- Không… không nên lăng trì… cho ta chết thống thống khoái khoái đi, cầu các vị đại gia…
Phùng Hạo nghe vậy, sợ tới mức hôn mê.
Lão Từ và Hắc Sơn bất chấp tất cả, hung hăng kéo tay lão tên, ấn lão quỳ gối trước mặt linh vị.
Hoa Như Ngọc dẫn đám hán tử quỳ gối trước linh vị, cất cao giọng:
- Phụ thân, các bị trưởng bối, thù sâu như biển của đại quân nam chinh ta ghi nhớ trong lòng, cho dù phải trải qua ngàn khó vạn hiểm ta cũng phải tìm ra thủ phạm đằng sau, bầm thây vạn đoạn để an ủi chư vị trưởng bối trên trời có linh thiêng.
- Lão tặc Phùng Hạo tuy rằng chỉ là một con sơn dương nho nhỏ, nhưng tuyệt không thể buông tha, trước tiên đưa lão ta đến làm trâu làm ngựa cho mọi người.
- Người tới, nâng Phùng Hạo dậy, để tự ta tới hành hình!
Hoa Như Ngọc cầm dao găm sắc bén ngoan độc nói.
Hắc Sơn đoạt lấy dao găm, quơ quơ nói:
- Đại đương gia, chuyện máu tanh bậc này vẫn nên để ta làm thay!
Nói xong liền giơ tay chém xuống, lướt qua da Phùng Hạo một cái liền tước một mảng lớn. Miệng vết thương tuy không sâu nhưng diện tích quá lớn, máu đỏ chậm rãi ngấm dần qua mỡ trào ra.
Phùng Hạo mở mí mắt tỉnh lại, nhìn thấy đám thổ phỉ thực sự muốn chém lão làm trăm ngàn mảnh, tâm ý hoảng loạn lại hôn mê bất tỉnh.
Đám hán tử tranh đoạt động dao, Phùng Hạo liền chịu cảnh chết đi sống lại để đền lại khoản nợ máu! Trần Tiểu Cửu có chút không đành lòng, một tay túm lấy Hoa Như Ngọc dẫn ra ngoài.
Hoa Như Ngọc nhu tình ngã vào lồng ngực Trần Tiểu Cửu, hai hàng lệ nóng từ trên khóe mắt chảy xuôi.
Nàng ngơ ngẩn ngắm khuôn mặt tuấn mỹ của tiểu tình lang, thấp thỏm nói:
- Tên khốn huynh, huynh từng thấy ta bộ dạng xinh đẹp, liền dùng hết tâm tư khiêu khích ta, muốn bắt ta tới tay huynh. Hiện tại huynh được như nguyện rôi, lấy được trái tim ta! Nhưng hiện tại huynh biết chuyện này rồi, cho dù ta nguyện ý trao tất cả cho huynh, cùng huynh động phòng hoa chúc, huynh còn dám sao? Huynh còn muốn sao?
Nàng nói xong, nước mắt lại ào ạt chảy xuống.
Trần Tiểu Cửu thấy nàng khóc như hoa lê gặp mưa thì không khỏi bật cười ha hả.
- Khốn kiếp, huynh cười cái gì?
Đôi bàn tay trắng như phấn của Hoa Như Ngọc đập bồm bộp lên ngực hắn, bỗng nhiên giữ hai má của hắn, trang trọng nói:
- Bây giờ huynh vẫn còn một cơ hội lựa chọn, ta xoay người sang chỗ khác, đếm đến ba. Nếu huynh không muốn lấy ta, thì biến mất trước mắt ta, chúng ta cắt đứt quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt!
Không cho Trần Tiểu Cửu biện bạch, nàng cố nén lòng thấp thỏm không yên, run run đếm:
- Một… Hai…
Lúc này nỗi lòng nàng sôi trào, ôm ấp hy vọng lớn lao. Trong ngực nàng như có một con thỏ nhỏ, bang bang nhảy loạn, lại sợ khi quay đầu lại không còn được thấy giọng nói âu yếm và dáng điệu nụ cười của tiểu tình lang, những thứ khiến cho nàng phát cuồng, phát điên kia.
Nhưng hết thảy, chung quy là phải đưa ra lựa chọn! Bất kể là vui vẻ hay hạnh phúc.
Hoa Như Ngọc cố nén chịu nội tâm không yên, chữ "Ba" vừa ra khỏi miệng liền quay sang chỗ khác, cõi lòng đầy hy vọng, nhưng trước mắt đã trống trơn, làm gì còn bóng dáng Trần Tiểu Cửu?
Đột nhiên, nàng cảm thấy tất cả mọi vật trước mắt đều quay cuồng, chút nữa không trụ được gót chân!
Đời người luôn có hy vọng, nhưng giờ phút này đều hóa thành bọt nước, nàng gồng mình, thở hổn hển hô lớn:
- Đồ khốn, tên nhát gan, cút được bao xa thì cút, ta sau này không bao giờ… muốn nhìn thấy ngươi nữa…
Đang lúc tuyệt vọng, một đôi bàn tay bỗng nhiên từ sau lưng nàng luồn qua nách duỗi đến, đôi tay khống chế vòng eo mềm mại, hơi thở dịu dàng của nam tử quanh quẩn bên tai nàng, lời nói nhẹ nhàng:
- Hoa muội muội, Cửu ca đứng đây mà, nàng hoảng cái gì!
Hoa Như Ngọc vừa mất lại được, thấp giọng khóc nức nở:
- Vừa rồi huynh làm ta sợ muốn chết…
Trần Tiểu Cửu ôm eo nhỏ của nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau nói:
- Nha đầu ngốc, nàng phải tin tưởng ta, dù là ta từ bỏ cả thế giới cũng không vứt bỏ nàng, ta thích con người của nàng, càng thích tấm lòng của nàng!
Hắn nói chuyện, miệng rộng tìm về phía trước, vừa lúc bao lấy vành tai Hoa Như Ngọc, càn rỡ ngậm lấy. Mút vài cái, tỏ vẻ say mê nói:
- Thơm quá, Cửu ca nghiện…
Hoa Như Ngọc sau đại bi, chợt thành đại hỉ. Lời nói thâm tình của Trần Tiểu Cửu từng câu từng chữ đánh vào điểm mấu chốt trong lòng nàng, điểm quyết định nhất! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Vì bản thân nàng, hắn có thể bất kể nguy hiểm gì, cũng chẳng thèm để ý cái danh phản quốc trên lưng. Phần gan dạ này, phần tình yêu chấp nhất này, trong thiên hạ có mấy nam tử có thể sánh kịp!
Nàng quay đầu lại, chủ động tìm kiếm bờ môi nóng rực của Trần Tiểu Cửu, thâm tình ôm hắn, nàng vặn vẹo vòng eo làm nũng:
- Tên khốn, huynh là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, cũng là đại anh hùng bất khuất như cha ta.
Hai người ôm nhau rất lâu. Đột nhiên, cửa của căn nhà đá mở ra, Hắc Sơn hứng trí bừng bừng đi ra, liếc mắt thấy Hoa Như Ngọc và Trần Tiểu Cửu không coi ai ra gì trình diễn một màn tình cảm nóng hừng hực, gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, vội vàng quay người lại, đi vào trong nhà đá.
Hoa Như Ngọc sợ tới mức hốt hoảng đứng dậy, hung hăng đá một cước vào mông Trần Tiểu Cửu mắng:
- Khốn kiếp, lại muốn chiếm tiện nghie của ta, chỉ biết hôn hít thôi! Còn không khẩn trương đứng lên xử lý hậu quả đi!
Trần Tiểu Cửu mông bị đá một cước, lòng lại nảy lên cảm giác hạnh phúc vì bắt được lão bà tới tay…
Hoa Như Ngọc đỏ mặt đi vào trong phòng, thấy máu chảy lênh láng mặt đất, cả phòng ngập mùi máu tanh. Thi thể Phùng Hạo bị cắt thành mảnh vụn đã được thu dọn cho vào trong túi vải.
Nàng thở dài một tiếng, cuối cùng cũng giải tỏa được một tâm nguyện, lòng dạ cũng kiên định hơn. Nàng sai người xử lý vết máu trên đất, phân phó cho đám người Hắc Sơn mang thi thể Phùng Hạo đi, mang theo vẻ mặt không tình nguyện, lôi Trần Tiểu Cửu tiến vào.
Trong căn nhà đá khói hương lượn lờ, che dấu mùi máu tươi nồng nặc.
Vẻ mặt nàng thoải mái, quỳ gối trước linh vị Hoa Vô Ý, dịu dàng nói:
- Cha, con gái thỉnh an cha. Hiện giờ không có người ngoài, con gái muốn cùng cha nói chuyện!
Nàng kéo chặt bàn tay Trần Tiểu Cửu, hơi xấu hổ nói:
- Con gái hiện tại đã tìm được ý trung nhân, huynh ấy tướng mạo anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, văn tài võ giỏi, mọi thứ đều xuất sắc, đối với con gái cũng rất tốt. Vả lại huynh ấy lâm nguy không sợ, cũng giống như cha, có thể coi là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, con gái trong lòng hạnh phúc, nhưng chỉ có điểm duy nhất không tốt, chính là lão bà hơi nhiều…
Trần Tiểu Cửu lần đầu nghe Hoa Như Ngọc khen hắn như vậy, mặt dù dày như tường thành cũng phá lệ mà hiện lên chút đỏ.
Nghe câu cuối cùng, không nghĩ tới Hoa Như Ngọc dứt khoát vậy, càng làm giảm uy tín của hắn, khiến hắn dở khóc dở cười. Hắn chặn lời Hoa Như Ngọc, hì hì nói với linh vị:
- Lão Thái sơn, anh hùng thôi, chính là đầu đội trời chân đạp đất, ngươi tài có khả năng, cưới lão bà đương nhiên cũng phải nhiều hơn hẳn phàm phu tục tử chứ, bằng không sao xứng hai chữ "anh hùng"?
- Thối lắm!
Hoa Như Ngọc dùng sức nhéo cánh tay hắn, giận dữ nói:
- Ta thấy như huynh độc nhất, như cha ta mới chân chính là người si tình kìa! Cả đời người chỉ cưới có một lão bà là mẹ ta, thực sự rất si tình!
Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói:
- Đó là vì lão Thái sơn ngựa chiến sa trường, vội vàng giết người phóng hỏa, hành quân đánh giặc, làm sao có thời gian cưới vợ? Cho dù là cưới cũng là để đó không dùng, không người gieo hạt còn gì. Mà không cưới lại giành được thanh danh tốt đó chứ.
Hoa Như Ngọc lườm hắn một cái, hận tới mức ngứa cả răng.
- Tên khốn kiếp, có người dám nói bậy với lão Thái sơn thế sao? Nếu mà cha ta dưới suối vàng có biết, nhất định nửa đêm chạy đến đánh chết ngươi, sau đó ném xuống sông làm con rùa luôn.
Ta ngã! Cô nàng này, nguyền rủa thật độc, thật sự mạnh nha !
Trần Tiểu Cửu cười hì hì ôm Hoa Như Ngọc, thần thần bí bí nói:
- Lão Thái sơn nếu muốn tìm ta, vì sao phải nửa đêm tới chứ, ban ngày đến thăm con rể không tốt hay sao?
Hoa Như Ngọc càng tức giận, hô lớn:
- Khốn kiếp, có phải ngươi hồ đồ hay không, ngươi thấy quỷ hồn đi rêu rao giữa ban ngày bao giờ chưa?
- Quỷ hồn không thể đi giữa ban ngày, chẳng lẽ người sống không thể hay sao?
Trong mắt Trần Tiểu Cửu tràn ngập suy tính, hỏi ngược lại.
- Người sống?
Hoa Như Ngọc như nằm mơ nói.
- Đồ ngốc!
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt Hoa Như Ngọc, cười hì hì nói:
- Ý của ta là, lão Thái Sơn còn sống!