Âm hồn màu trắng miệng tê liệt, cười một cách kỳ lạ, hai tay duỗi thẳng cùng nhau, đưa ra trước mặt Trần Tiểu Cửu hai thứ đồ vật giống nhau.
- Ngươi muốn tặng ta cây hoa thảo mộc này sao?
Trần Tiểu Cửu khó hiểu nói:
Âm hồn màu trắng vội vàng lắc đầu, lại đưa ra những viên chân châu, cười một cách vui vẻ.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười nói:
- Ngươi......Biết những hạt chân châu này?
Âm hồn màu trắng đưa tay ra, vừa vỗ tay, vừa gật đầu lia lịa.
- Ngươi....Ngươi rốt cuộc là có ý gì?
Trong đầu Trần Tiểu Cửu lóe lên một ý tưởng, vỗ tay cười to nói:
- Ngươi bảo ta đem bó hoa tươi này tới cho chủ nhân của cái hoan lạc châu này sao?
Âm hồn màu trắng nghe vậy, vui mừng đến mức như sắp thốt lên, cơ thể cứng nhắc đó nhảy lên cao ba thước, bắt lấy bàn tay to bản của Trần Tiểu Cửu, hung hăng hôn một cái, cổ họng phát ra tiếng cười.
- Ngươi làm gì vậy? Dám coi thường tướng công của ta, ta giết ngươi......
Nguyệt Thần sắc mặt nghiêm nghị, gào thét, định ra tay.
Trần Tiểu Cửu liền ngăn Nguyệt Thần lại, lau khô vết máu trên tay, lại nhìn sắc mặt của Nguyệt Thần, âm hồn màu trắng miệng tái nhợt, sợ dựng tóc gáy.
Hắn.....hắn nghĩ mà muốn nôn, hắn làm sao có thể đưa cái quái vật này cho hôn được.
Âm hồn màu trắng bỗng nhiên cương cứng giống như một xác chết, hướng về phía Nguyệt Thần nhếch miệng cười.
Chiếc răng nanh kia....Chính xác mà nói là hàm răng, trắng tinh mà đều đặn, trái ngược với bộ dạng lôi thôi của cô.
Nguyệt Thần buồn bực vì ả ta dám động tay động chân với Trần Tiểu Cửu, nàng trừng mắt nhìn ả, khinh bỉ nói:
- Lan Đình Quân? Không...Phải gọi là Quân lôi thôi? Về sau ngươi phải tránh xa tướng công của ta, không được gặp chàng....
Âm hồn màu trắng bĩu môi, trong cổ hộng phát ra vài tiếng.
- Tiểu Cửu... Chúng ta đi thôi!
Nguyệt thần lưu luyến nhìn hết thảy bốn phía, thản nhiên nói:
- Cả đời này ta sẽ không thể quên nơi đây.......
Trần Tiểu Cửu nhìn vào trong đôi mắt càng ngày càng nhỏ của âm hồn màu trắng, buồn bã nói:
- Âm hồn này cũng làm ta cả đời không quên được....
Hắn ngửi thấy từ cái môi hồng kia lại mờ mờ ảo ảo tản ra hương khí thanh xuân.
Hừ...... Một âm hồn kỳ quái!
Lúc Trần Tiểu Cửu đi theo sau lưng Nguyệt Thần ra biển sương, nhìn vầng trăng sáng, cười nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, chúng ta quay lại rồi....
Nguyệt Thần không trả lời.
- Tiểu nương tử, chúng ta đã trở về....
Trần Tiểu Cửu lại gọi một tiếng, xoay đầu nhìn lại, đã thấy Nguyệt Thần mặt chuyển xanh, lông mày dựng lên, đang vô cùng đau đớn.
- Nguyệt Thần, nàng làm sao vậy? Nàng đừng làm ta sợ.....
Trần Tiểu Cửu loạng choạng đỡ lấy cánh tay nàng, lo lắng.
Nguyệt Thần hấp hối, phun ra một bãi máu, nói:
- Ả âm hồn này là một kẻ khốn, không chỉ có công lực thâm hậu, dường như trong cơ thể ả ta có một loại kịch độc nào đó. Lúc thiếp và ả ta đấu chưởng đã phát hiện ra, nhưng sợ lộ dấu vết, nên luôn phải vận công, bây giờ...cuối cùng đã an toàn....
- Tiểu nương tử của ta, nàng trúng độc rồi sao? Vậy làm sao bây giờ?
Trần Tiểu Cửu xoa xoa tay nói:
- Ta đi tìm ả tính sổ....
Nói xong liền xoay người đi.
- Đừng......chàng tuyệt đối không phải đối thủ của cô ta!
Nguyệt Thần nhìn vẻ mặt lo lắng của Trần Tiểu Cửu, giọng yếu ớt, an ủi:
- Không có gì...Không có gì to tát cả, thiếp về phòng đóng cửa lại, vận công chữa thương, đẩy khí độc ra. Khi thiếp chưa ....chưa đẩy độc ra được thì chàng không được quấy rầy thiếp.........
Nói đến đây, bỗng nhiên nàng nhướng mày lên, nói một cách dễ thương:
- Không được thân mật quá đáng...
Trần Tiểu Cửu dở khóc dở cười:
- Nàng coi ta là một lang quân vũ phu không có chừng mực sao?
Nguyệt Thần cười yếu ớt:
- Thiếp chỉ sợ, thiếp nhìn thấy chàng lại không giữ được mình....
Trần Tiểu Cửu bế Nguyệt Thần lên giường, sờ lên hai má tái nhợt của nàng, dịu dàng an ủi:
- Tiểu nương tử của ta, nàng phải nhanh khỏe lại, đều là ta không tốt, nếu không phải ta không coi trọng tâm tư của nàng thì cũng không rơi vào tình thế nguy hiểm ngày hôm nay.....
- Đồ ngốc!
Nguyệt Thần hờn giận nói:
- Nếu không mặn nồng như hôm nay thì chúng ta sẽ không phó thác cả đời này như vậy....
- So sánh giữa được và mất, tóm lại thì phần được có nhiều hơn một chút...
Nguyệt Thần dịu dàng nói:
- Chính là chàng khiến tỷ tỷ đây muốn làm một nữ nhân chân chính, tỷ tỷ cố gắng vận công, độc tính này, tỷ tỷ vận công giải độc không khó, chàng không cần phải lo lắng!
Trần Tiểu Cửu ôm chặt thân thể của nàng, cố sức gật đầu.
- Ra khỏi nhớ khóa cửa lại, để tránh người bên ngoài nhìn trộm ta luyện công!
Nguyệt thần dặn.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng phiền muộn, hắn cố gắng tươi cười, loạng choạng bước ra cửa, sau đó khóa chắc cửa phòng.
Đêm trăng yên tĩnh, không một âm thanh, Trần Tiểu Cửu đứng trước cửa sổ phòng Nguyệt Thần luyện công, yên lặng cầu nguyện:
- Tiểu nương tử, nàng phải nhanh chóng khỏe lại, ta chờ tỷ tỷ sinh cho ta một cục cưng đó....
Nếu như Trần Tiểu Cửu đưa mắt nhìn kỹ, sẽ thấy lúc này Ngyệt Thần đang ngồi xếp bằng trên giường, sắc mặt xanh mét, quai hàm run cầm cập vì lạnh như băng vận công một cách thâm sâu cho nên xuất hiện làn khói trắng trên đỉnh đầu.
Khi làn khói trắng đó dày đặc, biến thành giọt nước rơi xuống chân của Nguyệt Thần.
..........
Sáng sớm hôm sau, trong lòng Trần Tiểu Cửu có chuyện, nên dậy sớm, trước tiên là tới trước cửa phòng Nguyệt Thần đứng một lát, cố tình kêu to một tiếng, lại sợ quấy rầy Nguyệt Thần giải độc, làm lỡ việc lớn!
Hắn đứng bên hồ nước, vẻ mặt buồn bã, nghe tiếng ếch kêu.
- Ân công..... Người ở đây làm gì?
Hắc Sơn giống như một con nghé con, vẻ mặt cô đơn bước đến, tay bưng chén đậu xanh nóng hổi.
Trần Tiểu Cửu không muốn uống, nhận lấy rồi đặt sang một bên, cười nói:
- Gọi là ân công không được thuận miệng cho lắm, từ sau gọi ta là Cửu ca được rồi!
- Cửu ca....
Hắc Sơn gãi đầu.
- Ừ....Điều đó không đúng sao?
Trần Tiểu Cửu vỗ vai của y nói:
- Hắc Sơn, nhìn ngươi không có tinh thần gì cả, nam tử hán đại trượng phu, sao lại không có tinh thần phấn chấn như vậy?
- Cửu ca, người không biết, các huynh đệ trong sơn trại đã đánh lộn không thể giải quyết được....
Hắc Sơn thở dài nói.
- Ừm....Lại xảy ra chuyện này sao?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, thoáng suy nghĩ nói:
- Chính là do Tư Đồ Hùng đã chết?
Hắc Sơn nắm tay nói:
- Đích xác là do anh ta, hừ....Tên này thật đáng ghét, khi còn sống thì bắt nạt nam nữ, gian tà bất chính; sau khi chết cũng mang lại cho huynh đệ nhiều gánh nặng như vậy.
- Nếu ta là Diêm Vương, ta sẽ đem y nhốt xuống mười tám tầng địa ngục, cả đời này không được đầu thai!
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói: Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
- Chẳng lẽ là do đệ đệ của Tư Đồ Bá sao?
Hắc Sơn nói:
- Đúng là như vậy, hai anh em Tư Đồ Bá và Tư Đồ Hùng tình nghĩa thâm sâu, sáng nay, Tư Đồ Bá đã đem thi thể của Tư Đồ Hùng vào Nghị Sự đường, hỏi ý kiến của Tam Đương gia.
- Anh em t tình thâm?
Trần Tiểu Cửu hừ một tiếng lạnh lùng:
- Hắc Sơn, ngươi nói chi tiết ta xem, thực sự chuyện chỉ đơn giản như vậy? Nhị đương gia có phải có ý khác đúng không?
- Cửu ca quả là thông minh!
Hắc Sơn giơ ngón tay cái tán thưởng.