Chu Mỵ Nhi giống như những nữ nhân bình thường ngoan ngoãn nằm trong lòng Trần Tiểu Cửu, mắt phượng đong đưa vô cùng điềm tĩnh thản nhiên.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu có chút ngạc nhiên:
- Nhị tiểu thư, dáng vẻ điềm tĩnh của nàng cực kỳ giống một người.
- Giống ai?
Trần Tiểu Cửu vừa muốn nói ra cái tên Hỗ Tam nương, lại nghe Chu Mỵ Nhi nói:
- Ta là mẹ ta sinh ra, đương nhiên giống mẹ ta rồi, lẽ nào còn có thể giống người ngoài sao?
Cái đó thật là khó nói! Ta thật sự cảm thấy nàng rất giống người ngoài.
Trần Tiểu Cửu nghe Chu Mỵ Nhi nói như vậy, lại không dễ nói ra cái tên Hỗ Tam nương, sợ nàng sẽ tự trách mình, gật đầu cười nói:
- Ta nói cũng là lão phu nhân, có mẹ như vậy ắt có nữ tử thế này thôi.
Chu Mỵ Nhi lườm hắn một cái, khinh thường nói:
- Ai biết ngươi lại đùa cợt cái gì?
Hai người trò chuyện vui vẻ, rất nhanh đã tới cửa Chu gia.
Lúc này cửa lớn của Chu phủ đã mở, Phúc bá sớm đã báo tin Trần Tiểu Cửu trở về cho lão phu nhân. Lão phu nhân vì lấy lòng người, muốn dựa vào cây đại thụ Trần Tiểu Cửu, tự mình đích thân ra cửa nghênh đón, không ngờ thằng nhãi Chu Ngộ Năng này lại ưỡn bụng, một mình bước lên trước đón Trần Tiểu Cửu.
Lão phu nhân đích thân nghênh đón, nha hoàn, người hầu, hạ nhân, ai dám giả bộ đầu to? Ai cũng cung kính đứng sau lão phu nhân, ngáp mấy cái chờ Trần Tiểu Cửu quay về.
Chu Mỵ Nhi từ xa đã nhìn thấy mấy chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm về hướng mình, không khỏi thấy vô cùng thẹn thùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại thoáng qua một sự xấu hổ, giằng co nói:
- Tiểu Cửu, mau bỏ ta ra, ở đây đông người, bị nhìn thấy thì không hay? Còn tưởng chúng ta không minh bạch.
Vốn là không trong sáng mà, có gì đáng ngụy biện? Trần Tiểu Cửu làm sao có thể bỏ qua cơ hội được bày tỏ tình yêu của hắn với Chu Mỵ Nhi với lão phu nhân, thuận tay còn nắm chặt nàng hơn chút nữa, ra vẻ quan tâm nói:
- Nhị tiểu thư, vết thương ở chân của nàng còn chưa khỏi, sao có thể đi bộ được chứ? Ta phải ôm nàng đến tận giường mới được.
- Hả? Đừng, ta xin ngươi, mau thả ta xuống, mẹ ta nhìn thấy rồi…
Chu Mỵ Nhi bị Trần Tiểu Cửu ôm chặt hơn, không thể nhúc nhích được, không làm cách nào được, khuôn mặt nóng bỏng càng thêm nóng, nhỏ giọng nỉ non nói:
- Đại háo sắc, ngươi hại chết ta, ta nhất định không tha cho ngươi.
- Nhị tiểu thư, nàng nhất định đừng tha cho ta, phạt ta hầu hạ nàng trên giường cả đời.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt cười xấu xa đáp lại.
- Lưu manh..
Chu Mỵ Nhi che mắt, giống như dính như keo như sơn với Trần Tiểu Cửu, xuất hiện trước mặt nam nữ già trẻ của Chu gia.
Lão phu nhân kinh ngạc đứng đơ ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhìn trân trối hiện ra vẻ mặt không nói lên lời, giường như không hề chuẩn bị gì với cảnh tượng trước mắt, trong lòng bà lộp bộp chút một tiếng hỏng rồi, Mỵ Nhị lúc nào đã thành dê rơi vào miệng cọp? Ta…ta không ngờ lại không phát hiện? thất sách à thất sách! Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu giảo hoạt, thật sự rất lợi hại.
Trong mắt Trư Ngộ Năng lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc, thậm chí mang theo chút vui mừng, muội muội của mình có lẽ chỉ có người lợi hại như Trần Tiểu Cửu mới có thể hàng phục được.
Nước chát điểm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngay cả thần tiên cũng không có cách nào.
Trước cửa Chu gia, mấy chục người đối diện nhau không nói gì, cảnh tượng có chút xấu hổ, không biết nói từ đâu.
Chu Mỵ Nhi từ chối, cuối cùng cũng không thể giãy ra khỏi vòng tay của Trần Tiểu Cửu, con mắt sáng lên, vô cùng ủy khuất nhìn Tiểu Cửu, có chút cúi đầu, nỉ non nói:
- Mẹ…không phải như mẹ nghĩ đâu, con…chân con bị thương, không dám đi bộ, vô tình gặp Tiểu Cửu, đưa con về..đưa con về…mẹ….
Sự giải thích của nàng vô cùng nhợt nhạt.
Lão phu nhân khẽ lắc đầu, trong đôi mắt lướt qua sự thương tiếc, Mỵ nhi buổi tối xuất hành, sao không dẫn theo nha hoàn? Sao có thể bị trật mắt cá chân? Lại sao có thể tình cờ gặp Trần Tiểu Cửu?
Những sự ngẫu nhiên này, liền định đoạt một số sự tất nhiên của sự việc.
Hơn nữa, thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này trong mắt còn lộ ra vẻ vô cùng đắc ý, giống như là đang khoe sự thắng lợi của hắn.
Trư Ngộ Năng tiến lên ba bước tiếp đón, vỗ vai nói:
- Tiểu Cửu, ngươi cuối cùng cũng về, mấy ngày nay, không có ngươi tới dạy ta học, ta nhớ ngươi chết đi được…
Lại nhìn Chu Mỵ Nhi nói:
- Chân của Nhị muội bị thương, Tiểu Cửu, ngươi còn không mau đưa Nhị muội vào phòng, sau đó chúng ta trò chuyện?
Vẫn là Trư Ngộ Năng hiểu ta nhất.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, liền đáp ứng ngay, ôm Chu Mỵ Nhi vào, lão phu nhân khụ một tiếng nói:
- Bình Nhi, Tiểu Cửu đi đường xa, nhất định là mệt rồi, ngươi còn không mau ra thay cho Tiểu Cửu đi? Còn đứng ngây ra đấy nhìn cái gì?
Bình Nhi vội vàng trả lời một tiếng, gọi mấy nha hoàn khác đến giúp đỡ.
Thân hình Trần Tiểu Cửu nhớn lên, trên mặt hiện ra vẻ chân thành nói:
- Bình Nhi, không cần các muội động tay, Cửu ca ta tuổi trẻ cường tráng, không mệt chút nào, hơn nữa Nhị tiểu thư đã đồng ý ta bế, đổi sang các muội, chân tay thô kệch, e là không quen.
Hắn ngẩng đầu nhìn lão phu nhân ánh mắt đầy phức tạp, hồn nhiên không chút thất sắc.
Đây là bày trò vô liêm sỉ mà.
Bình Nhi vẫn đứng ngây ở đó, không biết nên làm thế nào mới phải?
Trong lòng Trư Ngộ Năng vô cùng khâm phục sự gan dạ sáng suốt của Trần Tiểu Cửu dám đối chọi cùng mẫu thân, duy chỉ có Tiểu Cửu ngươi! Gã vội vàng giảng hòa nói:
- Chân Nhị muội bị thương, không tiện đi lại, vẫn phải làm phiền Tiểu Cửu bế nhị muội vào phòng, bằng không, vết thương động tới xương, thì không tốt lắm.
Trong lúc nói, còn không ngừng nháy mắt với Trần Tiểu Cửu, dáng vẻ như đang trợ giúp.
Trần Tiểu Cửu đang đợi chính là những lời này, vô cùng đắc ý cười với lão phu nhân, ngẩng đầu, ôm lấy Chu Mỵ Nhi đang xấu hổ, đi vào.
Lão phu nhân không khỏi lắc đầu thở dài, nhìn bóng dáng mơ hồ của hắn, trong đôi mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, trở nên vô cùng sắc bén, trong lòng giống như có một tảng đá đè lên, miệng cả kinh, rất lâu cung không khép lại, trong đầu như có một thanh âm vang lên, tại sao lại như vậy? Có phải là đang nhìn lầm không?
Đột nhiên, chay mày, chạy về phía Trần Tiểu Cửu.
Đây là lần đầu tiên Trần Tiểu Cửu danh chính ngôn thuận được vào phòng Chu Mỵ Nhi, một mùi hương đập vào mũi, vô cùng thoải mái, Bình Nhi sớm đã đốt nến, lại biết điều lui ra.
Trần Tiểu Cửu đặt Chu Mỵ Nhi trên giường, lấy ra thiết lê hoa, dịu dàng cởi hài cho nàng, rồi bôi thuốc cho nàng.
Chu Mỵ Nhi rụt lại chân vào trong, oán trách nói:
- Kẻ phóng đãng như ngươi, luôn to gan như vậy, để thuốc ở đây được rồi, lẽ nào Bình Nhi còn không thể bôi thuốc cho ta sao? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:
- Tay chân Bình Nhi thô kệch, ở đó có ta cẩn thận, vẫn cứ đế ta bôi thuốc cho nàng đi, mau lên, Nhị tiểu thư, bệnh không đợi thầy thuốc, ta rất trong sáng, nàng xấu hổ cái gì?
Chu Mỵ Nhi hung hắng liếc nhìn hắn một cái, :
- Nếu ngươi trong sáng, thì trên đời này không có người không trong sáng rồi! Rõ ràng là muốn lợi dụng ta, lại cứ khéo léo miệng lưỡi, nói năng hùng hòn đầy lý lẽ, quả nhiên là tội ác tày trời.
Nàng suy ngẫm một lát, thở dài, liền đặt chân băng bó đặt trước mặt Trần Tiểu Cửu, tay đặt vào trong chăn, thúc giục nói:
- Tên phóng đãng, sau khi bôi thuốc xong, mau ra ngoài, ta không chịu nổi sự hủy hoại của ngươi, chỉ là lần này, tất cả uy danh trước đây của ta đều bị cuốn trôi rồi, đồ đáng chết….
Gót sen của Chu Mỵ Nhi trắng mịn, ngón chân giống như ngó sen, vô cùng đáng yêu.
Trần Tiểu Cửu cầm trong tay, thưởng thức, lại tán thưởng nói:
- Chân của Nhị tiểu thư không ngờ lại đẹp vậy, thiên hạ này không có ai có mắt cá chân đẹp như thế.
- Dâm đãng, ngươi rốt cuộc có bôi thuốc không?
Chu Mỵ Nhi không dám lộ đầu ra, vuốt chăn, không thuận theo nói:
- Ta bị ngươi hại rồi.
Trần Tiểu Cửu thưởng thức đôi chân xinh đẹp xong, đang muốn bôi thuốc, đã thấy Chu lão phu nhân như mãnh hổ xông vào, nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi mắt đỏ lên, ẩn giấu sự tức giận.
- Mẹ…
Chu Mỵ Nhi vừa nhìn, càng cảm thấy không chịu nổi.
Bà lão này làm sao vậy? ta cho dù vuốt ve con gái bà, cũng không đến mức khiến bà tức giận vậy chứ! Với tài trí của ta, làm con rể của bà, lẽ nào làm mất uy phong của bà lắm sao?
Trần Tiểu Cửu cười như không cười nói:
- Lão phu nhân, người nhìn tôi như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì? Tôi thấy hơi thẹn.
Chu lão phu nhân dường như chế ngự được nỗi tức giận, vươn ngón tay, run run nói:
- Ngươi…ngươi cởi quần áo ra cho ta…cởi ra..