Không còn sự uy hiếp của Nguyệt Thần và Hoa Như Ngọc, bọn đàn ông cuối cùng đã trở về bản tính vốn có, ùm ùn như cơn sóng thần vây quanh lấy Trần Tiểu Cửu chuốc rượu.
Đội quân Anh Mộc bảo vệ Trần Tiểu Cửu khỏi cảnh trước khi vào động phòng đã bị đám đàn ông kia chuốc rượu sau mèm.
Kể từ đó mọi người lại hướng về phía năm tên phù rể mặc quần áo lố lăng, của quân đoàn Anh Mộc, nhưng bọn Anh Mộc hung hăng như nghé con không sợ hổ. Chỉ cần một mình cái bụng của Cao Cung cũng có thể chứa được cả vò rượu!
Sợ gì cơ chứ?
Trong lúc mọi người đang say sưa cười nói, Trần Tiểu Cửu phá lệ không có xử phạt, nghĩ đến việc còn phải tến hành song phi đêm động phòng, trong lòng dậy sóng đầy hưng phấn! Nếu không uống thêm chút rượu e rằng lát nữa không nỡ ra tay!
Hắn bưng chén rượu, định kính Hỗ Tam Nương một chén, nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu, trong lòng mơ hồ có cảm giác nuối tiếc. Bởi hắn đã nhiều lần mơ tưởng được tận hưởng cảm giác hạnh phúc cùng Hỗ Tam Nương, mà Hỗ Tam Nương lại là một trong những đối tượng thầm kín của hắn.
Đang lúc buồn chán, Độc Hoàng lại như cơn gió ào tới, thướt tha như cây liễu đung đưa trong gió, kiều diễm như nàng tiên, khiến cho đám đàn ông ngạc nhiên thán phục.
Từ Hạt Tử say lướt khướt, lảo đảo chạy đến trước mặt Độc Hoàng, cúi đầu nói:
- Môn chủ, ngài rốt cuộc đã xuất hiện, ta còn tưởng rằng người…
Lão Từ thực sự đã uống quá nhiều, nên chưa nói hết câu đã gục xuống, bất tỉnh.
Độc Hoàng lắc đầu, đứng trước mặt Trần Tiểu Cửu, tỏ vẻ như người coi thường chuyện nhân gian thế tục, tươi cười nâng chén rượu lên nói:
- Tiểu Cửu, ta kính ngươi một ly, đa tạ ngươi đã cứu ta thoát khỏi bể khổ!
Trần Tiểu Cửu lúc này mới có cơ hội nhìn kĩ Độc Hoàng!
Đặc điểm lớn nhất của Độc Hoàng là toàn thân trắng như tuyết, tuy rằng tuổi tác của nàng và Tam Nương tương đương nhau, nhưng vì có thuật trú nhan nên cái cổ nàng trắng nõn, đôi mắt sáng tuyệt không có nếp nhăn, miệng cười như bông hoa hàm tiếu, nhìn như thiếu nữ mười tám đôi mươi.
Trần Tiểu Cửu không kìm được ngây ra, cùng Độc Hoàng uống rượu rớt cả chén xuống đất, tán thưởng nói:
- Nàng gọi ta là Tiểu Cửu? Ha ha… Nhưng dung nhan xinh đẹp của nàng đáng lẽ phải gọi ta là Cửu ca mới phải!
- Xấc láo, không biết người trên kẻ dưới!
Độc Hoàng dĩ nhiên biết Trần Tiểu Cửu đang khen mình, nhếch mép, tỏ vẻ giận dữ, nhưng trong lòng lại mừng thầm, nhớ lại trước kia phải chịu cảnh khổ cực lột da như mãng xà lột xác quả không lãng phí.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, nàng cắn ta một cái, vẫn còn lưu lại dấu răng của nàng đó!
Hắn đưa tay giơ trước mặt Độc Hoàng.
Độc Hoàng nhìn dấu vết trên tay hắn, mặt đỏ bừng nói:
- Tiểu Cửu ngươi đúng là đồ khốn, ta chỉ cắn ngươi một cái, ngươi đã lấy mất của ta hai phần công lực, quả là lòng tham không đáy!
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng gãi đầu nói:
- Đó là do ta không kìm chế nổi, là ban ơn của Thôi lão tổ.
Độc Hoàng cười tươi như hoa nói:
- Ngươi không cần tự trách mình, hai phần công lực với việc ta được tự do, không thể so sánh được!
Nàng lại tới gần Trần Tiểu Cửu thêm chút nữa, nhìn trừng trừng vào hắn nói:
- Tiểu Cửu, sao ta thấy ngươi thành thân, Tam Nương lại không vui nhỉ?
- Hả?
Trần Tiểu Cửu sao có thế nói rõ tình cảm giữa hắn và Tam Nương, giả vờ không biết nói:
- Ta… Sao ta lại không thấy như vậy?
- Phi… Ngươi là một tên khốn khiếp xảo trá đến xương tủy, sao lại không nhận ra?
Độc Hoàng làm ra vẻ thâm ý nói:
- Tam Nương là một người bảo thủ, ngươi… đã hiểu chưa?
- Không hiểu!
Trần Tiểu Cửu giả vờ không biết, trong lòng nghĩ Độc Hoàng là là bạn thân của Tam Nương, có thể thấu hiểu rõ tâm can Tam Nương, nhưng bà ta nói ra việc đó có ý gì chứ? Chẳng lẽ là khích lệ ta do ta từ trước chưa bao giờ tấn công? Ồ Ồ… Cái này ta thích đây!
Độc Hoàng lắc đầu, không muốn tiếp tục nói nữa, nhìn chén rượu trên tay hắn, nhíu mày nhắc nhở:
- Uống ít thôi, hôm nay không phải là ngày ngươi được quyền say bí tỉ đâu, lát nữa, còn phải. oa…
- Vì sao? Trần Tiểu Cửu vẫn không hiểu!
Trần Tiểu Cửu tinh quái bỡn cợt.
Độc Hoàng giận dữ, giậm chân nói:
- Ngươi… Ngươi cái gì cũng không hiểu?
Nàng hầm hầm bỏ đi, để lại trong lòng Tiểu Cửu một bóng hình xinh đẹp.
Hắn cười cười rồi lại uống thêm ly rượu nữa.
Hai tân nương Nguyệt Thần và Hoa Như Ngọc ngồi trong phòng, chờ đợi buồn tẻ!
Nguyệt Thần ngồi ở đầu giường, không cam lòng yếu thế, nhìn vào Hoa Như Ngọc đang ngồi ở cuối giường cười nói:
- Hoa muội muội, muội gấp gì chứ? Chậc chậc… lát nữa Tiểu Cửu nếu muốn cùng muội thân mật, muội chẳng hiểu gì cả, phải làm thế nào đây? Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
- Ai bảo… Ai bảo ta cái gì cũng không hiểu?
Hoa Như Ngọc thở hổn hển, trừng mắt liếc nhìn Nguyệt Thần đấu lại:
- Chuyện xấu xa đó, chỉ cần… chỉ cần nhìn là làm được, còn phải cân nhắc làm gì?
Nguyệt Thần chu mỏ, ra vẻ truyền dạy kinh nghiệm cho người khờ khạo nói:
- Hoa muội muội, chuyện này phải có kĩ thuật, không tin ta nói cho muội nghe? Coi như ta tặng cho muội một món quà!
Hoa Như Ngọc xấu hổ đỏ bừng mặt, bịt tai nói:
- Ta không nghe! Không nghe…
Nguyệt Thần cứ nói, thế đầu tiên là Quan Âm ngồi trên đài sen, còn có thế giao long rời bến, còn có…
Hoa Như Ngọc tuy bịt tai, nhưng càng không muốn nghe những lời đó vẫn văng vẳng bên tai, khiến trong lòng nàng nóng như lửa đốt, cảm giác kiến bò râm ran khắp người, máu nóng bốc lên đầu, bỗng nhiên đang nghe đến đoạn quan trọng thì Nguyệt Thần lại không nói nữa.
Nàng buông tay che tai ra, nhìn vào Nguyệt Thần hỏi:
- Cái gì gọi là vào từ cửa sau? Nguyệt Thần… Nguyệt Thần tỷ tỷ sao không… không nói tiếp?
Nguyệt Thần nhắm mắt lại cười khúc khích nói:
- Muội không nghe, ta còn nói làm gì?
Hoa Như Ngọc nhìn thấy Nguyệt Thần cười xảo quyệt liền giận dữ đứng lên nói:
- Được! Hóa ra ngươi lấy ta giải khuây, ta cho ngươi biết tay…
Nàng nắm chặt tay lao đến định ra đòn.
Nguyệt Thần liếc mắt oán trách nói:
Cách vào từ cửa sau, đương nhiên là ngươi ở đằng trước, Tiểu Cửu ở phía sau, động tác phải nhẹ nhàng, tiếng kêu hoang dại như mèo hoang.
Mặt Hoa Như Ngọc vừa đằng đằng sát khí, lại tan biến, tiến lại tựa vào Nguyệt Thần ngước mắt hiếu kì hỏi:
- Tỷ tỷ thế nào để làm được nhẹ nhàng, lại còn kêu ư ư nữa.? Cái này ta không hiểu?
Nguyệt Thần trừng mắt nói:
- Muội sợ gì chứ? Có nói nữa với muội muội cũng không hiểu được, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ làm mẫu cho muội xem…
Bàn đến các tư thế giường chiếu, không khí căng thẳng dường như giảm bớt. Nguyệt Thần cười quyến rũ giảng giải, Hoa Như Ngọc mở to mắt vừa xấu hổ vừa gật gù, sau một hồi được thọ giáo, Hoa muội muội có vẻ hiểu được một chút.
Trần Tiểu Cửu cùng đám đàn ông uống rượu túy lúy, dường như đã ngà ngà say.
Hắn cuối cùng không chịu nổi nhiệt tình của các huynh đệ, lấy cớ đi tiểu chạy trốn khỏi đám đông, rẽ đến đám cỏ dưới phía đông bức tường, móc cái bảo bối ra.
Đang rào rào sảng khoái, một tiếng nói vang lên khiến hắn hoảng hốt thiếu chút nữa khiến hắn tè ra quần, bàn tay vẫn cầm của quý hướng về phía trước, nhìn thấy Hỗ Tam Nương đang ngồi một mình trên nóc nhà cỏ uống rượu.
- Mẹ nuôi…
Hộ Tam Nương làm sao có thể nghĩ được Tiểu Cửu lại đến đây giải quyết, nàng nhìn chằm chằm vào bảo bối trong tay Tiểu Cửu, hoảng hốt định hô hoán lên nhưng lại sợ người khác biết vội vàng quay mặt đi, che mắt nói:
- Tiểu Cửu, ngươi đừng đùa kiểu lưu manh như vậy, mau cất bảo bối của ngươi đi.
Nàng tuy rằng rất xấu hổ nhưng tim lại đập thình thịch, toàn thân ngứa ngáy, giống như sét đánh chạy qua toàn thân.
Trần Tiểu Cửu lúc đó mới nhớ đến bộ dạng của mình, bảo bối của hắn mỹ nhân đã nhìn thấy, lòng tham không đáy lại trỗi dậy.
Hắn vội vàng che của đó đi, nhảy phắt lên nóc nhà cỏ, say khướt nói:
- Mẹ nuôi, vừa rồi con tìm chỗ tiểu tiện… Đang tiểu tiện, không ngờ mẹ nuôi lại ngồi ở đây…
- Tiểu Cửu… Ngươi thật là đồ khốn nạn!
Hỗ Tam Nương thở hổn hển.
- Mẹ nuôi sao lại ngồi một mình uống rượu giải sầu ở đây vậy? Có gì không vui sao?
Tiểu Cửu trong lòng lâng lâng, không kiêng nể gì, đè nghiến Hỗ Tam nương xuống, cảm nhận sâu sắc tấm thân mềm mại của tam nương, lại còn mùi rượu quyện với mùi thơm của da thịt.
Hỗ Tam Nương trừng mắt, né Trần Tiểu Cửu, Trần Tiểu Cửu mặt dầy đuổi theo Hỗ Tam nương ba lần, cuối cùng Tam Nương không tránh nữa lí nhí nói:
- Mẹ nuôi đã nói rồi… Ngươi còn không hiểu!
- Mẹ nuôi không nói, Tiểu Cửu làm sao mà biết được?
Hỗ Tam Nương khẽ lắc đầu, nằm trên nóc nhà nhìn lên màn trời đêm, ánh trăng sáng u tịch, nàng thở dài nói:
- Nếu ngươi biết thì cũng có làm gì khác được, ngươi vẫn là ngươi, mẹ nuôi vẫn là mẹ nuôi.
Trần Tiểu Cửu âu yếm nhìn Hỗ Tam Nương nói:
- Nếu như ta biết thì ta, ta sẽ không phải là ta nữa, mà mẹ nuôi cũng không phải là mẹ nuôi…
- Nói nhảm gì vậy?
Hỗ Tam Nương tỏ vẻ khó hiểu, kinh ngạc nhìn hắn.
Trần Tiểu Cửu liếm môi đột nhiên, mượn hơi rượu ngà ngà, ngã vào thân thể mềm mại quyến rũ của nàng.