung trong thư này đối với ngươi bất lợi, chúng ta liền mạo hiểm mở ra xem, tránh không mắc mưu của lão thái giám!
Đan Nhi nghe được Khang Thiết không ngờ là thám tử bên cạnh lão thái giám, mắt trợn tròn, lộ ra bộ dáng giật mình, trong lòng đầy lo âu, không dám đùa giỡn như tiểu hài tử.
Trần Tiểu Cửu tiếp nhận mật tin, nhìn nhìn chung quanh, cười nói
- Khanh huynh có biện pháp mở thư ra không?
Khang Thiết ngẩng cao đầu, có chút tự hào nói
- Ta có biện pháp đặc chế, sau khi mở ra có thể hoàn hảo không tổn hao bì thư, người ngoài cũng nhìn không ra dấu vết, chẳng qua. . Cần thời gian lâu chút! Nếu là thật sự đối với ngươi bất lợi, thì cũng không cần nghĩ nhiều. .
Trần Tiểu Cửu châm trà cho Khang Thiết, gật gật đầu nói
- Đa tạ Khang huynh lo lắng! Mạo hiểm mở thư ra sẽ không tốt, ta dĩ nhiên biết được tổng thể nội dung trong thư này, Khang huynh vẫn là khẩn trương đem giao thư, chớ để bị lão thái giám nhìn ra sơ hở, như vậysẽ có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ chuyện lớn!
Đan Nhi hoàn toàn không hiểu được như chim nhỏ nép vào người hắn.
Mặc kệ có người ngoài hay không, tay ngọc quàng lên cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến độ đỏ bừng
- Tiểu Cửu thối, người ta hảo tâm đưa thư đến cho ngươi xem, ngươi lại cứ làm ra bộ dáng sâu xa khó hiểu, có vẻ thông minh là sao? Còn không mau mở ra xem?
Giơ tay liền muốn đoạt lấy lá thư.
Trần Tiểu Cửu cười khổ: cô nàng này sao lại là bảo tiêu của ta chứ? Rõ ràng là lấy ta làm bao cát mà!
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Đan Nhi, lại nhìn hướng đôi mắt sắc lẹm của Khang Thiết , Đan Nhi mới nhận ra mình thật liều lĩnh, hừ một tiếng, buông lỏng cách tay đang ngược đãi Tiểu Cửu.
Khang Thiết gặp hai người mắt đi mày lại, trong lòng càng tin tưởng Tiểu Cửu cùng cô bé hung ác này giằng co không rõ, làm sao có cái quan hệ đơn giản ông chủ cùng bảo tiêu?
Nhưng hắn biết Trần Tiểu Cửu là người có tài, nói không chừng người liền thật sự đoán được trong thư viết cái gì? Không đọc thư cũng rất tốt, cũng tránh khỏi phiền toái này nọ!
Đứng dậy cáo từ Trần Tiểu Cửu, trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn Đan Nhi một cái, lời nói đầy thấm thía Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
- Nữ nhân trong nhà, đối đãi phu quân phải dịu dàng một chút. .
- Ngươi cái đồ quỷ xấu xa, răng…., nói huơu nói vượn cái gì đấy?
Đan Nhi bị hắn vạch trần tâm sự, trên mặt ửng đỏ, yêu kiều như hoa hồng, trong tay bảo kiếm lại đưa ra, hướng Khang Thiết đâm tới.
Khang Thiết cười haha, thở ra một ngụm uất khí, trong lòng méo mó, thân hình thoắt một cái đã biến mất ở hẻm nhỏ.
Đan Nhi bắt không được Khang Thiết, quay lại đá Trần Tiểu Cửu một cước
- Ngươi còn giả bộ tốt đẹp cái gì, nếu không phải vì ngươi, ta có thể bị quở trách sao?
Trần Tiểu Cửu ủy khuất chạy ra sau Song Nhi, nắm lấy eo nhỏ của nàng, nghe hương khí nhàn nhạt trên người nàng, cười hì hì nói
- Song Nhi tốt của ta, cứu tước công với!
Nói hết câu, Đan Nhi đã đánh tới.
Song Nhi bị Tiểu Cửu ôm lấy eo, cả người tê dại, không khỏi thẹn thùng, mắt tròn, tư vị ấm áp, thấy Đan Nhi đánh tới, kinh hoảng hai tay dang rộng, cầu xin tha thứ nói
- Tỷ tỷ đừng náo loạn, Tiểu Cửu ca không chịu nổi quyền cước củtỷ tỷ đâu...
Đan Nhi chống hông trừng mắt
- Tiểu muội tử, muội thực không biết suy nghĩ, không ngờ dám ngăn cản kiếm của tỷ tỷ.
Song Nhi cười hì hì nhìn Đan Nhi, đôi mắt lóa ra thần thái bỡn cợt, vô cùng dịu dàng phản kích nói
- Tỷ tỷ không phải giống với muội sao?
- A? Muội nói bậy bạ gì đó? Ai cùng muội không biết xấu hổ?
Đan Nhi vốn là vẻ mặt đỏ bừng, nghe Song Nhi nói xong, cả người như tản mát ra khí nóng., u oán thì Tiểu Cửu liếc mắt một cái, hừ một tiếng, chạy nhanh vào phòng.