Trần Tiểu Cửu to gan lớn mật, đâu có để ý Đan nhi rút kiếm?
Thân thủ bây giờ của mình tuy không dám nói là cực cao, nhưng trải qua mấy lần đại chiến, luận về kinh nghiệm thực chiến, có lẽ còn phong phú hơn Đan Nhi, sao có thể sợ nàng?
Hắn ôm eo Đan Nhi, cười nháy đôi mắt, chân thành nhìn trộm hai má trắng nõn của Đan Nhi, con ngươi trong sáng, ánh mắt tròn tròn, hàm chứa sự ngượng ngùng, đôi lông mi cong vút run rảy. Bỗng nhiên hắn cào chút cái mũi của Đan Nhi, lay vòng eo Đan Nhi , oán trách nói:
- Đan Nhi, muội lo ta chết sao.
- Huynh..huynh đâu có lo lắng cho ta, huynh thông minh như vậy, huynh không lừa được ta đâu, sao có thể tin vào lời của huynh chứ?
Đan Nhi cuối cùng vẫn không nhẫn tâm rút kiếmdọa tiểu tình lang, vả lại cho dù rút kiếm, đối với Trần Tiểu Cửu mà nói cũng không có tác dụng gì: vẻ mặt trong đôi mắt hắn rõ ràng đã ăn định ta rồi, ôi. Lại cứ không chịu thua kém như vậy, còn không thể kiên cường chút, rời khỏi vòng tay của hắn?
Nàng suy nghĩ mông lung, cơ thể lại lơ đãng ngồi trên đùi Trần Tiểu Cửu, tay hắn lại tùy ý đưa qua vòng eo nàng, truyền tới sức nóng, khiến tâm thần nàng u muội say mê. Cho dù nàng không hiểu nổi mình, nhưng từ nơi thầm kín truyền tới một thứ cảm giác gì, lại khiến nàng không thể tự chủ được nhịp thở.
Tự đáy lòng nảy lên một sự phản kháng kịch liệt, bắt buộc nàng phải né tránh bàn tay to đang tác quái đó, nhưng cảm giác sung sướng đê mê trên cơ thể, cuối cùng lại đè ép ý niệm đó trong lòng.
Nàng cuối cùng từ bỏ sự giãy dụa.
Chu cái miệng nhỏ nhắn, thều thào vào tai Trần Tiểu Cửu hỏi:
- Kẻ dâm đãng, huynh nói thật cho ta đi, hôm đó, tại sao huynh lại giúp tên thích khách kia, huynh không biết rất là nguy hiểm sao? Thường thấy huynh thông minh như vậy, giảo hoạt như vậy, không ngờ hôm đó lại làm chuyện hồ đồ, nếu huynh u mê như vậy, muội muội phải làm sao? huynh…huynh mau nói cho ta biết, không nói được lý do hợp lý, ta…ta sẽ đánh vào mông huynh.
- Nha đầu ngốc.
Trần Tiểu Cửu ôm chặt nàng, từ từ nói:
- Lúc đó ta cho rằng người ám sát Tào công công là muội, thấy muội vùi lấp thân mình linh cũi, ta gấp đến độ như cháy nhà, làm sao có thể thấy chết không cứu, lúc đó ta đã nghĩ, nếu sống chúng ta cùng sống, nếu chết, chúng ta cùng chết.
- Huynh thật sự nghĩ vậy sao?
Đan Nhi mở to mắt, một câu nói này " sống thì cùng sống, chết thì cùng chết", giống như là một lưỡi dao sắc nhọn mang theo đường mật, đâm vào sâu trong tim nàng, mật đường khuếch tán ra, lục phủ ngũ tạng đều trở nên vô cùng ngọt ngào, trong mắt nàng tràn lên cảm giác hạnh phúc, xấu hổ cúi đầu, bàn tay xoa loạn lên, nỉ non nói:
- Ta biết huynh có thể gạt ta, trong miệng không có câu nào là thật.
- Sao lại không phải là nói thật?
Trần Tiểu Cửu vội vàng, loạng choạng ôm lấy eo Đan Nhi, đỏ mặt nói:
- Chỉ biết ta giảo hoạt gian trá, chưa bao giờ kinh doanh lỗ vốn, nếu không phải vì cứu muội, ta sao có thể ngốc nghếch không cần tính mạng, cô đơn chiếc bóng cứu muội được? Muội nói vậy, trái tim ta thấy lạnh lắm, khó chịu vô cùng! Không tin…muội sờ mà xem.
Trần Tiểu Cửu nắm chặt tay Đan Nhi.
- Đừng…đừng vậy! Ta tin huynh còn không hết sao? Chỉ là tại sao huynh lại làm vậy? Ta và huynh lại không có chút quan hệ nào!
Lời Đan Nhi vừa nói ra, đã cảm thấy mình nói có chút quá đáng. Điều này chứng tỏ là đã cho Trần Tiểu Cửu một đáp án khẳng định rồi. ôi…Trước không nói phụ nữ là kiêu ngạo chút, nếu có thằng nhãi nào chỉ là chơi đùa, không có ý định lấy mình, ta nên hạ đài thế nào?
- Chúng ta thật sự là một chút quan hệ cũng không có sao?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt bỡn cợt.
Đan Nhi thấy đôi mắt Trần Tiểu Cửu như có lửa, bĩu cái miệng mọng lên, tim đập thình thịch, tay toát mồ hôi, miệng u oán nói:
- Hai ta..hai chúng ta cũng không phải là một chút quan hệ cũng không có, tiểu tử thối, ta là chị vợ của ngươi, ngươi đối với ta tốt, là điều đương nhiên, bằng không Song Nhi sẽ không vui.
Nàng vừa nói ra, liền ý thức được chị vợ sao có thể ngồi trên đùi em rể như thế? Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, vặn người, làm bộ muốn giãy dụa.
Cô gái này, cuối cùng cũng mặt non chút.
Trần Tiểu Cửu sao có thể dễ dàng thả nàng ra như thế? Sự gặp gỡ bất ngờ này, chính là vì thổ lộ, Đan Nhi chính là khi động tình, chiếc cửa sổ giấy tối nay bất luận thế nào cũng phải phá.
Tốt nhất lát nữa chọc một lỗ thủng, mãi mãi không dán, vậy là tốt.
Đan Nhi thấy Trần Tiểu Cửu ôm nàng rất chặt, liền biết hắn muốn nói những lời xấu hổ, trái tim lo sợ, trên mặt lại nóng bỏng, cúi đầu rất lâu, lại vẫn không mở miệng, cúi đầu oán trách nói:
- Kẻ phóng đãng, sao ngươi không nói gì?
Trần Tiểu Cửu trừng mắt nói:
- Trong lòng ta coi nàng như chị vợ…
Đan Nhi kiều diễm, thoáng chốc rơi tận đáy vực, trong lòng lại dâng lên nỗi phiền muội vô bờ: hắn rút cuộc chỉ coi mình như chị vợ, hóa ra từ đầu tới cuối đều là trò tiêu khiển với ta, trên mặt lại tái nhợt, đột nhiên giãy ra nói:
- Mau…mau buông ta ra, chị vợ sao có thể ngồi trên người ngươi?
Trần Tiểu Cửu ôm vòng eo của nàng thổi vào tai nàng, dịu dàng nói:
- Đan Nhi, ta còn chưa nói xong, nàng vội cái gì?
- Có gì thì mau nói, có mau buông ra không.
Trong mắt Đan Nhi tràn đầy sự thất vọng, tâm trạng vô cùng xấu hổ.
Trần Tiểu Cửu lại chớp mắt nói:
- Trong lòng ta, Đan Nhi là chị vợ của ta, Song nhi cũng lại là em vợ ta…
- Hả ? Ngươi..ngươi thật tham lam..
Đan Nhi rút cuộc nghe hiểu được tình ý của Trần Tiểu Cửu, trong lòng tuy lướt qua những dòng nước ấm, nhưng lại không kìm nổi sự tức giận với lòng tham của hắn, vỗ ngực hắn nói:
- Ta sớm đã biết ngươi không có gì tốt đẹp mà, cái gì mà chị vợ, em vợ, ngươi muốn đạt được cái đẹp nhất, ta..ta mới sẽ không theo ngươi..
Trần Tiểu Cửu đã đoán được tâm tính của Đan Nhi, người phụ nữ này động chân động tay với mình, trong lòng sớm đã có dự kiến trước, giơ cánh tay cường tráng ra giả bộ đánh nhau, trong miệng lại nói:
- Mưu sát chồng! Mưu sát chồng…
- Ngươi còn nói! Ta cắt miệng ngươi.
Đan Nhi tuy động chân động tay với Trần Tiểu Cửu, nhưng hai người lại nảy lên một hương vị hạnh phúc trong lòng.
Trần Tiểu Cửu vô cùng đắc ý, mắt kinh ngạc chăm chú nhìn phong trạch, da thịt của Đan Nhi, còn có thấy rõ hai má, bàn tay không ngờ đặt vào trong ngọn nến, hắn rút ra, tuy không bị bỏng, nhưng lại vẫn hoảng sợ.
Đan Nhi đang đùa giỡn với hắn, trái tim tràn đầy tình ý dạt dào, thấy Trần Tiểu Cửu cho dầu bị bỏng, trong lòng kinh hãi, quên vui đùa, theo bản năng cầm lấy tay Trần Tiểu Cửu, đặt trước miệng thổi phù nhẹ vài cái, đau lòng oán trách nói:
- Kẻ phóng đãng, ngươi có bị bỏng không? Để ngươi có lòng không trong sạch? Ngay cả dầu cũng gây khó dễ cho ngươi? Bị bỏng cũng đáng, ta..ta cũng sẽ không đau lòng.
Trần Tiểu Cửu cười duyên dáng nhìn sự dịu dàng và nhu tình trong mắt nàng, dịu dàng nói:
- Nàng không đau lòng thì ai đau lòng?
- Nói bậy…
Đan Nhi đau khổ quẳng bàn tay Trần Tiểu Cửu ra, vừa đúng lúc ngọn nến kia đã cháy hết, trong phòng đã chìm vào bóng tối.
Trần Tiểu Cửu không thể ức hiếp Đan Nhi trong bóng tối, trái lại, nắm lấy tay nàng đặt vào ngực, dựa vào, âu yếm, nhẹ giọng nói:
- Đan Nhi ngoan.
Đan Nhi cảm nhận dược hơi thở nóng rực trên người Trần Tiểu Cửu, càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng giãy dụa khỏi người Trần Tiểu Cửu, trong phòng tối om, trong lòng nhảy loạn, bụng không ngờ va vào bàn.
Khi lơ đãng nhất, cố hết sức mới được.
Đan Nhi đứng dậy vội vàng, sức lại lớn, đụng phải mũi bàn, cái bàn đó loảng xoảng một mảnh âm thanh vang lên, lui về phía sau một chút, chén trà rơi xuống đất.
Bụng là chỗ mỏng manh nhất, nàng đau tới kêu lên một tiếng, lảo đảo rồi té ngã, tay nhỏ bé quơ lên, không ngờ lại bắt được vai của Trần Tiểu Cửu, một lần nữa lại ngồi trên đùi hắn, chỉ là lúc này ngồi vào ngực hắn.
Lúc này tuy nàng biết rõ ngồi cùng một chỗ, có chút không ổn, nhưng bụng đau muốn chết, không còn tâm trạng mà đứng lên.
- Cô gái nhỏ, không nghe lời Tiểu Cửu, đụng đau không?
Trần Tiểu Cửu ban đêm có thể nhìn thấy mọi vật, nhìn thấy rất rõ sự tiếp xúc thân mật giữ Đan Nhi và chiếc bàn, trong lòng thầm cảm kích chiếc bàn, tạo một cơ hội thân thiết cho hắn và Đan Nhi.
- Tiêu Cửu thối, ta đau thành ra thế này, ngươi còn nói mát nữa sao? Ta muốn đánh mông ngươi…ôi…
Đan Nhi nhẹ giọng kêu lên.
- Nàng đánh mông ta, sao có thể sánh bằng va vào bàn được chứ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu giơ tay ra, cười hì hì nói:
- Tới đây, ta xoa cho nàng.
Không đợi Đan Nhi nói gì, bàn tay hắn đã nhanh chớp cơ hội đưa vào bụng nàng.
- Ừ…
Cái bụng đau đớn, bị bàn tay Trần Tiểu Cửu vận dụng phương pháp " ngự nữ bảy mươi hai biến" mà Khổng Nghi Tần truyền lại cho, xoa nhẹ.
Đan Nhi giống như bị điện giật, mở to miệng, nhíu mày, như đơ ra, lại có cảm giác hơi ngứa hơi đau, từ tay của Trần Tiểu Cửu, dọc theo bụng, matxa rất lâu, cảm giác càng mãnh liệt, vùng bí ẩn giữa hai chân, có cảm giác kì lạ vô cùng.
Trong bóng tối, trong mắt Đan Nhi lộ ra sự hoang mang, cả người đều như bị mềm nhũn, xụi lơ trên đùi của Trần Tiểu Cửu cơ thể có sự mẫn cảm không nói ra lời.
Nàng chịu đựng sự rung động nhỏ như gió lốc trong cơ thể, qua một lúc mới kiên cường lại, kéo tay Trần Tiểu Cửu ra khỏi bụng mình, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Cửu thối, thật to gan, ngươi, ngươi sờ chỗ nào của ta đấy?
Bụng…cũng là nơi bí ẩn nhất của phụ nữ.
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:
- Ta không sờ đâu cả, chỉ là xoa chỗ đau của nàng thôi mà.
- Sao ngươi lại mặt dày như vậy?
Đan Nhi phun ra hơi thở như hỏa từ miệng, tay nhỏ giãy ra khỏi tay Trần Tiểu Cửu, nói:
- Ngươi sẽ tác quái.