Bốn vị nữ tử tuyệt sắc, lộ ra phong thái xinh đẹp, quyến rũ, phóng khoáng, hiên ngang!
Ánh trăng quanh quẩn soi sáng, dáng người duyên dáng theo ngọn cây cao thấp lay động, cảnh tượng xa xa kia , khiến bọn thổ phỉ xem đã mắt mà quên luôn bọn họ đang dùng sinh mạng để vật lộn với kình địch!
Trần Tiểu Cửu quơ quơ cánh tay, ngượng ngùng nói
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, Hoa muội muội, trước dừng tay, có hiểu lầm cái gì, chúng ta từ từ nói, đều là người một nhà, ngàn vạn lần đừng làm mất hòa khí.
- Phi . . Ai là người cùng một nhà với nàng ta?
Ánh mắt Nguyệt Thần đầy vẻ câu hồn nhiếp phách, lấp đầy địch ý nồng đậm, hướng Hoa Như Ngọc nói
- Đồ nữ nhân cướp chồng người khác, ngươi nếu muốn sống, thì cứ ngoan ngoãn tiếp tục làm tốt công việc cướp bóc của ngươi, Tiểu Cửu chỉ có một mình Nguyệt Thần ta , ngươi đừng mơ tưởng tranh giành!
Hoa Như Ngọc thân là thủ lĩnh thổ phỉ, hùng bá một phương, sao có thể cúi đầu chịu thua?
Nàng bỗng nhiên cười hì hì khẽ vuốt tóc nói
- Cửu ca thích ta, ta còn có biện pháp nào khác sao? Vừa rồi Cửu ca còn ôm ta, hôn ta kìa! Cảm giác mới ấm áp làm sao !
Mắt chớp chớp sáng bừng, nàng vì muốn giành phần thắng trong việc so đo sĩ khí, không ngờ cả việc ngày thường cùng Tiểu Cửu vụng trộm thân mật cũng nói ra trước mặt mọi người.
Lúc này, chỉ cần có thể làm Nguyệt Thần tức giận, dù là chuyện riêng tư, nàng cũng sẽ không đắn đo mà nói ra.
Nguyệt Thần khẽ mỉm cười, toàn thân toát ra sự xinh đẹp
- Cô gái nhỏ như ngươi chỉ được cái miệng thôi, chứ đâu hiểu chuyện tình yêu, ta và Cửu ca đã là vợ chồng chân chính! Ngươi muốn tranh giành tình cảm với ta? Hừ. E vẫn chỉ là cảnh xuân vụng trộm. Cung đồ(chuyện phòng the), đã luyện nhiều rồi nhỉ...
Lại liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái vô cùng quyến rũ, dịu dàng nói
- Tiểu Cửu, lời ta nói có câu nào là bịa đặt không ?
Đám hán tử nghe được hai nữ nhân vì tranh thủ tình cảm, không ngờ tranh giành đến mức chuyện thân mật của mình cùng Trần Tiểu Cửu cũng nói ra, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, thều thào bàn tán.
Nhưng Trần Tiểu Cửu không chịu nỗi hai lão bà so bì yêu thương với nhau, nếu còn tiếp tục nói nữa, dựa vào tính cách tà ác quỷ dị của Nguyệt Thần, thì ngay cả chuyện từng với mình mây mưa bao nhiêu lần, cùng nhau thử bao nhiêu tư thế cũng sẽ dám nói ra trước mặt mọi người. Đến lúc đó, mình trong mắt bọn thổ phỉ, quả thực trở thành tên đại sắc lang.
Hắn cười cười vẫy tay nói
- Hoa muội muội, Nguyệt Thần tỷ tỷ, mặc kệ như thế nào, trước tiên các nàng xuống đây nói chuyện cái đã, leo cao như vậy thật nguy hiểm, trên mặt đất vẫn là an toàn hơn...Các nàng nếu có tức giận cái gì, thì đến trút lên Tiểu Cửu ta đây, chỉ cần có thể cho các nàng vừa lòng, cởi quần đánh đòn cũng được, chỉ cần người bắt tay hòa thuận, cái gì ta cũng không quan tâm...
- Phi . . Không có một chút dáng vẻ của phu quân gì cả, ai có thể bắt tay thân thiện với nàng ta chứ?
Hoa Như Ngọc quật cường giơ cương đao , khinh thường nói
- Nguyệt thần tỷ tỷ, ngươi nghe một chút, Cửu ca còn gọi ta là Hoa muội muội nha! Tuy rằng ta với Cửu ta không có đồng sàn cộng chẩm, nhưng ta so với ngươi trẻ hơn, tỷ tỷ à hai năm sau, ngươi đã thành phụ nữ luống tuổi có chồng, xem Cửu ca còn có thể sủng ái ngươi không? Chậc chậc ... Thật đáng thương quá đi mà!
Cô gái nhỏ, khéo mồm khéo miệng lắm!
Nguyệt Thần mặt mày nghiêm nghị, sát khí bắn ra bốn phía, từ trước tới giờ dám nói dung nhan của nàng xấu xí già nua, Hoa Như Ngọc là người đầu tiên! Trường kiếm của nàng rung lên, phát ra kiếm hỏa rực rỡ lóa mắt, hàm chứa sát khí, hướng Hoa Như Ngọc đâm tới, võ mồm không giải quyết được sự tình, thì chỉ còn có thể động đao động kiếm mà giải quyết.
Hai người đọ sức cùng nhau một lần nữa, đao kiếm vô cùng mãnh liệt, chỉ có điều qua mười chiêu ngắn ngủn, Hoa Như Ngọc dần dần yếu thế hơn!
Hỗ Tam nương và Độc Hoàng bất đắc dĩ liếc nhau, song song gia nhập chiến đoàn, cùng Hoa Như Ngọc ngăn cản thế công sắc bén, linh hoạt của Nguyệt Thần.
Trần Tiểu Cửu lúc đầu còn ảo tưởng ba đệ nhất mỹ nữ liên thủ, Nguyệt Thần tỷ tỷ dùng lực chống đỡ hết nổi, lúc sắp bại trận, hắn liền có cơ hội khuyên bảo. Làm sao nghĩ đến võ công của Nguyệt Thần đã luyện tới tình trạng xuất thần nhập hóa.
Không có nội thương cản trở, hơn nữa ánh trăng sáng tỏ âm thầm tương trợ, Nguyệt Thần triển khai kiếm pháp, vạn đạo kiếm quang hòa cùng trời đất, lấy một chọi ba, lại không hề rơi vào thế hạ phong.
Lần này, đám thổ phỉ không khỏi há to miệng, âm thầm líu lưỡi, nữ nhân này là thần tiên sao? Không ngờ lại biến thái đến như vậy, nếu ta mà ra đánh, còn chưa nháy mắt thì đã bị cắt thành một mớ bùn nhão rồi.
Hỗ Tam Nương và Độc Hoàng ban đầu còn e dè sẽ làm bị thương Nguyệt Thần, không dám nặng tay! Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Nhưng càng đấu, rõ ràng phát hiện Nguyệt Thần công lực ngập trời, cũng không phải hạng người hiền lành, còn tiếp dùng biện pháp dự phòng, sẽ gặp thất bại thảm hại, lấy ba đánh một, lại rơi xuống thế hạ phong, thật là không còn mặt mũi, tay tăng thêm sức mạnh, chủ động hướng Nguyệt Thần tiến công; Độc Hoàng tuy rằng nội lực hời hợt, nhưng hai loại tuyệt kỹ khinh công, dùng độc, lực sát thương rất cao. Chỉ có điều trong lúc nàng dụng độc, đều bị Nguyệt Thần lấy nội lực siêu cường cản ngược trở về, làm hại nàng cũng không dám mạo hiểm lần nữa.
Bốn người ngươi tới ta đi, quần thảo chém giết, bóng dáng dọc theo ngọn cây không ngờ chậm rãi chạy sang hướng bãi cỏ phía tây, Trần Tiểu Cửu vội vàng đuổi theo.
Ngoảnh nhìn xung quanh, đây là nơi Hoa Như Ngọc dạy công phu cho mình!
Hắn nhìn bốn người giao chiến với nhau, trong lúc này nhất thời khó phân thắng bại, nhưng lại sợ bốn người bọn họ nếu ai đó chẳng may bị thương, trong lòng hắn sẽ khổ sở! Đột nhiên giống như hắn đã quyết định được một chuyện gì, liều lĩnh chạy vọt vào trong đám người kia, lớn tiếng quát to
- Mấy lão bà các người, nếu còn hồ nháo như vậy, ta sẽ chết cho các người xem!
Hắn bỗng dưng liều lĩnh như vậy, thật sự làm đám người Nguyệt Thần hoảng sợ.
Mấy người nọ đang muốn chém giết, lại bỗng dưng thấy Trần Tiểu Cửu xuất hiện bên trong vầng sáng, một tiếng kêu sợ hãi, cứng nhắc thu hồi chiêu thức sắp tung ra.
Nguyệt Thần vừa đau lòng vừa ai oán níu ống tay áo Trần Tiểu Cửu, oán trách nói
- Tiểu Cửu, chàng làm ta sợ muốn chết, nguy hiểm như vậy, chàng cũng dám xông vào, nếu chàng chết, ta cũng không muốn sống nữa!
Hoa Như Ngọc không có dịu dàng như Nguyệt Thần, tay nhỏ bé nhéo cái lỗ tai của hắn, nổi giận nói
- Khốn kiếp,huynh không có mắt sao? Đao quang kiếm ảnh huynh cũng dám chui vào? Nữ nhân đánh nhau không liên quan tới huynh? Nhanh nhanh tránh qua một bên cho ta!
Nguyệt Thần thấy Hoa Như Ngọc dám động tay động chân với Trần Tiểu Cửu, không khỏi giận tím mặt, dùng chưởng thay đao, hướng đầu nàng ta đánh tới, trong miệng khẽ rít
- Nha đầu xấu xí, dám ngược đãi tướng công nhà ta?
- Tướng công của ta, ta muốn làm gì thì làm!
Hoa Như Ngọc phản thủ đánh trả, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, hai người lại gia nhập chiến đoàn, cả đám tuy rằng không hề động đao động kiếm, nhưng trong lúc hốt hoảng, cũng có vô số chiêu thức xuất ra từ ngọc thủ, ở trước mặt Trần Tiểu Cửu lay động, thật là nhiễu loạn.
- Dừng tay! Các người tất cả đều dừng tay cho ta!
Trần Tiểu Cửu gầm lên giận dữ, quả thật có vài phần uy nghiêm. Nguyệt Thần và Hoa Như Ngọc đề đình chỉ ẩu đả, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tiểu tình lang yêu dấu, ở trong ấn tượng của bọn họ, dường như cho đến bây giờ chưa từng thấy tình lang nổi giận với mình.
Hỗ Tam Nương và Độc Hoàng, cũng đều một phen lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm hai lão bà này của ngươi cũng không phải người dễ hầu hạ !
Trần Tiểu Cửu thấy bản thân mình thật uy phong, Nguyệt Thần và Hoa muội muội đều giống con mèo nhỏ ngoan dịu, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, hắn phất ống tay áo, không kiên nhẫn nói
- Các ngươi đều không cần đánh nữa, nếu không nghe lời ta, nếu lại động tay động chân, ai ta cũng không cưới, hai người các ngươi muốn gả cho ai thì gả!
Nguyệt Thần nghe vậy quả nhiên không dám động thủ lần nữa, nàng lắc lắc thân hình nở nang, hồ lộng vuốt vuốt ngực Trần Tiểu Cửu, làm nũng nói
- Tiểu Cửu, chàng nếu dám không cần ta, ta sẽ chết cho ngươi xem, không tin ngươi liền thử xem!
Hoa Như Ngọc lại bắt đầu nhéo lỗ tai Trần Tiểu Cửu, khé nói
- Khốn kiếp, hôn ta, sờ ta, còn không muốn kết hôn với ta ? Huynh to gan lớn mật ta liền băm huynh!
Hai người từng câu từng chữ, đem mũi nhọn nhắm ngay Trần Tiểu Cửu, vừa làm nũng, vừa uy hiếp, quả nhiên là sợ Trần Tiểu Cửu không thèm cưới ai, buông tay bỏ mặc bọn họ.