Hoa Như Ngọc cắn môi một cái, tay nhỏ oán hận đánh một phát lên ngực hắn, đè thấp âm thanh, lạnh lùng nói:
- Tên khốn, huynh mới vừa thoải mái một chút, chẳng lẽ da lại bắt đầu phát ngứa rồi sao?
Hai má nàng bỗng nhiên ửng đỏ, sắc đỏ cứ dần dần lan tràn đến tận khóe mắt đuôi mày, khóe miệng lại lộ ra oán khí cực kì giận dữ.
Trần Tiểu Cửu thấy bả vai nàng run run, bộ ngực phập phồng thở dốc dữ dội, liền biết thổ phỉ đầu tử này lại sắp nổi điên rồi, vội vàng dời tay về phía dưới đùi một chút, ngượng ngùng cười nói:
- Hoa muội muội, muội nhìn nhầm rồi, ta là chỗ đùi này đau mà! Cửu ca là đại anh hùng, đâu xấu xa như muội nghĩ chứ?
- Đùi sao? Tên khốn, lúc nãy rõ ràng chỉ là cái đó… chỗ đó…
- Hoa muội muội, tâm tư muội tà ác quá, chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân, Cửu ca lại toàn thân chính khí, sao lại để muội sờ chỗ đó của Cửu ca chứ? Rõ ràng là muội trong lòng có suy nghĩ, sinh ra ảo giác…
- Ta nhìn lầm rồi sao? Lòng có suy nghĩ?
Hoa Như Ngọc nóng nảy, giống như một đứa trẻ bị người ta nói trúng tâm tư, thẹn thùng cúi đầu, thế này đối với một nữ ma đầu giết người không chớp mắt như nàng mà nói, thật là hiếm thấy!
Nàng hung hăng bóp một cái lên đùi Trần Tiểu Cửu, giận dữ nói:
- Tên khốn, rõ ràng là huynh không có ý tốt, lại cứ làm loạn nói thành ra ta không phải! Hôm nay bổn đại vương có sai trước nên đại nhân không chấp nhất sai sót của tiểu nhân, trước hết tạm thời tha cho huynh một lần, lần sau nếu huynh còn dám đùa giỡn với ta, hừ… ta nhất định sẽ chém mà không buông tha!
Trong lúc nói, tay nhỏ đưa lên trong không trung, hướng về phía cổ Trần Tiểu Cửu, uy mãnh múa may một phát.
Trần Tiểu Cửu am hiểu quy tắc trò chơi, đạt đến liền dừng ngay, vội vàng cười nói:
- Hoa muội muội là người mà trong lòng ta thích nhất, muội nói gì thì sẽ như vậy, ca ca ta sẽ không phản bác muội đâu…
- Lời ngon tiếng ngọt! Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Hoa Như Ngọc hờn dỗi một tiếng, đưa tay nhỏ ra, xấu hổ nói:
- Cửu ca, huynh mau đứng lên, chẳng lẽ huynh quên mất mục đích mà hôm nay đến đây sao? Ngày mốt đã là ngày huynh và Tư Đồ Bá quyết đấu, nếu huynh thua trận quyết đấu, liền thành gấu chó rồi, với hai chữ anh hùng, không còn quan hệ gì nữa!
Trần Tiểu Cửu một tay bắt lấy bàn tay nhỏ mịn màng của nàng, thuận thế đứng lên, bên tai vừa động, bỗng nhiên nghe được từ trong rừng lại phát ra một âm thanh cực thấp, thái độ hắn hung dữ nói:
- Ai, mau ra đây cho ta!
Hoa Như Ngọc nhíu mày, nhanh nhẹn như con báo mẹ lao người về hướng rừng cây, cẩn thận tìm kiếm, không ngờ lại không hề tìm thấy gì, nàng thất vọng quay về, vẻ mặt oán trách nói:
- Làm bộ làm tịch, huynh tưởng huynh thật có lỗ tai của sói sao? Trong rừng cây vốn một bóng người cũng không thấy!
- Muội muội, ta không nghe nhầm đâu, chẳng lẽ người này công phu cao hơn muội, muội không phát hiện được tung tích của hắn?
Trần Tiểu Cửu đối với thính lực của mình, vô cùng tự tin, hắn rõ ràng nghe thấy từ trong rừng cây có tiếng động hô hấp cực thấp, tuyệt đối không phải do xuất hiện ảo giác!
Hoa Như Ngọc bĩu môi, ưỡn cao ngực, tự tin nói:
- Hỗ gia trại to lớn thế này, nói về công phu, ngoại trừ mẹ nuôi, không ai có thể vượt qua ta đâu! Nhưng mẹ nuôi đau đầu dữ dội, lúc này đang nghỉ ngơi, thì làm sao mà có hứng trí chạy đến đây xem đôi nam nữ chúng ta luyện tập quyền cước, huynh tưởng ai ai cũng rảnh rỗi như huynh sao?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, thân hình không khỏi run rẩy một phát, không kìm được mà nhìn về hướng rừng cây, trong lòng thầm nghĩ phân tích của Hoa muội muội thiếu đi một người, đó chính là Nguyệt Thần tỷ tỷ! Nhưng Nguyệt Thần tỷ tỷ đang bế quan trị độc, không thể nào ẩn nấp trong rừng cây, mà cho dù nàng ấy xuất hiện, cũng sớm đã lên trước liều mạng với Hoa Như Ngọc, không có lý do gì để trốn tránh không dám gặp muội ấy cả!
Vậy chỉ còn một loại tình huống, Hỗ Tam Nương chịu không nổi cô đơn trong lòng, liền nấp ở nơi bí mật gần đó để rình nhất cử nhất động của mình! Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp, mẹ nuôi quả nhiên vẫn là quan tâm mình, đối với mình có loại tình cảm vượt qua khỏi giới hạn nam nữ bình thường!
Hắn sẽ không ngây ngô đến mức tiếp tục cãi cọ với Hoa Như Ngọc, tự giễu mà giải thích cho qua:
- Vậy rất có khả năng là heo rừng tới lui trong núi rừng, Cửu ca bị muội dọa đến xuất hiện ảo giác rồi…
- Thứ kém cỏi, ta cùng lắm chỉ là dọa dọa huynh, thật có thể khiến huynh đến mức này sao?
Hoa Như Ngọc lớn tiếng trách cứ, sau cùng lại lắc lư thân mình, dùng âm thanh chỉ bản thân mình có thể nghe được, cúi đầu nỉ non nói:
- Trong lòng ta sao mà nỡ chứ?
Đương nhiên, lời này cũng bị thằng nhãi Trần Tiểu Cửu nghe thấy rõ ràng!
Trong lòng hắn vô cùng sảng khoái, chủ động bước đến gần, vô tâm vô phế nói:
- Hoa muội muội, muội muốn dạy ta công phu thần kỳ gì, thực lực Cửu ca siêu phàm thoát tục, chỉ cần được muội muội chỉ điểm, nhất định có thể phát huy bất ngờ, đánh cho tên gấu chó Tư Đồ Bá kia phải quỳ xuống đất xin tha!
- Đồ huênh hoang!
Hoa Như Ngọc bĩu môi, ngón tay trắng nõn chỉ lên trán hắn, chậm rãi nói:
- Ta lúc nãy cố ý thử công phu của huynh một chút, không thể không nói, công phu của huynh quả thật nằm ngoài dự đoán của ta, nhưng so với Tư Đồ Bá, vẫn còn kém một mảng lớn…
- Đặc biệt là Tư Đồ Bá một thân hoành luyện công phu Thập Tam Thái Bảo, vận nội lực lên, binh khí bình thường chạm đến người hắn cũng không cách nào làm tổn thương hắn, cùng lắm để lại một dấu ngấn thôi, cho nên Cửu ca muốn có phần thắng, gần như không thể, nếu là bất phân thắng bại, cũng vô cùng khó khăn, trừ phi…
- Trừ phi ta dùng Hiên Viên kiếm mà mẹ nuôi tặng ta sao?
Trần Tiểu Cửu tiếp lời nói.
Hoa Như Ngọc nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, chậm rãi gật đầu!
Trần Tiểu Cửu khinh miệt nói:
- Hoa muội muội, mẹ nuôi tặng ta thanh Hiên Viên kiếm kia, ý là cho ta dùng vào thời khắc quan trọng để giữ mạng, không phải dùng để giết người!
Hắn ưỡn ngực, đứng trước mặt Hoa Như Ngọc, chính khí lẫm liệt nói:
- Hơn nữa, người muội muội thích là đại anh hùng không hoảng sợ, nếu ta dùng Hiên Viên kiếm đối phó với con gấu chó kia, không phải là tổn hại danh dự anh hùng của ta sao? Muội muội sẽ còn thích ta sao?
Hoa Như Ngọc thân thiết nắm lấy cánh tay hắn, kích động nói:
- Nhưng nếu Cửu ca thua trận quyết đấu này, không phải sẽ càng khó chịu hơn sao?
- Khó chịu cái gì? Ta lấy thực lực mong manh, có gan nghênh đón cao thủ mạnh hơn ta gấp mười lần, cũng đủ để chứng minh dũng khí của ta, cho dù thua rồi, ta tuy bại nhưng vẫn còn vinh quang!
Trần Tiểu Cửu đứng thẳng lưng, dựa theo tâm tư của Hoa Như Ngọc mà bịa chuyện hàm hồ, thật ra trong lòng vô cùng khinh miệt loại tư tưởng cổ hủ này. Cửu ca ta không phải là có Tâm Nhi Túy sao? Ngày mai phải tìm cơ hội lén lén cho hắn dùng, nhất định phải khiến thằng nhãi kia bại trận, xấu hổ mất mặt!
- Cửu ca, ta quả nhiên không nhìn lầm huynh!
Đôi mắt Hoa Như Ngọc phát ra ánh hào quang, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay hắn, tự tin vạn phần nói:
- Có Hoa Như Ngọc ta ở đây, nhất định có thể đảm bảo ca ca luôn đứng ở thế bất bại!
- Chẳng lẽ muội muội có diệu pháp gì sao?
Trần Tiểu Cửu năn nỉ nói.
Hoa Như Ngọc nhấp nháy mắt, lay động thân hình, thân mật nói:
- Tư Đồ Bá hơn người ở chỗ cứng cáp như sắt thép, nhưng hắn có khuyết điểm, huynh có biết khuyết điểm của hắn ở đâu không?
- Cửa nẻo nhất định là khuyết điểm chí mạng!
Trần Tiểu Cửu ngẫm nghĩ một lúc lâu, suy tính nói:
- Mắt cũng là một điểm yếu mỏng manh, còn có, hắn khổ luyện mình đồng da sắt, vả lại khổ người cao to, về mặt khinh công, tất nhiên xuất hiện cản trở, không thể nào nhẹ nhàng như Cửu ca!
Hoa Như Ngọc vui mừng vỗ tay, ca ngợi nói:
- Cửu ca đúng là không cần thầy cũng tự nghĩ thông, lời ta muốn nói đều được Cửu ca nói ra hết rồi!
Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội này đùa giỡn nói:
- Không phải là ta không thầy tự thông, chỉ vì ta và Hoa muội muội tâm linh tương thông thôi!
- Đáng ghét!
Một câu đùa giỡn vô ý của Trần Tiểu Cửu, lại khiến trong lòng Hoa Như Ngọc nổi lên tầng tầng gợn sóng, trái tim nàng đập loạn xạ, vội vàng tránh né ánh mắt của hắn, bước chân thong thả, từ từ phân tích nói:
- Tư Đồ Bá tuy là có hai khuyết điểm chí mạng này, nhưng bản thân hắn biết rõ trong lòng nên đã phòng thủ vô cùng chặt chẽ cho hai điểm yếu này, muốn đột phá tầng tầng phòng thủ, khó càng thêm khó!
- Vậy rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt đây?
Trần Tiểu Cửu lo lắng nói.
Hoa Như Ngọc khẽ vuốt mái tóc, cười gian nói:
- Cửu ca với hắn lúc giao đấu, phải làm bộ như không nhận ra điểm yếu của Tư Đồ Bá ở đâu, dùng hết toàn lực, tấn công mãnh liệt vào mắt hắn, điểm yếu bên ngoài mà ai ai cũng biết, trong lúc hắn sơ suất hoặc tâm thần hoảng loạn, lúc hắn mất cảnh giác chính là cơ hội tuyệt hảo cho Cửu ca ra tay! Hơn nữa cơ hội thế này chỉ có thể có một lần, nhất định phải một phát trúng đích, bằng không, thắng lợi là vô vọng!
- Ta làm thế nào mới có thể tấn công vào mắt của Tư Đồ Bá đây? Phải biết hắn toàn thân như sắt, đao thương bất nhập!
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt tò mò.
- Ngốc quá…
Hoa Như Ngọc gắt gỏng nói:
- Hắn tuy cứng cáp như sắt thép, nhưng huynh thân pháp linh động, mỗi người có sở trường riêng, chỉ cần huynh giỏi về vận dụng khinh công, tự nhiên có thể tạo ra nhiều cơ hội tốt để tấn công!
- Ha hả… nhưng…
Trần Tiểu Cửu đỏ mặt tía tai nói:
- Cửu ca… Cửu ca lại không biết khinh công là cái gì…
Hoa Như Ngọc nhìn Trần Tiểu Cửu lo lắng, vui vẻ mà cười thành tiếng:
- Ca ca ngốc, ta biết huynh không biết khinh công, nhưng huynh có nội tức phi phàm, công lực trác tuyệt, chỉ cần ta dạy huynh một loại bộ pháp khinh công thần kỳ, huynh nhất định có thể học được trong khoảng thời gian ngắn, với Tư Đồ Bá chia đều phần thắng!
Trần Tiểu Cửu vừa nghe Hoa Như Ngọc muốn dạy khinh công cho mình, trong lòng mừng rỡ, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, làm nũng nói:
- Hoa muội muội, muội phải dạy cho ta khinh công lợi hại nhất của muội, bằng không, ta thua trận đấu võ này, cũng làm mất thể diện của muội…
- Ca ca ngốc, ta đối với huynh sao lại có giấu giếm chứ?
Hoa Như Ngọc gật gật đầu, trịnh trọng nói:
- Ta dạy cho Cửu ca một bộ khinh công vốn đã thất truyền từ lâu trong giang hồ - Yến Song Phi!
- Song Phi?
Trần Tiểu Cửu gãi đầu, lộ ra nụ cười đáng khinh, ngây ngô nói:
- Muội muội tốt, muội muốn dạy ta song phi sao? Dường như… dường như còn thiếu một người…