Thổ phỉ muội muội, xem Cửu ca dùng hình như thế nào với muội đây?
Trần Tiểu Cửu một cước đá ra, nhanh như chớp giật, thế như gió lốc, đang lúc tự mình chìm trong ảo tưởng, đột nhiên công kích bị cản trở, chỗ mắt cá chân truyền đến cơn đau đớn dữ dội! Hắn buồn bã hừ một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, lại nhìn thấy cái chân to của mình đang bị đôi chân thon dài tuyệt đẹp của Hoa Như Ngọc kẹp chặt, bất luận hắn dùng lực thế nào, cũng không cách nào rút ra được!
- Hoa muội muội… sao muội to gan thế này? Lại dám dùng cặp đùi trắng mịn mà kẹp ta? Cửu ca sao mà chịu được?
Trần Tiểu Cửu đảo tròng mắt, nói một lời hai nghĩa.
Hoa Như Ngọc cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời, tay trái nhanh như chớp giật khống chế cổ hắn, tay phải gấp gáp chưởng ra một cái tát ngay mặt Trần Tiểu Cửu, sau đó dùng sức vung một cái, thân hình thon dài của hắn như một quả bóng cao su lăn trên cỏ xanh.
- Hoa muội muội… muội làm thật hả? Đau chết ta rồi!
Trần Tiểu Cửu ôm lấy gò má nóng rát, uất ức quát to.
Hoa Như Ngọc nét mặt bình tĩnh, thận trọng cười nói:
- Thực chiến chính là quan trọng ở một chữ "thật", lúc nãy nếu đổi thành Tư Đồ Bá, huynh đã trọng thương nằm dưới đất không đứng dậy nổi rồi, làm sao còn có thể nguyên lành mà cãi cọ?
- Hoa muội muội…
- Đừng xem ta là Hoa muội muội, huynh phải xem ta là tử địch Tư Đồ Bá, mau đứng dậy, giống như một nam nhân, không chút lưu tình tấn công về phía ta!
Hoa Như Ngọc nói từng chữ.
- Cẩn thận rồi!
Trần Tiểu Cửu thông qua cú đá lúc nãy, dĩ nhiên đã thăm dò ra đạo hạnh của Hoa Như Ngọc, rất cao, rất thâm, so với hắn không biết cao hơn bao nhiêu cấp bậc, chỉ là một cú đá hạ bộ, người ta vốn không để lọt vào mắt, tùy hắn tấn công!
Hắn quyết đoán hẳn lên, đá ra không chút lưu tình, vận nội tức hùng hậu, giống như một con báo nhanh nhẹn, đột nhiên hướng về trước mà tiến lên, chân to đá mạnh tới, nhanh như chớp giật, từ dưới lên trên, lướt qua cặp đùi trắng mịn của Hoa Như Ngọc, hướng thẳng vào hạ bộ mà đá tới.
- Tới rất hay!
Hoa Như Ngọc nhíu mày, trong lòng lướt qua một tia vui mừng, Cửu ca quả nhiên là kỳ tài trời sinh, tiến bộ cực nhanh, ngộ tính rất cao, không ai bằng được.
Hai chân nàng dùng sức, chân to của Trần Tiểu Cửu lại một lần nữa bị kẹp giữa cặp đùi mềm mịn của Hoa Như Ngọc.
Hoa Như Ngọc khẽ nhíu mày, giống như lần trước, thưởng cho Trần Tiểu Cửu một cái tát vào mặt, đá hắn văng ra xa, chỉ có điều, gò má chịu đòn của Trần Tiểu Cửu được đổi thành bên còn lại thôi! Nàng chống tay lên vòng eo thon, vẻ mặt coi thường, cười lạnh nói:
- Ca ca ngốc, huynh đã chết hai lần rồi, đứng dậy, lại lần nữa!
Trần Tiểu Cửu ôm lấy hai gò má sưng, nhổ ra một ngụm máu loãng, trong đôi mắt rốt cuộc cũng toát ra ánh sáng đỏ của lửa rồi, giống như một khối than vừa được đốt, phát sáng mãnh liệt, hắn giống như một con trâu đực bị chọc giận, trợn mắt lên, mũi thở ra khói, gân xanh trên cổ lộ ra rõ ràng, hai hàm răng nghiến vào nhau phát ra tiếng "ken két".
Hoa muội muội xinh đẹp lạnh lùng trong mắt hắn, lại biến hóa thành Tư Đồ Bá cao to uy mãnh!
- Ta giết ngươi…
Trần Tiểu Cửu hét lớn một tiếng, mang theo khí thế giết địch, đột nhiên lao nhanh về phía trước.
Hoa Như Ngọc trong lòng nghiêm nghị, đối mặt với thế công như thái sơn đè xuống, trong lòng nàng lần đầu tiên thoáng xuất hiện nỗi sợ hãi run rẩy, nhưng thực lực chênh lệch quá xa, cuối cùng đã quyết định thế thắng bại, Trần Tiểu Cửu một lần nữa giống như diều đứt dây, lảo đảo bay ra ngoài.
- Lần thứ ba…
Hoa Như Ngọc mỉm cười gật đầu liên tục, ánh mắt khinh thường một đi không trở về, thu về chỉ là trang trọng và yên tĩnh.
Trăng sáng treo cao, gió nhẹ khẽ thổi!
Trần Tiểu Cửu cố sống cố chết, gắng sức phát tiết ngọn lửa hận trong lòng!
Mỗi đợt dũng mãnh tiến công, lần nào cũng thất bại như trong dự đoán, lần nào cũng chật vật lăn ra ngoài, tạo thành quy luật thực chiến giữa Hoa Như Ngọc và Trần Tiểu Cửu.
Nhưng Trần Tiểu Cửu hoàn toàn không sợ, trong đôi mắt toát ra ánh sáng lạnh như băng, nội tức âm hàn trong mỗi lần chấn động đã được điều chỉnh đến cực hạn rồi.
Mỗi lần chiến là mỗi lần bại, mỗi lần bại lại mỗi lần chiến!
- Lần thứ hai mươi…
Bộ ngực đầy đặn của Hoa Như Ngọc thở dốc dữ dội, nàng âm thầm điều chỉnh chân khí hỗn loạn, cười lạnh nói:
- Còn muốn đấu tiếp sao? Ca ca ngốc của ta…
Trần Tiểu Cửu không hề để ý đến lời trào phúng của Hoa Như Ngọc, trong đôi mắt lạnh lùng toát ra khát vọng muốn chiến thắng!
Đột nhiên, thân hình hắn như tên rời cung, lao thẳng về phía Hoa Như Ngọc, đợi xông đến thời điểm cuối cùng, chân to đá về phía hạ bộ của Hoa Như Ngọc, tốc độ cực nhanh, độ lực cực mạnh, nhận thức cực chuẩn!
- Không có tiến bộ…
Hoa Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, cặp đùi thon dài dùng sức mở ra, đã chuẩn bị xong công tác gậy ông đập lưng ông.
Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên cười, chân to giống như con rối gỗ đột nhiên dừng lại giữa không trung, ngừng tấn công vào hạ bộ, đôi tay vung lên, quang ảnh hư ảo của Thiên Thủ Quan Âm như mộng như ảo triển hiện trước mặt Hoa Như Ngọc, trong lúc mê man mông lung, trong ảo ảnh lộ ra một ngón tay thon dài, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, hướng thẳng vào mắt Hoa Như Ngọc mà đâm tới.
Lúc này, ngón tay kia và con ngươi của Hoa Như Ngọc, đã không cách xa quá ba tấc!
Thật quỷ dị! Ta bị lừa rồi…
Hoa Như Ngọc kinh hãi đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, kinh nghiệm sinh tử nhiều năm nơi sa trường khiến nàng trong lúc nguy nan luyện thành giác quan thứ sáu thật linh mẫn, mái tóc nàng đón gió tung bay, cái đầu hướng về bên phải nhẹ nhàng lắc một cái, tránh được mũi nhọn của Thiên Thủ Quan Âm, tay phải đưa lên, với thế sét đánh, trong muôn vàn hư ảo, chuẩn xác bắt được bàn tay tấn công của Trần Tiểu Cửu.
- Ca ca ngốc, huynh lại thua rồi…
Lúc Hoa Như Ngọc dương dương tự đắc, giữa hai chân, một luồng nội tức mạnh mẽ thản nhiên đánh tới, hướng thẳng vào mục tiêu là hạ bộ của nàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Trong mắt nàng toát ra vẻ không thể nào tin được, hô ứng với ánh mắt đó lại là vẻ mặt xấu xa cười thầm của Trần Tiểu Cửu!
Hoa Như Ngọc vội khép chặt hai chân lại, dùng hết sức lực cản trở thế công mãnh liệt của Trần Tiểu Cửu, nhưng đã muộn mất rồi.
- Ư hừ…
Nàng thống khổ phát ra tiếng kêu đau đớn, thân hình mềm mại bị khí thế vô biên công kích, bay thẳng lên trời, chân phải của Trần Tiểu Cửu và cổ tay đều bị Hoa Như Ngọc khống chế chặt chẽ, thân hình thon dài của hắn cũng bị kéo theo bay lên không trung tràn ngập ánh trăng thanh u…
Thân hình thon dài tuấn mỹ của hai người giống như hai con bướm to đã thành tinh, phiêu diêu lả lướt trong không trung đầy ánh trăng.
- Tủm…
Trong hồ nước bắn tứ tung, một đôi nam thanh nữ tú tiếp xúc thân mật cùng lúc ngã vào hồ nước tràn ngập ánh trăng!
Ánh trăng quanh quẩn, nước lạnh xâm nhập, Trần Tiểu Cửu nháy mắt đã tỉnh táo trở lại từ trong cơn điên cuồng, từng cảnh tượng lúc nãy lần lượt lướt qua trong đầu hắn, nhớ đến cú đá chí mạng vào phút cuối của mình, trong lòng liền căng thẳng, hắn đột nhiên ôm lấy thân hình mềm mại của Hoa Như Ngọc, trong mắt lóe ra thần sắc lo lắng, vội vàng hỏi han:
- Hoa muội muội, Cửu ca đáng chết! Cửu ca làm muội bị thương rồi, muội… muội không sao chứ? Cũng là Cửu ca không tốt…
Thân hình mảnh mai của Hoa Như Ngọc đứng trong hồ nước, khép chặt môi, trong mắt lóe ra vẻ vui mừng, nàng thân thiết nắm lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, sang sảng cười nói:
- Cửu ca, huynh hoảng sợ cái gì? Huynh đã thắng rồi, nếu lúc giao chiến với Tư Đồ Bá, huynh có thể biểu hiện như lúc nãy, liền có ngay năm phần thắng rồi!
Trong đầu Trần Tiểu Cửu hỗn loạn, làm sao còn có thể nghĩ đến khả năng thắng hay bại, bàn tay to của hắn đưa vào trong nước, vội vàng hướng về nơi giữa hai chân của Hoa Như Ngọc mà sờ tới!
- Tên khốn, huynh làm cái gì vậy?
Tay nhỏ của Hoa Như Ngọc khẽ động, giành trước mà bắt ngay lấy bàn tay to của hắn, lạnh lùng nói:
- Huynh muốn đụng chạm ta? Huynh… huynh quả nhiên không phải là người tốt lành gì mà…
- Hoa muội muội, muội nghĩ đi đâu vậy, đã thế này rồi, Cửu ca làm sao còn có tâm tư đó chứ, ta là sợ… sợ đá hỏng của muội rồi!
Trần Tiểu Cửu dưới tình thế cấp bách, nói năng lộn xộn!
Hoa Như Ngọc thấy bộ dạng thất kinh kia của Trần Tiểu Cửu, tuy là thân đang ở trong nước mát mẻ nhưng trong lòng bỗng nhiên dâng lên một làn khí ấm áp, tay nhỏ của nàng nhẹ nhàng chỉ vào đầu của Trần Tiểu Cửu, giọng điệu cười thản nhiên nhưng lại ra vẻ tức giận nói:
- Ca ca ngốc, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không biết! May là ta đã phòng hộ cẩn thận trước đó, bằng không, cú đá này của huynh, đã có thể khiến người vợ thân thiết này của huynh hương tiêu ngọc tổn rồi…
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng lập tức an tâm hẳn, hắn thở dài một hơi, nhìn Hoa Như Ngọc quan tâm hỏi:
- Đau không?
Hoa Như Ngọc cảm nhận được ánh mắt tràn đầy tình cảm của tiểu tình lang, không nói gì, chỉ cắn chặt môi, dùng sức gật đầu một cái.
Da thịt nàng trắng như bôi phấn, lông mày nhíu lại, đôi mắt như nước, trên đôi môi đầy đặn còn điểm nhiều giọt nước, phong thái mỹ nhân u sầu này càng khiến lòng người dâng lên khát vọng thương tiếc; hai quả núi uốn lượn, theo động tác hô hấp mà dồn dập chuyển động, hai nụ hoa tinh xảo trên đỉnh cao, xuyên thấu qua lớp quần áo ướt đẫm, khiến ánh mắt của Trần Tiểu Cửu không thể rời đi được, nhìn vào chỉ muốn cắn một phát.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, nàng rơi vào trong nước, quần áo ướt đẫm, vẻ mặt dịu dàng nữ tính kia thật hiếm khi xuất hiện nơi người nữ thổ phỉ hống hách ngang tàng này!