Hai gò má Hoa Như Ngọc đỏ ửng, đôi mắt duyên dáng như thu thủy, sáng trong như sao, yên lặng, sâu kín, lóng lánh sinh khí bừng bừng hào quang, sau khi Trần Tiểu Cửu hôn nàng, một dòng nước ấm áp dịu dàng bỗng nhiên len lỏi khắp cơ thể.
- Cửu ca…
Hoa Như Ngọc thấp giọng nỉ non
- Huynh… huynh là đại anh hùng, nhưng đừng thân…hôn miện ta, bằng không ta…"
Trần Tiểu Cửu là kẻ có tiện nghi mà không chiếm được, khốn kiếp! Phí của trời như thế nào đây?
Lúc thân mật này, anh hùng làm được cái gì chứ? Không làm cũng vậy thôi! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Miệng hắn hồ loạn ứng phó, hai tay chậm rãi âu yếm ôm lấy vòng eo mềm mại của Hoa Như Ngọc, i thừa dịp nàng đang nhắm mắt say mê, miệng nhanh chóng, vô cùng thân thiến phủ lên môi nàng.
- Ư... ...
Cái miệng nhỏ nhắn của Hoa muội muội bị che lại vẻ mặt đỏ bừng, lả lướt nói không ra lời, tay nhỏ bé tức giận đẩy tình lang, muốn thoát khỏi sự xâm phạm của hắn, nhưng tay Trần Tiểu Cửu lại chặt chẽ ôm nàng trong lồng ngực rộng lớn điên cuồng đè ép lên bầu ngực mềm mại của nàng.
Hoa muội muội say!
Lúc Trần Tiểu Cửu hôn xuống, nàng không thèm chống cự nữa, nụ hôn ấm áp kia dường như mang tất cả nhiệt lượng từ khi khai thiên lập địa đến nay không hề giữ lại, hai người thân mật giằng co, chỉ là cái hôn khiến nàng nghẹt thở. Không thở được, một lực hấp dẫn khôn cưỡng dẫn dắt nàng hướng tới nơi đó thăm dò.
Nàng ưm một tiếng thân mình hư nhuyễn, không thể không dựa vào Trần Tiểu Cửu tìm kiếm điểm tựa, trong đôi mắt động lòng người, tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Trần Tiểu Cửu say mê không thể tự kiềm chế, bàn tay to không khỏi hướng đến ngực nàng, xoa vòng quanh, trong miệng phun ra hơi thở :
- Hoa muội muội, ta muốn nàng…
- Không được…
Hoa Như Ngọc cảm thấy chính mình đã bị Trần Tiểu Cửu hòa tan, rong chơi trong biển trời mênh mông, nếu có tiếp tục mình sẽ bị tiểu tình lang ăn luôn, nàng ngoan độc cắt đứt giai điệu ngọt ngào hạnh phúc kia, để lại trên miệng Trần Tiểu Cửu chi chít dấu răng.
- Ân hư…
Máu tươi chảy ra, về điểm này nét kiều diễm của nàng như tan thành mây khói, Trần Tiểu Cửu đau run người vội vàng che miệng nói
- Giết người,… muội muội, được lắm sao lại cắn ta?
Hoa Như Ngọc nhân cơ hội thoát khỏi ma chưởng của hắn, đứng ở cửa, khuôn mặt ửng đỏ còn chưa tiêu, giậm chân giận dữ nói:
- Khốn kiếp, huynh… huynh sao lại hôn môi muội? Không phải đã nói là không được sao? Huynh sao lại không biết đạo lý?"
Trần Tiểu Cửu trong lòng biết chọc giận cọp mẹ này cũng sẽ không có thu hoạch gì, xoay người ngã vào giường, lắc lắc chân, thẳng thắng phát biểu:
- Tình yêu là thứ có thể dùng đạo lý để giảng giải hay sao?
- Khốn kiếp, đại cẩu hùng…
Hoa Như Ngọc dựa ở cửa, trái tim vẫn kịch liệt nhảy lên, cái lưỡi nhẹ nhàng liếm. Mím môi một chút, dường như vẫn cảm nhận được hương vị ngọt ngào vừa rồi.
- Hoa muội muội, nghiện rồi sao?
Trần Tiểu Cửu nháy mắt, ba hoa nói
- Muội hiện tại đã là người của ta, không cho ta hôn còn chờ cái gì?
- Ai là người của huynh?
Hoa Như Ngọc đỏ mặt nói :
- Huynh nếu muốn hôn ta, liền quang minh chính đại cưới ta, nếu không, huynh….huynh đừng mơ tưởng !
Nàng nghĩ nụ hôn đầu của mình lại bị hắn cướp đi, nhìn bộ dáng kiêu ngạo của hắn như vậy, càng cảm thấy chính mình chịu thiệt, xoay người đem giày cởi ra, nhắm ngay cái miệng của hắn, lặng yên không tiếng động ném tới :
- Khốn kiếp, ta cho ngươi đắc ý !
Trần Tiểu Cửu cất tiếng cười to, làm sao nghĩ đến Hoa Như Ngọc sẽ nhân cơ hội đánh lén, đôi hài ba tấc của Nàng thật chuẩn xác mà chui vào miệng hắn.
Hoa muội muội vỗ tay, cười ngặt nghẽo, lộ ra khuôn mặt khờ dại bướng bỉnh tươi cười khó có được
Trần Tiểu Cửu trong miệng ngậm hài của tiểu Hoa, đáng thương nhìn cái miệng nho nhỏ đang cười của nàng, mờ mịt nói
- Hoa muội muội, muội là muốn ta hư hỏng sao?
- Huynh dám dám?
Nàng lập tức thay đổi sắc mặt, giống như cọp mẹ chống thắt lưng, nói :
- Huynh hôn ta, liền là người của ta, dám ở bên ngoài câu tam đáp tứ, cẩn thận ta đem huynh cho cọp ăn, hừ!
Nàng nói lời uy hiếp, dường như cảm thấy không đủ phân lượng, lắc mình ra trước mặt Trần Tiểu Cửu, dùng chiếc hài nhỏ kia ở mông hắn mà dùng sức đánh hai cái, nghe được tiếng kêu sợ hãi đầy khoa trương của Trần Tiểu Cửu, mới cảm thấy mỹ mãn, mang hài vào, nghênh ngang xoay đi ra ngoài.
Cọp a cọp!
Trần Tiểu Cửu miễn cưỡng nằm ở trên giường, trong đầu hiện lại cảnh tượng ngọt ngào vừa rồi, khóe miệng chợt mỉm cười hạnh phúc.
Đây là cuộc sống ta muốn nha!
Nếu là ta tất cả .mọi người đều có thể cùng ở chung trên một chiếc giường lớn chơi đùa, thật là sự kiện lớn cỡ nào, nghĩ tới dáng người trắng trong đó ngập trên chiếc giường lớn, dù là thần tiên cũng phải hâm mộ mà chảy máu mũi nha.
Hắn nghĩ đến chuyện tốt thân thể mệt mỏi quá độ, mắt nhắm lại, thản nhiên ngủ!
Tử vi nói lại không ngại cực khổ vì hắn thông hiểu kinh mạch…
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy một cỗ hơi thở thanh u bồi hồi tại xung quanh thân thể, gắt gao vây lấy toàn thân hắn làm hắn cả người phát lạnh; một tiếng đàn tao nhã, xuyên phá thân thể, xâm nhập não hắn, giai điệu thư hoãn nhịp nhàng.
Trần Tiểu Cửu trong lòng cả kinh, rồi đột nhiên ngồi dậy, mau lẹ rút ra Hiên Viên kiếm bên hông, quát to
- Ai? Dám đánh lén Cửu gia?
Lúc này nếu là ai không phân biệt tốt xấu đi qua trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ chém dưa thái rau bầm thây vạn đoạn.
- Sư đệ, ngươi hoảng cái gì? Ta đang chữa thương cho ngươi …
Giọng nói tao nhã uyển chuyển, lả lướt giống như truyền vào tai Tiểu Cửu
Sư đệ ? Trần Tiểu Cửu nghe được sửng sốt, đưa mắt về phái trước, hiện ra dáng người Y Đằng.
Lúc này, lớp phấn đã được lau đi lộ ra một gương mặt chân thật, trắng mịn mượt mà, nhan sắc như hồng nghê sau cơn mưa, như muôn bông hoa khoe sắc, có vẻ vô cùng kiều diễm, dưới hàng lông mày đen nhánh là .ánh mắt như bảo thạch trong suốt, lóe ra phong tình triền miên.
Ây dô, so với nữ nhi Uy quốc nét thanh sắc còn mạnh hơn nghìn lần, tuy rằng đều là bà đồng hoang dã, nhưng khí chất, dung mạo, còn có đôi mắt chứa ý tứ kia, ngay cả Hồng Âmcũng không thể so sánh. Không cần hỏi cũng biết, Y Đằng này địa vị hẳn là cao hon so với Hồng Âm rất nhiều.
- Sư đệ, khỏe hơn chút nào chưa ? Tiếng đàn của ta có tác dụng khôi phục nguyên khí, chỉ có điều hao tổn một chút tinh lực!"
Y Đằng nháy nháy mắt đẹp, thấy khí sắc Trần Tiểu Cửu đều tốt, trong mắt lóe ra vui mừng, bộ dáng kia, quả thực đã xem hắn trở thành đệ tử của Y Đằng.
Má ơi! Một tiếng sư đệ kêu cũng thật là thân thiết!
Hay là muốn đem hắn bồi dưỡng thành một danh kỹ nổi tiếng, sau đó mang ta cung cấp cho mấy lão thái bà như lang như hổ hưởng dụng? Ta chết cho rồi….
Tuy nhiên, tính đi tính lại, tiểu Y Đằng này dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, nếu không phải nhờ ma âm của nàng, chính mình không chừng giờ này mình đã đứng trước mặt "đầu trâu mặt ngựa" xưng huynh gọi đệ rồi!
Việc này phải làm sao cho phải?
- Tiểu sư đệ, xin chào?
Mặt Y Đằng mang vẻ lễ phép mỉm cười, chú ý tới khí sắc của hắn, gật gật đầu nói:
- Ngươi quả nhiên tốt hơn nhiều, hiện tại cùng sư tỷ đi thôi, ta tin sư phụ nhất định sẽ thích ngươi, cảnh giới của ngươi, chắc sẽ còn hơn cả sư tỷ!
- A? việc này…việc này…
Trần Tiểu Cửu gãi gãi đầu, nói:
- Tiểu sư tỷ, ngươi gấp cái gì? Cơm không sợ muộn, ta còn rất nhiều lão bà chưa cưới, cưới đủ lão bà rồi, sinh mười hai mươi tiểu tế nhi, rồi đi theo sư tỷ học cũng không muộn, khi đó chúng ta đã ở trung niên, phong vận canh túc nha…
Y Đằng nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, tức giận ngút trời, đã dụng công phu kiềm chế, không ngờ không địch lại lời nói bậy của Trần Tiểu Cửu. Cái gì mà mười năm tám năm sau? Sư phụ đã chín mươi lăm tuổi, ngươi còn mong nàng sống quá một trăm tuổi sao? Tiểu tử ngươi, hóa ra là muốn làm trò tiêu khiển cho ta sao, ta khuyên ngươi không được, sẽ trói ngươi đưa đến trước mặt sư phụ. Ngươi đến lúc đó muốn chạy, chỉ sợ không được.
Nàng nghĩ đến chỗ hay ho, khóe miệng nổi lên một nụ cười khó hiểu sâu xa.
Cô nàng này muốn làm gì? Sẽ không phẫn nộ điên cuồng, tiền gian hậu sát ta chứ? Cửu gia ta hiện tại cũng coi như võ lâm cao thủ, sợ là cũng bị ta phản gian thôi..
Cánh tay nhỏ bé của Y Đằng khẽ động, tiếng đàn từng nhịp ăn khớp với nhau, hàm chứa sự dịu dàng điềm tĩnh, quấn quanh trong đầu Trần Tiểu Cửu.