- Không phải thân tín?
Trần Tiểu Cửu giơ cánh tay ra, chỉ vào đầu Diều Hâu , giọng rất mãnh liệt nói:
- Vậy tại sao vừa rồi ngươi kêu khóc bán mạng như vậy? Chủ ngươi gặp khó, nô tài như ngươi, lẽ nào một chút gan cũng không có sao?
Diều Hâu sợ tới mức ngồi bịch một cái xuống đất, tinh thần suy sụp, liên tục xua tay, giống như là cơn gió nhẹ thổi qua, cả người vô lực, cuối cùng không chống đỡ nổi, gã lắp bắp nói:
- Nhị đương gia đánh cược thua rồi, có liên quan gì…tới tôi? Cái gì mà chủ với nô tài, vẫn là đánh thức Nhị đương gia dậy thôi, để ông ấy đích thân chui qua háng.
- Làm tỉnh? Chậc…con gấu đen này, trong lòng rất sáng.
Trần Tiểu Cửu lại chỉ vào mấy người đàn ông lúc nãy hăng hái, không có ai nguyện ý chui qua háng thay Tư Đồ Bá.
Nỗi hận tràn ngập trong lòng Tư Đồ Bá, lúc này mới rõ, bản thân không chỉ bị mất mặt, mà mạng lưới quan hệ quan trọng và danh vọng! Vô hình chung, giữa y và các huynh đệ đã bị nứt ra một cái hố không thể cứu vãn, cho dù sau này mình đã tín nhiệm họ thế nào, cũng không thể lấy lại được sự thân thiết trước kia..
Trần Tiểu Cửu đi đến bên cạnh La Đồng, nói thầm vài câu vào tai gã, La Đồng trừng mắt, tỏ rõ vẻ mặt không thể nói ra lời, nắm chặt tay, giống như là phải đưa ra một quyết định quan trọng.
Trần Tiểu Cửu che miệng, nhìn Tư Đồ Bá, cố làm ra vẻ nói:
- Được Tư Đồ Bá ngươi, không ngờ thảm tới mức này, hơn trăm tiểu đệ, không ngờ không có ai chịu cho ngươi? Nếu ngươi tỉnh, rút cuộc sẽ có cảm tưởng thế nào?
Hắn vừa nói ra, khiến những gã đàn ông kia phải cúi đầu.
Hoa Như Ngọc không kiên nhẫn được như vậy, chống tay vào eo, nghiêng người, nhíu mày nói:
- Cửu ca, nếu không có ai chịu thay Nhị đương gia, vậy thì đành phải gọi ông ấy tỉnh lại thôi.
Trần Tiểu Cửu nhếch miệng cười, lấy một gáo nước lạnh nhẹ nhàng vui vẻ dội vào dưới khố của Tư Đồ Bá.
Tư Đồ Bá lạnh giật mình, trong lòng hối hận giống như là nổi trên mặt nước, lúc này, y hận mình đã không thể hôn mê thật, nếu không đã không phải chịu sự tra tấn thế này, chỉ tiếc trong lòng y bây giờ tỉnh táo hơn nhiều, lại không dám nhúc nhích, một khi lọt dấu vết, không chỉ phải chui qua háng, mà còn mất đi lòng dân, không còn chút ưu đãi nào nữa, khiến mình rất phiền toái.
Y chôn đầu thật sâu trên đài cao, mặc cho mấy trăm ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa và bao ánh mắt xấu hổ, chăm chú nhìn khinh miệt với mình, trong lòng y đang rỏ máu, trong đầu lại tự thề, sẽ băm vằm Trần Tiểu Cửu ra thành trăm mảnh, để rửa mối hận hôm nay.
Lúc Trần Tiểu Cửu đang định hành hung với y, La Đồng với thân mình rắn chắc, lại đứng sững như chặn trước mật hắn
- La đại ca lại muốn làm gì?
Trần Tiểu Cửu không kiên nhẫn nói:
- Nếu không có ai chịu khổ thay cho Tư Đồ Bá, huynh máu tránh ra.
La Đồng lại vung tay lên, kiên cường nói:
- Ta thay..
Trần Tiểu Cửu sửng sốt, mặt đầy nghi vấn hỏi:
- La đại ca, huynh nói gì? Nói lại một lần nữa xem, để các huynh đệ nghe thấy.
- Ta thay.
La Đồng thở ra một hơi đầy khí phách, mặt hướng tới các vị huynh đệ, rất có lực nói:
- Nếu các vị huynh đệ nhượng bộ lui binh, thì ta sẽ thay Nhị đương gia chui qua háng.
Lời vừa nói ra, bốn năm trăm huynh đệ trợn mắt, như bị luộc trong nước sôi, nổ tung nồi, mọi người dưới đài ồn ào một mảnh.
Hắc Sơn cười xấu xa , vung tay hô to nói:
- Tam đương gia, ngài sao vậy? Không ngờ phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, ngài…, uy danh của ngài không đổi…cần suy nghĩ thật kỹ.
Trần Tiểu Cửu giả bộ ngây người nói:
- La đại ca, huynh đang nói giỡn ta phải không? Hôm qua, tên Tư Đồ Bá đáng giận kia, suýt nữa thì bị hắn cho dồn vào chỗ chết sao? Bây giờ huynh không những cầu xin cho y, lẽ nào còn muốn chịu khổ thay y? Huynh không phải ngốc nghếch chứ? Thật tức chết đi được.
La Đồng khoát tay, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Ta nói rồi, mỗi một người trong sơn trại, đều là huynh đệ tốt của ta, chỉ có mọi người đoàn kết lại, thì không có cơn sóng dữ nào không ngăn được, bách chiến bách thắng.
- Ân oán cá nhân, có thể ném nó sang một bên, sự vinh nhục sống chết của các huynh đệ mới đáng ghi tạc trong lòng, đừng nói Nhị đương gia có chút hiểu lầm với ta, kể cả mỗi một vị huynh đệ ở đây nếu rơi vào con đường như vậy, La Đồng ta cũng sẽ không buông tay, tuyệt không thể đứng trơ ra nhìn, nhìn người đó bị tra tấn.
Lần này giọng nói hiên ngang lẫm liệt, đã chạm tới đáy lòng của mọi người, khiến ngọn lửa trong họ bốc cháy hừng hực, nhưng không thể nào giải phóng, liền giận sôi lên; nhưng lại thân thể giống như đang ở dưới hầm băng, làm toàn thân đông cứng! Đám đàn ông xấu hổ tới rơi vào tình trạng mâu thuẫn, cảm nhận dược sự khoan dung đại độ của La Đồng.
Hoa Như Ngọc thần thái bay lên, khuôn mặt xinh đệp trở lên hồng hào, kiều diễm giống như một đóa hoa nở rộ, không có gì sánh bằng! Trước mặt mọi người, nàng giơ caongón trỏ, cao giọng tán thưởng nói:
- Hỗ gia trại có một nhân vật can đảm như Tam đương gia, thật là may mắn của ta, cũng là may mắn của các huynh đệ, nếu các huynh đệ rộng lượng, Hỗ gia trại sẽ mạnh hơn, không có gì phá nổi, không gì phá nổi.
Mọi người nghe vậy, gật đầu lia lịa.
La Đồng ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt tràn đầy dũng khí, ánh mắt trong trẻo, lộ ra một ý chí kiên cường, các mạch máu trong người như dồn ra mãnh liệt, gã sải bước tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, trước mặt những người đàn ông, cất cao giọng nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Trần huynh đệ, không cần nói gì nữa, ta sẽ chịu thay cho Nhị đương gia.
Nói tới đây, quỳ xuống đất, chui qua háng của Trần Tiểu Cửu.
Cảnh tượng này, những người đàn ông há hốc mồm.
Bọn họ không sợ đổ mồ hôi, không sở đổ máu, lại không chịu nổi nỗi nhục chui qua háng, vốn tưởng La Đồng chỉ là mồm mép, thu phục lòng người, không ngờ gã nói được làm được, thật dám làm việc thấp hèn này trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt, võ trường lặng yên không một tiếng động, bốn năm trăm người đàn ông, kinh ngạc trong lòng, trong nháy mắt lộ ra sự sùng bái, nhìn chằm chằm vào La Đồng sắp chịu nhục.
Trong nháy mắt khi thấy La Đồng cường tráng sắp quỳ xuống, Trần Tiểu Cửu liền giữ chặt người gã, túm gã đứng dậy, vẻ mặt quỷ dị nói:
- La đại ca, sao huynh ngốc vậy, diễn trò là được rồi, lẽ nào còn muốn quỳ xuống thật.
La Đồng nghe vậy, xoa đầu chiếc đầu trọc như hòa thượng, cau mày, thấp giọng nói:
- Huynh đệ, diễn trò gì? Ta càng ngày càng không hiểu tâm ý của đệ. Bảo ta quỳ xuống là đệ, bảo ta đứng lên cũng là đệ, đệ à..đệ..có thể nói rõ với ca ca chút không.
Trần Tiểu Cửu đảo con ngươi, chen chúc mi nói:
- Ca ca, nếu đệ nói rõ với huynh, trò này của chúng ta, diễn còn thật như vậy không.
- Huynh đệ, đệ…, đệ rút cuộc là ý gì?
La Đồng sốt ruột nói.
- Thu phục lòng người.
Trần Tiểu Cửu tà ác nói:
- Cái này gọi là không đánh mà thắng, hóa can qua thành ngọc lụa.
Trần Tiểu Cửu bước thong thả, bình tính nói với những người đàn ông:
- Chư vị huynh đệ, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng sự hiệp nghĩa không thể mất. Mà La đại ca, không hề để ý tới lông mao của mình, bị dơ bẩn, không để ý tới thanh danh của mình, chịu khuất nhục, vì lấy đại cục làm trọng, vì huynh đệ, nhất định tạm nhân nhượng vì toàn cục, không tiếc hi sinh thanh danh trung dũng hiệp nghĩa của bản thân! Khí chất này, tâm hùng này, sự can dảm này, các vị có không? Ai có? Ai có?
Nói dứt lời, gần như đã hô khàn cả họng.
Những lời khẳng khái hùng hồn này, như một phen lợi phủ, chém vào tâm khảm mọi người, khiến bọn họ kinh ngạc đứng ngây ra, Hắc Sơn đỏ ửng mặt, dẫn đầu khua chân múa tay, cao giọng nói:
- Tam đương gia uy vũ, Tam đương gia hiệp nghĩa, Tam đương gia anh hùng..
Trong nháy mắt, sự nhiệt tình của mọi người như thiên băng vùi lấp, nhưng sóng thần dâng cao, càng ngày càng mạnh mẽ! Một võ trường rộng lớn, không ngờ bị tiếng hô của bốn năm trăm huynh đệ làm long trời lở đất, cuồn cuộn sóng vỗ, dường như chỉ còn hàng ngàn tiếng hoan hô.
La Đồng ngơ ngác nhìn đám người, trong lòng cuồn cuộn sóng ngầm, khó có thểgọi tên được tâm trạng lúc này.
Trần Tiểu Cửu bỗng khẽ vỗ vai gã, gió nhẹ thổi qua, khẽ cười nói:
- La đại ca, đệ tặng huynh món quà này, thế nào?
La Đồng lúc này mới hiểu được ý của Trần Tiểu Cửu, trong đôi mắt ánh lên một tia rực rỡ, gã chắp tay, vuốt bờ vai hắn, kích động không nói lên lời.
- Trần huynh đệ…ta…ta ...làm sao để cảm tạ đệ..
Trần Tiểu Cửu mỉm cười nói :
- La đại ca, huynh không cần cảm ơn đệ, với sự hiệp nghĩa trung dũng của huynh, nên làm lãnh tụ, chẳng phải có thể khiến cho kẻ tiểu nhân gian ác, tác oai tác quái, ức hiếp trưởng giả trung hậu sao?
Nói xong, Trần Tiểu Cửu ngồi xổm bên cạnh Tư Đồ Bá đang "giả chết", bàn tay tát mạnh vào mặt y, khinh thường thấp giọng nói:
- Đồ chó chết tiệt, ngươi nghe đây, đây là tiếng hoan hô tuyệt vời biết bao, vang dội biết bao. Chỉ e cả đời này ngươi cũng sẽ không được hưởng thụ sự tán thưởng cao ngất trời như vậy?
Trong lòng Tư Đồ Bá tức giận, y hiểu lời nói của Trần Tiểu Cửu, từng câu đều là thật, từ hôm nay trở đi, uy vọng của y sẽ xuống dốc không phanh, địa vị của Nhị đương gia, sẽ thành hữu danh vô thực.
Y khống chế sự run rẩy trong người, khống chế giọt nước mắt đang trực trào bên khóe mắt, mắt nhắm lại, từng chữ nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi thật độc ác.. .
- Là ngươi gieo gió gặt bão.
Trần Tiểu Cửu độc địa nói:
- Lần này, còn chưa sâu, nếu ngươi không muốn ném đá xuống giếng hại ta, ngươi sao có thể chịu nổi nhục này? Lần sau khi hại người, cần phải thông minh chút, gặp những kẻ tiểu nhân gian ác như ta, ngươi còn kém xa, còn kém rất xa.
- Ta sẽ giết ngươi…
Tư Đồ Bá độc ác nói.
Trần Tiểu Cửu cười khinh:
- Vẫn là câu nói đó, dĩ kỳ chi đạo, hoàn kỳ bỉ thâm, nếu ngươi muốn giết ta, ngươi sẽ chết kho coi hơn.
Tư Đồ Bá giẫy người vài cái, liền không lên tiếng nữa.
Trần Tiểu Cửu tiến lên lấy một vò rượu ngon, nói với đám hán tử đang ồn ào bên dưới:
- Xưa nay, thánh hiền đều cô đơn, chỉ có rượu làm bàn! Các huynh đệ, vì ngày mai của Hỗ gia trại, các huynh đệ đoàn kết một lòng, cùng cạn chén này.
- Đoàn kết một lòng, cùng cạn chén này.
Bốn năm trăm binh sĩ nhiệt huyệt cùng nâng chén, ngửa đầu cùng uống.
Tất cả mọi người đều vui cười sảng khoái trong tiếng hoan hô, duy chỉ có Tư Đồ Bá là cô đơn, khuất nhục, mơ mơ màng màng.