Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 58: Làm một tấm gương hành hiệp trượng nghĩa



Mọi người nghe thấy tiếng kêu gào như lợn bị giết vậy, trong lòng có cảm giác vô cùng sợ hãi, cái tên củi khô kia, không biết Trần Băng đã nói gì với hắn, mà hắn một tên nhát gan như chuột cáy lại biến thành kẻ tàn độc như vậy, ra tay không hề giữ chút tình cảm nào.

Củi khô dường như nhìn những giọt máu tươi trên mồm của Long Nhị cũng thấy đồng cảm, trong lòng thầm nghĩ, Long Nhị à Long Nhị, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm nhé, ai bảo ngươi đắc tội với quân đoàn Anh Mộc chứ, ngươi đắc tội với quân đoàn Anh Mộc thì cũng không đáng nói, nhưng đằng này ngươi lại đắc tội với Cửu gia. Trong lúc mọi người đang trợn tròn mắt kinh hãi, rồi Củi khô lại tiếp tục chặt phăng bàn tay còn lại của Long Nhị.

Long Nhị giờ đây bị hành tới mức hấp hối rồi, một lòng chỉ cầu xin được chết, trong lòng cũng không còn một chút tâm tư phản kháng nào nữa rồi, ít nhất bây giờ hắn biết rằng mình là người đáng thương nhất trên thế gian này, ngay cả quyền được chết cũng không được toại nguyện.

Một cánh tay bị chắt đứt, một bàn tay kia cũng bị cắt đứt luôn, hai chân không những bị đánh gãy mà trên đó còn cắm bảy tám mũi dao găm nữa. Toàn bộ thân thể không có một chỗ nào nguyên vẹn cả, ngay cả cái lưỡi cũng bị tên Củi kho cắt đứt rồi, quyền kêu gào cũng bị tước đoạt luôn rồi, lúc này hắn quả thực đã cảm nhận được cái cảm giác sống không bằng chết.

Củi khô gọi bẩy tên đầu mục kia lại, ghé vào tai bọn họ nói một hồi, rồi tất cả đều nhìn về ánh mắt vẻ cổ vũ của Trần Băng, mấy người dường như hiểu được nhau, vác tên mập Long Nhị này lên, và cầm theo cánh tay bị đứt rồi vội vàng lên đường.

Anh Mộc không hiểu làm vậy là có ý gì, nhưng cũng không phản bác ra mặt, bây giờ hắn vô cùng sùng bái và tín nhiệm tuyệt đối với Cửu ca. Nếu đã là quyết định của Cửu ca, nhất định là có cái lý của huynh ấy, với đầu óc của hắn thì không biết có bằng một phần vạn của Trần Băng không nữa, nên cũng chẳng thèm bận tâm làm gì.

Quân đoàn Anh Mộc thấy mấy tên kia tập tễnh bước đi, trên khuôn mặt mỗi người đều hiện lên một cảm giác vui sướng như đã đại công cáo thành vậy.

- Chậm một chút, máu đỡ chảy nhiều, nếu để người chết thì công cốc hết đó.

Trần Băng quan tâm dặn dò, khiến mọi người cảm thấy lạnh hết cả người.

Nhưng Cao Cung lại không thể hiểu tại sao lại đem Long Nhị đi chứ, cho hắn một đao kết liễu có phải là xong không, lại còn làm ra vẻ mê hoặc làm gì chứ? Vẫn điệu cười quen thuộc của hắn, gãi gãi đầu nói:

- Cửu ca, lẽ nào huynh muốn tha cho Long Nhị một con đường sống sao? Chúng ta khó khăn lắm mới bắt được hắn, cho hắn một đao kết liễu là xong, cần gì phải mất công nữa.

Cao Cung vừa nói vừa khua chân múa tay phụ họa.

Trần Băng thấy Cao Cung nói vội thầm nghĩ, cái tên nhãi này đúng là thẳng tính thật, rồi ha hả cười nói:

- Giết hắn, thì quan phủ sẽ truy cứu, như vậy thì ai sẽ đền mạng thay hắn đây?

- Cái này...

Cao Cung gãi đầu, nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Thôi vậy, có giết hắn cũng chẳng sao, cùng lắm là ta đi tự thú, một mạng đổi một mạng.

- Cái tên mập đáng chết này, nói gì thế hả? Cho dù lấy mạng đổi mạng thì cũng không tới lượt ngươi, còn có Dương Bình ta nữa đây.

Dương Bình vỗ vào vai Cao Cung nói.

- Còn có ta nữa...

Anh Mộc nói.

- Sao lại bỏ lại ta thế hả?

Nam Hùng cũng nói chen vào.

- Ta cũng coi như một thành viên...

Diệp Gian bình tĩnh nói.

Mấy tên này cứ cãi nhau, Trần Băng đứng một bên vẻ thờ ơ quan sát, trong lòng thấy tình nghĩa sâu đậm của bọn họ mà cảm động, huynh đệ đồng tâm, thì chẳng có việc gì là không làm được cả.

Hắn xua tay, ngăn bọn họ không tranh luận nữa, rồi vỗ vào ngực từng người nói:

- Cửu ca ta biết các ngươi đều là những hảo hán, đều không phải là những kẻ ham sống sợ chết, nhưng, mỗi người trong các ngươi đều là huynh đệ của ta, chỉ cần là huynh đệ của Trần Tiểu Cửu ta, thì mạng của các ngươi đáng giá vô kể không như tên khốn Long Nhị kia đâu, làm sao ta có thể để các ngươi lấy mạng đổi mạng nuối tiếc như vậy chứ.

- Vậy Long Nhị...

Dương Bình vội vàng hỏi.

- Tên khốn Long Nhị làm nhiều việc ác, làm sao mà dễ dàng tha cho hắn được chứ, các ngươi cứ yên tâm, ta cũng đã nghĩ ra một diệu kế rồi. Vừa có thể khiến Long Nhị ngoan ngoãn mà đền mạng, lại có thể khiến các ngươi không dính dáng gì tới vụ này.

Việc vừa nãy ta dặn dò tên Củi khô rồi, nếu hắn làm tốt, thì có thể tạo dựng một tiếng tăm thay dân trừ hại, nếu làm không ổn thỏa, thì hậu quả chỉ do mình hắn gánh vác thôi, chẳng liên quan gì tới chúng ta cả. Nhưng ta đoán rằng với sự ranh mãnh của Củi khô thì việc này mười phần mười là thành công. Lúc đó sẽ để hắn có một danh phận nào đó.

- Cái tên Củi khô đó có đáng tin cậy không?

Anh Mộc vẻ lo lắng hỏi.

- Tin cậy sao?

Trần Băng ha hả cười nói:

- Tin cậy đối với hắn chẳng có chút can hệ gì cả, nếu đáng tin, thì hắn đã không phản bội Long Nhị, hơn nữa lại còn hành hạ Long Nhị như vậy sao. Trong con mắt hắn, chỉ có lợi ích mới là thứ đáng tin cậy nhất, còn những thứ khác chẳng đáng gì cả.

- Vậy sao Cửu ca lại phái hắn đi làm việc vậy? Như vậy chẳng phải là hỏng việc đại sự sao?

Dương Bình vẻ không hiểu hỏi.

- Bởi vì lợi ích thôi!

Trần Băng chắp tay sau lưng nói:

- Loại người như Củi khô thì lợi ích là quan trọng nhất, chỉ cần hắn thấy có lợi ích, cân bằng cái lợi và cái thiệt, thì hắn sẽ làm thôi, hơn nữa còn làm tốt hơn những người khác nữa.

Hắn thề son sắt nói:

- Bây giờ Củi khô và Long Đại Long Nhị hai người họ trở mặt thành thù, trừ phi hắn cao chạy xa bay, tìm nơi nào không có ai biết để ẩn tích, mãi mãi cáo biệt nơi phồn hoa này.

Nhưng hắn lại là người không biết an phận, vậy thì chỉ còn một lựa chọn thôi, đó chính là trung thành tận tâm để dựa vào các ngươi. Dựa vào lực lượng của các ngươi để bảo hộ cho hắn, nếu không hắn làm sao có thể trốn thoát được sự trả thù cuồng loạn của Long Đại chứ.

- Sự sống chết của Long Nhị, đối với Củi khô còn quan trọng hơn chúng ta, chỉ cần một ngày Long Nhị không chết, thì Củi khô sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Vừa nãy ta giao hắn làm việc tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần hắn nắm chắc được cơ hội, thì đường đường chính chính khiến Long Nhị chết thôi, lúc đó hắn sẽ thuận theo tự nhiên mà trở thành một vị anh hùng trong lòng bách tính, dám mạo hiểm một lần để đạt được lợi ích và danh phận, thì hắn làm sao mà không vui mà đi làm chứ?

- Da mặt của tên nhãi Củi khô này quả thật dày quá, không ngờ lại cắn chủ dã man như vậy, đúng là cái loại bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.

Anh Mộc oán hận nói.

- Không phải ai cũng trọng tình trọng nghĩa như mấy người các ngươi đâu!

Trần Băng cười nói tiếp:

- Trên thế giới này có âm có dương, có sáng có tối. Bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa đối với các ngươi mà nói đó là một việc vô cùng căm thù tàn ác, nhưng đối với hắn mà nói có thể giữ được mạng thì đó là điều quan trọng nhất.

- Con người sống trên cõi đời này, ngẩng đầu và cúi đầu cũng phải có dũng khí.

Trần Băng nói:

- Các ngươi ngẩng đầu không hổ thẹn với đời, không cúi đầu để hổ thẹn, còn tên Củi khô thì ngược lại hoàn toàn, hắn bất chấp tất cả miễn là được sống.

- Cái tên Củi khô kia có hơn ba bốn chục cân, chẳng có chút võ lực nào, nhưng lại có thể khua môi múa mép trước mặt Long Nhị, để lên được lên chức quân sư, điều hắn dựa vào chính là sự bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu đó. Trên một phương diện khác mà nói, tên Củi khô cũng được coi là người biết cứng biết rắn, biết thụt biết thò.

Trần Băng lại tiếp tục phân tích nói:

- Đối với những loại người này, nếu biết cách lợi dụng, thì nhất định sẽ có không ít hiệu quả đó, nhưng không thể trọng dụng được, nếu không thì hậu họa khôn lường đó.

Anh Mộc và đám người tuy không nói ra được những lý lẽ này, nhưng sau khi được Trần Băng giảng giải cho nghe, thì bọn họ ít nhiều cũng nghe hiểu được chút đỉnh.

Nhưng cho dù bọn họ nghe có hiểu đi chăng nữa, thì đối với những kẻ võ tướng đầu đất như quân đoàn Anh Mộc thì đúng hơi rất cao thâm rồi, bọn họ chỉ là người thực thi mệnh lệnh thôi, lại không hề biết phác lược ra kế sách, nếu quân đoàn Anh Mộc này không có một người quân sư như Trần Băng, cuối cùng cũng chỉ là những tên đầu đường xó chợ mà thôi, nếu Trần Băng không có những kẻ dũng mãnh thiện chiến này, thì làm sao dám khiêu chiến với bọn võ tướng phụ tá chứ, nên lúc đó cho dù trí tuệ cao siêu đến đâu thì cũng chỉ là nói suông mà thôi không có giá trị.

Dựa vào nhau mà sống thì mới bền được.

Anh Mộc ngồi xổm xuống nhìn những vết máu của Long Nhị lưu lại, nhỏ giọng nói:

- Cửu ca, cái tên khốn Long Nhị đáng phải chết, nhưng sao huynh lại muốn hành hắn như vậy chứ? Đây cũng không phải là việc những kẻ đại trượng phu nên làm.

Trần Băng nghe được ý của Anh Mộc, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy có chút an ủi, hắn vỗ vào vai Anh Mộc nói:

- Trong lòng các người đang trách ta là quá độc sao sao? Trách ta không nên đối xử quá nhẫn tâm với tên Long Nhị này sao? Trách ta không nên chặt đứt tay của hắn, cắt đứt lưỡi của hắn sao?

- Thực ra tất cả những thứ đó, đều là do Long Nhị gieo gió gặp bão thôi, không ai có thể tránh được cái vận đâu, cho dù chúng ta không tàn độc với hắn, thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ có kẻ khác hoàn thành cái vận mệnh cho hắn thôi.

Anh Mộc dường như cũng hiểu ra cái gì đó, rồi gật gật đầu.

- Anh Mộc, ta làm như vậy là có một mục đích khác nữa, đó chính là vì tương lai sau này của các ngươi, chính là vì linh hồn của quân đoàn Anh Mộc.

Trần Băng thấp giọng nói.

- Vì tương lai của chúng ta sao? Vì linh hồn của chúng ta sao?

Anh Mộc nghi vấn hỏi.

- Ngươi nghĩ mà xem, từ nay về sau, quân đoàn Anh Mộc các ngươi không còn là những kẻ không tiền không thế lực như trước kia nữa rồi, có sự đầu hàng và hộ tống của Củi khô và mấy tên đầu mục kia, dựa vào những mối quan hệ móc lối lâu nay, ắt hẳn rất mau chóng câu kết được rất nhiều tiểu đệ về đầu quân cho các ngươi. Nhưng vấn đề lại xuất hiện, một khi ngươi có nhiều binh, nhiều ngân lượng nhiều thế lực, thì ngươi có nghĩ được sau này sẽ làm gì nữa không?

Anh Mộc gãi gãi đầu nói:

- Cửu ca, bây giờ quả thật ta cũng không biết phải làm cái gì nữa.

- Vậy để ta đoán nhé, các ngươi sẽ làm y như Long Nhị vậy, ức hiếp người lương thiện, không từ việc xấu xa nào để thu tiền bảo kê, sao đó hưởng thụ một cuộc sống xa xỉ và thối nát, không còn những việc làm nghĩa hiệp như trước kia nữa.

Trần Băng trầm giọng nói.

- Sao ta có thể làm như vậy được chứ? Tuy Anh Mộc ta có chút lông bông, nhưng không phải là kể xấu.

Anh Mộc phản bác nói.

- Từ nghèo đến giàu thì dễ, từ giàu mà xuống kiếp nghèo hèn thì rất khó, từ nay về sau, cuộc sống của ngươi sẽ có biến đổi rõ rệt không hề giống như trước kia, nếu ngươi không khống chế được những dục vọng của ngươi, thì ngươi sẽ biến thành một người rất độc ác, dần dần sẽ trở thành tên Long Nhị thứ hai thôi.

Trần Băng lạnh lùng cười nói:

- Tuy tâm tư của ta mạnh mẽ hơn những người bình thường rất nhiều, nhưng ta không phải là kẻ biến thái khát máu, hành Long Nhị ra nông nỗi đó, tâm tư ta cũng rất khổ tâm, thậm chí có chút hổ thẹn, nhưng, ta phải tỏ ra sự thành thực không chút che đậy nào để nói cho các ngươi biết hậu họa, để ngươi thấy rất rõ ràng, nếu ngươi làm theo những gì Long Nhị đã làm thì những gì Long Nhị chịu đựng hôm nay chính là tương lai của ngươi sau này.

Quân đoàn Anh Mộc nghe xong rùng hết cả mình, hắn dùng tay lau đi vết máu của Long Nhị lưu lại, trong lòng như có sóng ngầm đang dâng trào, lúc này hắn đã biết ý đồ của Trần Băng đối với mình, hành Long Nhị ra nông nỗi đó chính là cách để đánh vào tâm lý của những kẻ nào muốn làm như tên Long Nhị này, hãy nhìn tấm gương mà tránh xa.

Hắn vô cùng cảm kích vỗ vai Trần Băng nói:

- Cửu ca, người đúng là đại ca của ta, là một quý nhân của đời ta, nếu không có huynh, thì ta sẽ không biết được bản thân ta sẽ biến thành kẻ như thế nào nữa, huynh yên tâm, chỉ cần Anh Mộc ta còn, thì tinh thần hiệp nghĩa của quân đoàn Anh Mộc vĩnh viễn tồn tại.

Trần Băng như trút được gánh nặng, thờ phào nhẹ nhõm, trong lòng hắn cũng biết rằng, mỗi người không phải sinh ra là muốn ức hiếp người khác, mỗi người đều do hoàn cảnh và môi trường mà thay đổi thôi.

Nhất là đối với những kẻ như Anh Mộc, lại càng cực đoan hơn, một bên là trung hiếu nhân nghĩa, coi kẻ ác như kẻ thù, một bên là không dùng lý lẽ mà chỉ dùng vũ lực, nếu không có sự hướng dẫn đến nơi đến chốn, thì rất có khả năng sau này sẽ trởi thành những kẻ bá đạo.

- Tinh thần của Anh Mộc chính là linh hồn của các ngươi, là kim chỉ nam để các ngươi tiến tới, nhất định phải nhớ cho kỹ, trung hiếu hiệp nghĩa, can đảm giúp kẻ yếu, nêu cao chính nghĩa. Các ngươi có thể ghi nhớ được không?

Trần Băng lạnh lùng nói.

- Tất nhiên rồi!

Quân đoàn Anh Mộc đồng loạt hô.

- Ta nghe không rõ, tiếng to hơn chút nữa nào.

Trần Băng khích lệ nói.

- Tất nhiên rồi! Nguồn: http://thegioitruyen.com

Quân đoàn Anh Mộc ai nấy đều bá vai nhau bái Trần Băng ở giữa rồi hô lớn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv