- Lão Thử (con chuột)…
La Đồng hơi sửng sốt, ánh mắt hơi sắc nhọn, hỏi:
- Là ngươi phát hiện ra thi thể của Tư Đồ Hùng?
Lão Thử vội vàng gật đầu!
Không ngờ có người tên thế này? Lão Thử? Hừ….Quả nhiên người cũng như tên!
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng tên này lo sợ hãi hùng, dĩ nhiên trong lòng đều biết, vui cười ra mặt nói:
- Ta nói này lão Thử, Tam Đương Gia hỏi ngươi cứ trả lời? Ngươi chột dạ cái gì?
Lão Thử lau mồ hôi nói:
- Ta không…Không có chột dạ!
Lúc nói ra, cơ thể không đứng vững. Cứ vậy lụi bại giống như ngã xuống bãi lầy, lăn ra tảng đá.
- Không làm sai việc gì, ngươi sợ cái gì?
Trần Tiểu Cửu đi quanh người tên này, ánh mắt sắc bén.
- Ta….Ta không….không sợ.
Lão Thử bị Trần Tiểu Cửu đánh thẳng vào từng nỗi khúc mắc trong lòng.
Trần Tiểu Cửu cầm một đao sáng láng, tùy ý thưởng thức, thổi một hơi nói:
- Vả lại, ta hỏi ngươi, lúc phát hiện ra thi thể của Tư Đồ Hùng, chỉ có mình anh ta thôi sao? Hay là vẫn ôm trong tay một nữ nhân xinh đẹp, ăn mặc không được đứng đắn?
- Ta….
Lão Thử cắn chiếc răng vàng, hồi hộp, nhìn mặt của Tư Đồ Bá, lại nhìn La Đồng, mồ hôi chảy ròng, nhắm mắt lại, không biết trả lời như thế nào!
Tư Đồ Bá mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, cười thâm sâu:
- Lão Thử, ngươi phải thành thật trả lời nha? Ngàn lần đừng tự tìm cho mình phsiền phức!
Lão Thử nghe thấy vậy, cơ thể run lên, cúi đầu xuống, giống như tiểu Vương Bát không dám nhìn người vậy.
Trần Tiểu Cửu chậc chậc thở dài:
- Lão Thử ngươi quả nhiên không có gan….
Hắn nhìn Hắc Sơn nói:
- Có người bị đe dọa không dám nói thật, Hắc Sơn, ngươi nói ta nên làm thế nào bây giờ?
Hắc Sơn nhanh tay nắm đấm, nhe răng cười độc ác nói:
- Ta dùng quyền cước, đánh cho y phải nói thật ra….
Lúc nói vậy, cổ tay run run.
- Người anh em Hắc Sơn, đừng….Đừng đánh ta….
Lão Thử run lên, khí từ đầu nóng hầm hập truyền đến.
Thằng nhãi này, dọa ai chứ!
Hắc Sơn thờ ơ, nghẹn một hơi nói, tiến lên một chút, đá vào miệng Lão Thử làm gã máu mồm máu mũi đổ ra, ngơ ngác nói:
- Dám không nói thật, chết cũng không hết tội!
Nói xong, lại ra một trưởng nữa, hai cái răng cửa vàng khô bay trên không trung, rồi rơi xuống mặt đất.
- Lại còn dám vu oan giá họa?
Diều Hâu tức giận hừng hực muốn tiến lên ngăn trở Hắc Sơn dở võ, bị mười lăm người xem Trần Tiểu Cửu như ân nhân vây xung quanh Lão Thử, không cho bất cứ kẻ nào có thể tiến lại gần cứu gã.
Chỉ nghe thấy âm thanh của quyền cước rung lên ba tiếng, trong vòng thỉnh thoảng kêu rên mấy âm thanh, La Đồng mặt đỏ tía tai, rất nhanh nắm tay, thấp giọng nói:
- Đều là huynh đệ của mình, sao lại có thể dùng
quyền cước với nhau?
- La đại ca, y không chết….
Trần Tiểu cửu cười lạnh nói:
- Đại trượng phu có một nói một, có hai nói hai, bịa chuyện đặt điều, cũng không phải là thói quen tốt…
Đang lúc hai người nói chuyện, mặt Lão Thử đầy máu, ôm đầu, nghẹn ngào nói:
- Người anh em Hắc Sơn, đừng đánh, ta…..Ta nói, ta nói là được chứ gì?
Lão Thử bị thúc giục nhìn thoáng qua Tư Đồ Bá, lại thấp giọng nói:
- Lúc ta phát hiện ra thi thể của Tư Đồ Hùng, anh ta đang ôm một nữ nhân, quần áo không được chỉnh tề…
Mọi người nghe vậy, không khỏi ngỡ ngàng! Đôi mắt mở to, nhìn quan tài của Tư Đồ Hùng, trong lòng không khỏi châm chọc khiêu khích.
- Tiểu tử thối….
Tư Đồ Bá từ thẹn chuyển thành giận, chỉ vào cái mũi của lão Thử, kêu gào nói:
- Ngươi dám nói lại lần nữa, ta sẽ lấy đầu của ngươi!
- Tam đương gia cứu tôi!
Lão Thử vội vàng quỳ gối trước mặt La Đồng nói:
- Tam đương gia, những lời ta vừa nói đều là thật, nếu như dám nói dối, trời tru đất diệt.
Tư Đồ Bá hừ lạnh một tiếng nói:
- Chỉ nói suông, ngươi có chứng cớ không?
Lão Thử suy nghĩ một lát nói:
- Ả mỹ nhân kia, bị ta chôn ở phía sau núi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, đá gã một cước, nói nhanh:
- Thằng nhãi này, còn ngây ngô cái chó má gì? Còn không mau đi đào thi thể đó, cho mọi người mở rộng tầm mắt…Sau đó ta còn có niềm vui bất ngờ cho huynh đệ….
Lão Thử kia nghe vậy, liên tục gật đầu, băng bó vết máu trên đầu, nhanh như chớp chạy đi.
Trần Tiểu Cửu nói nhỏ với Hắc Sơn:
- Còn không mau cử mấy huynh đệ theo hắn….
Sắc mặt Hắc Sơn trùng xuống, lạnh lùng nói:
- Ta tự đi!
Nghị sự đường chìm trong im lặng, trong lòng mọi người đều cảm thấy áp lực và bàng hoàng!
Trận chiến ngày hôm nay, mơ hồ là trận chiến kịch liệt của Nhị đương gia và Tam đương gia, mà nhờ Trần Tiểu Cửu, lại khiến cho La Đồng đang trong trạng thái bị động có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, nhất định là như thế, thua sẽ bị tổn hao nhiều, muốn làm thủ lĩnh, đúng là gió thoảng mây trôi.
Tất cả mọi người ở bên trong đều lo lắng im lặng đợi tin, mọi người ở đây, có lẽ chỉ có hai người biết rõ.
Một người là Tư Đồ Bá nóng lòng như lửa đốt, ngũ tạng bốc lên, người còn lại nắm chắc phần thắng là Trần Tiểu Cửu.
Nửa canh giờ trôi qua, Tư Đồ Bá biết ông ta không hề thắng nổi, thử thăm dò nói:
- Không chừng Lão Thử đó nói nhảm, ta chờ đợi hay là thôi đi, không cần phải đợi nó, ta sẽ không truy cứu việc của Tam Đương Gia nữa….
- Sao có thể thành như thế được?
Trần Tiểu Cửu ngăn cơ thể vạm vỡ của ông ta lại, cười lạnh lùng nói:
- Nhị đương gia chớ vội, trắng đen rõ ràng, lúc sau gặp mặt sẽ rõ! Hay là yên tâm đợi thêm một lát nữa.
- Ngươi dám cản ta?
Tư Đồ Bá hung hăng vung cánh tay.
- Đúng thế thì sao?
Mặt Trần Tiểu Cửu lạnh lùng.
Đang định giương cung lên, Hắc Sơn và mấy người vội vã chạy về, Lão Thử và mấy người khênh cáng, nằm ở trên là một thi thể mềm mại. Đúng là có đầy cỏ, mỹ nhân mà Trần Tiểu Cửu đã gặp!
Mọi người đều đứng vây quanh, đứng gần lại xem thi thể của người chết này!
Đám người của Trần Tiểu Cửu bảo Lão Thử rửa sạch thi thể này, sau đó hắn chỉ vào thi thể này và nói:
- Các vị huynh đệ, xin mời lên đánh giá, người này, đêm hôm đó đã cùng với tên cẩu tử Tư Đồ Hùng! Trên cơ thể của ả bị trúng tên, và vết thương trên người của Tư Đồ Hùng cũng giống hệt như vậy, cũng không phải là Tiểu Cửu ta nói bừa.
Tất cả mọi người đều là cao thủ giang hồ, chỉ cần nhìn vài lần chỗ bị thương thì biết lời nói của Trần Tiểu Cửu đúng hay sai.
Tư Đồ Bá đỏ mặt, đông cứng nói:
- Mặc dù người này và Nhị đệ chết ở cùng một chỗ, thì có liên quan gì tới nhau chứ?
Trần Tiểu Cửu cười lạnh nói:
- Tư Đồ Hùng ham muốn nữ sắc, không ngờ lại vi phạm phép tắc, coi thường sự uy ngiêm của Tam đương gia, đêm không về núi. Kẻ trộm gieo gió thì gặp bão, tự tìm đường chết, có liên quan gì tới Tam đương gia?
- Mà Nhị đương gia ngài bắt Lão Thử nói dối, giấu diếm hành tung của nữ nhân này, muốn đem cái chết của Tư Đồ Hùng đổ lên người Tam đương gia, rốt cuộc là có ý đồ gì? Hôm nay bốn năm trăm huynh đệ tụ tại đây là muốn nghe xem Nhị đương gia ngươi giải thích thế nào?
Tư Đồ Bá trừng mắt, trên mặt như cắt ra máu, gân nổi lên, lúc đỏ lúc trắng! Mà trong lòng ông ta vô cùng tức giận, uy danh của mình như vậy lại bị Trần Tiểu Cửu lật ngược rồi!
Chuyện này....chuyện này thật xui xẻo, lẽ nào kiếp trước ta và ngươi có thù oán gì?
Tư Đồ Bá tối sầm mặt lại, hừ một tiếng:
- Ngươi nói gì vậy? Dựa vào cái gì mà chất vấn ta, lẽ nào ngươi muốn châm ngòi chia rẽ huynh đệ chúng ta?
- Châm ngòi chia rẽ?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, nói:
- Nhị đương gia lẽ nào không đáp nổi sao? Nếu đã như vậy thì để ta trả lời hộ!
Trần Tiểu Cửu nhìn mọi người vẻ mặt nghi hoặc, chỉ vào thi thể người nữ nhân kia nói:
- Thật kỳ lạ.....nàng ta là một gian tế đến từ Uy quốc !