Lan Đình Quân miệng mồm cứng ngắc, nói mơ hồ không rõ, nhưng rõ ràng không thể nghi ngờ là đã nói ra ba chữ 'Hỗ tam nương', điều này chính thừa nhận thân phận Độc Hoàng (vua dùng độc) của nàng!
Trần Tiểu Cửu trong lòng mừng rỡ, nếu vậy thì Nguyệt thần có thể cứu chữa được rồi, hắn liền vỗ tay nói:
- Ngươi quả nhiên là Độc Hoàng , thật sự là quá tốt, ngươi... Ngươi mau cứu Thân ái lão bà của ta..
Độc Hoàng vẫn chưa bừng tỉnh, bàn tay khô cạn nhỏ bé, cầm lấy áo choàng tóc, vẫn đắm chìm bản thân ở bên cạnh, khí huyết dâng lên, một ngụm máu tươi ẩn chứa nhiệt khí từ trong miệng phun ra, nhiễm đỏ nguyệt sắc thê lương.
- Độc Hoàng , ngươi nhận ra ta đến đây sao? Ngươi hảo hảo ngẫm nghĩ lại đi, năm đó ta cùng với ngươi tay nắm tay cùng du thuyền trên hồ, cũng từng oai hùng đánh lui địch, chẳng lẽ ngươi đều đã quên sao?
Hỗ Tam nương càng nói càng kích động, khuôn mặt quyến rũ tràn đầy nước mắt, hai gò má kích động mà đỏ như ráng mây hồng, tựa như cánh hoa trong cơn mưa, lộ ra một cỗ bi thương kiều diễm.
Hỗ tam nương càng nói tiếng tiếng thở dốc của Độc Hoàng lại càng nặng, nàng gãi da đầu, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, rồi đột nhiên xoay tròn đứng lên, trong miệng phát ra tiếng gào rít như thanh âm ác quỷ, lọt vào tai hai người như có một cỗ thê lương nói không nên lời.
- Độc Hoàng , ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không nhớ sao? Ngươi như thế nào lại thành cái bộ dạng này?
Hỗ tam nương lo lắng tiến lên hai bước.
Trong cơn điên cuồng Độc Hoàng như đã minh bạch điều gì, dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Hỗ tam nương, đột nhiên kêu lên một tiếng bi thương, thân hình chợt khởi, dường như muốn tránh xa nơi này!
- Ngăn lại nàng!
Hỗ tam nương vội vã nói.
Trần Tiểu Cửu đương nhiên không thể để cho Độc Hoàng chạy trốn, thân hình vừa chuyển, đã chặn đường thoát của Độc Hoàng , Độc Hoàng tức giận, tóc mai dựng thẳng lên, lộ ra răng nanh trắng nõn, cười quỷ dị, dường như muốn dùng gương mặt quỷ mị này dọa hắn phải bỏ chạy.
- Độc Hoàng , ngươi nghĩ là ngươi có thể dọa được ta sao? Ngươi... Ngươi vì sao phải chạy? Chúng ta là bằng hữu của ngươi mà...
Hỗ tam nương ngồi dưới đất, yếu ớt nói:
- Độc Hoàng , ngươi nếu nhận ra ta, sao còn muốn chạy trốn? Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhiều năm như vậy vì sao vẫn bặt vô âm tín? Chẳng lẽ không coi ta là tỷ muội của ngươi sao? Ngươi chẳng lẽ còn có gì khó nói sao?
Độc Hoàng lại lạ thường không nổi điên nữa, chỉ giương gương mặt không có mắt không biết từ nơi nào, không ngờ lại chảy xuống hai hàng thanh lệ, nàng ngơ ngác nhìn Hỗ tam nương đang suy nhược, lại kỳ quái chăm chú nhìn thân mình cao to lực lưỡng của Trần Tiểu Cửu, đột nhiên như chợt nghĩ đến điều gì liền cất lên tiếng cười ha ha!
- Độc Hoàng , ngươi... Ngươi cười cái gì? Ngươi đừng làm ta sợ...
Hỗ tam nương vội la lên.
Đang lúc Trần Tiểu Cửu bị hành động vừa khóc vừa cười của nàng làm cho rối rắm thì Độc Hoàng cánh tay cứng ngắt, bỗng nhiên chỉ vào ngọn núi nhỏ phía trước cách đó không xa, trong miệng phát ra một tràng hồ ngôn loạn ngữ gì đó, cũng không biết nàng rốt cuộc là nói cái gì, sau đó thân hình nàng đột nhiên sôi nổi hướng quả núi nhỏ mơ hồ kia đi tới.
Trần Tiểu Cửu tuy rằng không biết nàng nói cái gì đó, nhưng dĩ nhiên minh bạch ý tứ trong lời của nàng, liền mang Hỗ tam nương vội vã đi theo sau Độc Hoàng , xem nàng rốt cuộc có thể đùa giỡn gì?
Độc Hoàng trên nét mặt dường như tràn đầy vẻ hoan hỉ, dáng người quỷ mị mơ hồ bay nhanh vào một vùng núi nhỏ hoang vắng, chân núi có một đống loạn thạch, trên mặt có trùm một miếng vải bố, không biết là che đậy cái gì.
Độc Hoàng ngón tay khô héo, chỉ vào tảng đá, mặt hướng hai người Trần Tiểu Cửu, không ngừng mà phát ra tiếng ô ô. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một lúc liền nói:
- Trên tảng đá này có điều gì cổ quái sao?
Độc Hoàng gật gật đầu.
- Ngươi muốn cho chúng ta nhìn thứ cổ quái đó?
Độc Hoàng hoa chân múa tay vui sướng, gật gật đầu thật mạnh!
- Hảo... Ta sẽ làm theo ý ngươi nói!
Trần Tiểu Cửu đi đến tảng đá trước mặt kia, lòng có chút thấp thỏm rút tấm vải bố trên tảng đá thứ nhất, hắn ảo tưởng là bên dưới có lẽ sẽ có châu báu vô giá hoặc có lẽ là sẽ gặp binh khí chém sắt như chém bùn, lại hoặc là kỳ hoa dị thảo gì đó?
Khi hắn lấy tấm vải kia lên không khỏi chết lặng vì thất vọng!
Tảng đá vẫn là tảng đá bình thường như cũ, chỉ có điều mặt trên có khắc một ít chữ viết.
Hỗ tam nương vẻ mặt tò mò, kéo bàn tay to của Trần Tiểu Cửu, cúi người xuống xem, chỉ có đọc qua một câu, liền không khỏi chấn động.
Chỉ trên tảng đá thấy thứ nhất mặt trên khắc dòng chữ "Độc Hoàng tự viết, ta đi khắp núi cao sông lớn để tìm kiếm kỳ hoa dị thảo, đã đi vào một chỗ thung lũng hẻo lánh của Uy quốc, bỗng nhiên bị một nhóm vu nữ vây công, ta tuy rằng giết được bốn người trong đó, nhưng thân lại bị trúng một loại vu thuật liền hốt hoảng chạy trốn! Vu thuật này rất là lợi hại nếu như không nhanh chóng thanh trừ, tính mệnh khó mà giữ!"
Dòng chữ trên tảng đá thứ nhất đại khái đã làm sáng tỏ vì sao Độc Hoàng biến thành bộ dáng như vậy, Độc Hoàng trong miệng ô ô liên tục, ra hiệu bọn họ xem qua tảng đá thứ hai.
Trần Tiểu Cửu mở vải bố tảng đá thứ hai, mặt trên viết rằng:
- Đương thời chỉ có Thôi gia lão tổ là có khả năng thông thiên triệt địa, có thể giải độc cho ta, ta liền lẻn vào Trích Tinh lâu, tìm kiếm Thôi lão tổ để xin trị thương, nhưng lúc này ta đã bị trọng thương, công lực suy yếu, đã đến giữa ranh giới của sống và chết! Thôi lão tổ lòng có dư mà lực không đủ, vẫn phát công chữa trị cho ta, đặc biệt lựa chọn nơi này núi non hoang vắng, xuất toàn lực, hô mưa gọi gió, chế tạo ra một vùng biển sương trắng xoá, chỉ cần ta không rời khỏi nơi này, liền có thể bảo toàn tính mệnh cho ta!
Trần Tiểu Cửu lại mở tảng đá thứ ba ra, mặt trên lại viết:
- Lòng ta đã sinh ra tử ý, Thôi lão tổ lại ám chỉ ta không cần mất đi hy vọng, ông ấy đã tính ra, mấy năm sau tất sẽ có một người, được ông ấy thân truyền, có thể bỏ được một thân máu, cứu ta thoát ly khổ hải, người này tính danh, không bàn mà hợp ý nhau, cửu cửu là số.
Hắn nghe vậy liền không khỏi ngẩn ra, Hỗ tam nương lại khó có thể hiểu được ý trong đó!
Trên tảng đá thứ tư lại viết:
- Ta tuy rằng đang ở trong biển sương, bảo toàn tính mệnh, nhưng vu độc tận xương, ngũ quan mơ hồ, cơ nhục đã lỏng, xương cốt cứng ngắc, đã già cả suy yếu! Đã mấy lần tìm cái chết, nhưng lưu luyến bạn cũ quá sâu, ngày đêm hy vọng quý nhân đích thân tới cứu ta thoát ly biển khổ !
Hỗ tam nương xem đến đây, ngoái đầu nhìn lại Độc Hoàng kia một bộ dáng quỷ mị, không khỏi tâm sinh vô hạn bi thống, nàng giãy dụa đi đến bên người Độc Hoàng , thử thăm dò thân thể khô cạn của nàng, bi thương nói:
- Ngươi... Ngươi chịu khổ cực...
Độc Hoàng trong miệng kêu ô ô, dường như là đáp lại.
Trần Tiểu Cửu liền mở tảng đá thứ năm ra, trong đó nói:
- Bảy năm đã qua đi, quý nhân vẫn không có nửa điểm tung tích, càng ngày trí nhớ của ta lại càng kém, lại thường nổi điên, ngũ quan của ta bị vặn vẹo, yết hầu dĩ nhiên bế tắc, cho dù quý nhân đến cứu, còn có thể khôi phục dung mạo ngày xưa sao?
Thứ sáu tảng đá viết:
- Tám năm qua đi, ta gần như đã hoàn toàn mất trí nhớ, thần trí mê loạn, đã tiến vào vực thẳm, mấy ngày gần đây, không có được một hồi tỉnh táo, may mắn là ta đã đem đầy đủ sự tình ghi lại trên tảng đá, bằng không liệu có ai sẽ minh bạch nỗi khổ của ta?
Tảng đá thứ bảy viết:
- Mười năm qua ta sống lay lất, thống khổ, hôm nay khó khăn lắm mới tỉnh táo được, không ngờ có một đôi tuấn nam mỹ nữ tằng tịu với nhau! Lòng ta tức giận, sau đó bỗng nhiên vui vẻ, phát hiện nam tử kia ở trong biển sương lại có thể tiến thoái trốn tránh, không hề bị ngăn trở, chẳng lẽ hắn là quý nhân của ta sao? Ta đã xem Hồng diệp thảo mà hắn mang đi, hy vọng đồ tôn kia, có thể nhận ra thân phận của ta!
Hỗ tam nương thấy ở trên viết đến chỗ bốn chữ "Tằng tịu với nhau", không khỏi trên mặt hồng nhuận nóng lên, nàng liếc mắt Trần Tiểu Cửu một cái, ngượng ngùng oán hận nói:
- Chỉ tại ngươi không làm sự tình tốt gì...
Trần Tiểu Cửu ngoác miệng ra, ngượng ngùng cười:
- Người trẻ tuổi thôi, luôn không kìm chế được...
Tảng đá thứ tám lại viết:
- Ta không ngờ lại mất trí nhớ , nam tử kia giọng nói và dáng điệu nụ cười, ta cũng rốt cuộc nghĩ không ra, hay là ta chung quy không thể thoát ly khổ hải này? Hay là Thôi lão tổ đã dối gạt ta? Đáng tiếc ta dĩ nhiên muốn điên mất rồi...
Tám tảng đá này, ghi lại tâm sự bi thương chua xót, mười năm cô tịch của Độc Hoàng !
Hỗ tam nương gắt gao lôi kéo bàn tay khô héo của Độc Hoàng thất thanh nói:
- Tiểu muội , hiện giờ ta đã tìm được ngươi, chỉ có điều không biết quý nhân của ngươi rốt cuộc hiện ở nơi nào, ta như thế nào mới có thể giúp ngươi? Ngươi có biết không?
Độc Hoàng vẻ mặt hoan hỉ , cánh tay cứng ngắt, xa xa chỉ vào gương mặt tuấn mỹ của Trần Tiểu Cửu, trong yết hầu lại phát ra tiếng ô ô, dường như rất là cấp bách.
- Nàng đang nói cái gì?
Hỗ tam nương suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp.
Trần Tiểu Cửu cười khổ thở dài nói:
- Nàng đang nói ta chính là quý nhân trợ giúp nàng thoát ly khổ hải...
Hỗ tam nương cả kinh há to miệng nói:
- Tiểu hỗn đản, ngươi nổi điên sao? Ngươi võ công không cao, cũng không am hiểu y thuật, như thế nào lại có bản lĩnh cứu trị Độc Hoàng ?
- Bởi vì tên của ta không bàn mà hợp ý nhau cửu cửu là số...
Trần Tiểu Cửu ánh mắt lấp lánh giống như có thâm ý nói:
"Hơn nữa, ta còn là truyền nhân duy nhất của Thôi lão tổ..."