Hai ngươi rất tâm đầu ý hợp, cùng cạn chén .
Trần Tiểu Cửu thừa lúc mọi người ngẩng cổ uống rượu, lại to gan lớn mật chạy tới bên cạnh Hoa Như Ngọc.
- Cửu ca…huynh lại muốn làm gì?
Hoa Như Ngọc sợ tới mức xoay người lùi lại! Mùi rượu trong người nàng dâng lên, mặt đỏ ửng, giống như hoa đào tháng ba, trong ánh mặt có sự giận dữ, khẽ chu miệng nói:
- Huynh thật to gan…muốn chiếm tiện nghi của ta
- Đàn ông nếu không có chút dũng khí, sao có thể đầu đội trời, chân đạp đất?
Trần Tiểu Cửu tiến lại gần, trong mắt hàm chứa một sự khí khái.
- Đáng tiếc…dũng khí của huynh đều dùng ở nơi bàng môn tà đạo
- Mỹ nhân giang sơn, là hai niềm vui lớn của đời người, sao có thể nói là bàng môn tả đạo…
Trần Tiểu Cửu cãi lại nói.
- Tham lam…
Hoa Như Ngọc đối chọi lại gay gắt, khiêu khích nói.
- Càng nhiều càng tốt…
Trần Tiểu Cửu trả lời.
Hoa Như Ngọc bật cười, ánh mắt có chút thâm thúy, thần bí nói:
- Huynh đó, giờ chớ có vô lễ, nếu Cửu ca có thể thành thật một chút, lát nữa..muội sẽ tặng huynh một món lễ vật.
- Lễ vật? chậc…ca ca chờ xem niềm vui…
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt tò mò, không giằng co nữa.
Mọi người uống bát rượu thứ hai xuống bụng, hương rượu bốc lên, không câu nệ như lúc trước nữa, tiếng vui cười, thỉnh thoảng lại lọt vào tai.
Hoa Như Ngọc dặn nha hoàn rót rượu, vẻ mặt hưng phấn, nhìn mọi người nói:
- Các vị huynh đệ đều là người trung nghĩa, có thể đến từ bốn phương tám hướng tụ hợp lại đây, đó là duyên phận lớn lao! Nhưng các vị huynh đệ, mọi người uống nước chớ quên người đào giếng, nếu không phải có Hỗ gia trại này, sao có thể có sự đoàn tụ của các huynh đệ hôm nay? Cho nên, ta quyết không thể quên người lập ra Hỗ gia trại này- Hỗ Tam Nương.
Mọi người nghe vậy, đều gật đầu, ngay cả Tư Đồ Bá uy mãnh cũng không dám nói năng bừa bãi.
- Hỗ Tam Nương.? Đây lại là vị bồ tát nào?
Trần Tiểu Cửu đang lẩm bẩm, thấp giọng nỉ non, La Đồng lại thấp giọng nói:
- Hỗ Tam Nương. Là người khai sơn ra Hỗ gia trại, sở dĩ gọi là Hỗ gia trại, là vì thế, bà ấy, cũng là mẹ nuôi của Đại đương gia….
La Đồng nói tới đây, im bặt không nói nữa, lộ ra nụ cười sâu xa.
- Mẹ nuôi?
Trần Tiểu Cửu giống như tiểu bạch, ngẩn người.
La Đồng lại nói:
- Hơn nữa, Đại đương gia tuy là kiệt ngạo, nhưng Hỗ Tam Nương nói gì là nghe đấy…huynh đệ, ta nói như vậy, đệ hiểu không?
Trong giọng nói, lộ ra sự cương trực của gã, chưa từng đáng khinh như thế.
Trong đầu Trần Tiểu Cửu khẽ chuyển động, bừng tỉnh, giơ tay vỗ vai La Đồng, cảm kích nói:
- La đại ca, huynh thật là đại ca tốt của đệ, không chỉ trung dũng, còn hiểu được con đường cứu quốc, khâm phục, khâm phục.
- Trần huynh đệ nói gì vậy, ta lại không hiểu…
La Đồng cười chắp tay nói:
- Huynh đệ, may mắn.
Sau ba chén rượu, là lúc tự do phát huy, mọi người thoải mái chè chén, vui vẻ chuyện trò, một cảnh tượng mây mù dày đặc! Trần Tiểu Cửu là ân nhân của sơn trại, lại bị mọi người hiểu lầm, xem như có quan hệ không rõ với Đại Đương gia, một đám thay nhau nâng chén, kính rượu hắn.
Trần Tiểu Cửu tuy tửu lượng rất tốt, nhưng không muốn đấu rượu với mấy trăm người, đợi sau khi mấy người La Đồng, Hắc Sơn, còn có mười năm vị khác đối ẩm xong, hắn giả bộ say không muốn uống nữa! Nhưng, hắn tai mắt nhạy bén, thoáng nghiêng người, liền cảm nhận được Hoa Như Ngọc đứng một bên, trong mắt hàm chứa sự say mê, nhìn hắn, dường như rất vừa lòng với thái độ thoải mái của hắn.
Thủ lĩnh thổ phỉ này, hóa ra là thích ma men.
Vì mỹ kiều nương, ta đành liều mạng, Trần Tiểu Cửu đi tới không sợ, bất luận ai kính rượu, đều nhận hết. Điều này rất khủng khiếp, một lát, mười mấy bát rượu đã rót hết vào bụng! Một lát, mùi rượu trong người hắn nồng nặc, trong bụng cuồn cuộn biển gầm, ngay cả mười mấy vò rượu, đầu váng hoa mắt, như không đứng được thẳng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Cửu ca..nếu huynh không uống được, thì đừng có cậy mạnh, huynh là công tử, sao có thể giống những người như cỏ dại này, sống lạnh không kiêng?
Hoa Như Ngọc đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, trên khuôn mắt toát ra vẻ quan tâm, lại vô cùng trào phúng.
Thủ lĩnh thổ phỉ này cười nhạo ta sao? Trần Tiểu Cửu mượn men rượu, nắm tay nàng, cái lưỡi xoay chuyển nói:
- Hoa muội muội nói ta không thể uống, ta càng muốn uống cho muội xem.
- Huynh đừng cậy mạnh…
Hoa Như Ngọc giãy khỏi tay hắn, khóe miệng nhếch lên, dường như ghét bỏ sự say sưa của hắn.
Trần Tiểu Cửu lắc người, nâng chén lên, cất cao giọng nói với mọi người:
- Các vị chớ cười, xưa nay chinh chiến mấy người trở về! Lại đây, các huynh đệ, chúng ta cạn thêm một chén.
Nói xong, một chén rượu đầy, hắn uống một hơi, cạn sạch.
- Ân công được lắm…ta chịu phục từ tận đáy lòng.
Trần Tiểu Cửu thoải mái chè chén, phù hợp với thẩm mỹ quan của bọn thất phu, khiến bọn họ càng lúc càng có thiện cảm hơn.
Hoa Như Ngọc thấy tình cảnh như vậy , trong đôi mắt trong suốt, cũng hàm chứa sự sùng bái.
Trần Tiểu Cửu lại uống mấy bát nữa, khó khăn tới cực điểm, trong bụng khí huyết cuồn cuộn, tựa như tiếng sấm khẽ rung động, đầu choáng váng, người lướt khướt, như muốn té xỉu.
Bỗng nhiên lúc đó, hắn nhanh trí vận nội công, mầm mống sinh sôi trong đan điền kia nhỏ dần, bắt đầu lay động, chạy qua, dẫn dòng khí ra. Đến đây, như gió thổi lá rụng, chút hơi rượu, bị khí lưu mang đi, còn lại một khoảng không thoải mái, tinh thần không khỏi rung lên.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu mừng thầm, công đạo này quả nhiên lợi hại.
Nhưng sau khi nội công tuần hoàn, hơi rượu lại trở lại, lục phủ ngũ tạng lại một lần nữa chìm vào mê muội.
Trần Tiểu Cửu hơi lo lắng, bỗng nghĩ tới sự thần kỳ của môn tử vi công đạo này, có thể ép hơi rượu ra không?
Hắn lại thử vận công một lần nữa, nội lực tuần hoàn đủ để tràn ra, trong lòng bất an, thử ép mùi rượu này ra khỏi cơ thể. Vốn chỉ là một cử chỉ bất đắc dĩ để chữa bệnh, không ngờ lại có tác dụng, dưới sự thúc ép của nội lực, chỉ cảm thấy từng trận rượu ướt sũng, chảy tràn xuống đôi chân, khiến giầy hoàn toàn bị ẩm ướt.
Nước tràn ra …đúng là nước tràn ra.
Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, kể từ đó, ngoài đôi chân chịu tội ra, lục phủ ngũ tạng, chút hơi rượu trong người lúc này đã hóa hư không.
Những người ngoài nhìn vào đôi chân ướt sũng, chỉ cho rằng kính rượu vô ý, đổ lên thôi.
- Đến đây, các hảo hán, hôm nay chúng ta tề tựu tại đây, không say không về.
Trần Tiểu Cửu tư thế oai hùng phấn chấn, ưỡn thẳng ngực, chén này tiếp chén khác như ngưu ẩm tuyền, trong tiếng trầm trồ khen ngợi kinh ngạc của mọi người, hắn uống liền mấy chục bát rượu ngon, ngoài giầy càng ngày càng ướt ra, không ngờ hơi không dài ra, không thay đổi sắc mặt, bất động như núi.
Kỳ cảnh như vậy, mọi người chưa từng gặp trước đó, cùng trầm trồ khen ngợi.
Cuộc đời Hoa Như Ngọc thích nhất nam nhân hào sảng, khẳng khái, bởi vậy Trần Tiểu Cửu càng hăng hái ra vẻ ta đây khiến nàng kinh ngạc trợn mắt há mồm đến đờ đẫn. Nàng vội vàng bước chân, nhìn Trần Tiểu Cửu vẻ mặt như tùng đón gió, khen ngợi nói:
- Cửu ca, huynh quả thật chân nhân bất lộ tướng, tiểu muội bái phục, vô cùng bái phục.
Trong lúc mọi người đang ngưỡng mộ, một tiếng vang truyền đến như sấm động:
- Trần công tử, đừng vội làm càn, ta muốn uống rượu với ngươi.