- Thần tiễn bát tuyệt?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, bưng chén rượu nói:
- Dựa vào đâu kết luận như vậy?
La Đồng thở dài nói:
- Thần tiễn bát tuyệt, tài bắn cung vô dịch, người trong giang hồ sao có thể không biết thủ đoạn của y?
- Khi Tư Đồ Hùng được phát hiện, toàn thân đầy tên, dụng tâm xem đám tên đó, khẳng định là hành vi của Thần tiễn bát tuyệt, còn có gì không rõ chứ?
- Vậy thì tìm Thần tiễn bát tuyệt báo thù, vì sao La đại ca lại than thở thế?
Trần Tiểu Cửu kì lạ nói.
- Huynh đệ,ta..ta có lời khó nói ra…
La Đồng mặt mày nhăn nhó nói:
- Tư Đồ Hùng này say rượu gây rối, thấy sắc nảy sinh ý đồ gây rối với một tiểu nha hoàn trong sơn trại, ta quản lý sơn quy, trong lòng nổi giận, muốn dùng quy tắc để trị gã.
- Nhưng Nhị Đương gia khẩn cầu xin tha, ta không thể không nể mặt, liền để gã lập công chuộc tội, cử xuống núi đi nhặt chén đĩa, kết quả khi đi thì sống, khi về thì chết, điều này… điều này bảo ta sao mà ăn nói được đây?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi ngẩn người:
- La đại ca, huynh tuy là giải quyết việc chung, nhưng người đã chết rồi, Nhị Đương gia và Tư Đồ Hùng là huynh đệ song sinh, sao có thể từ bỏ ý đồ?
- Ta chính vì điều này mà phiền não.
La Đồng uống một chén rượu, thở phì phì nói:
- Nhị đương gia Tư Đồ Bá tức giận nhớn nhác, khởi binh hỏi tội ta, luôn mồm nói là đền mạng cho Nhị đệ hắn, nhưng ta đâu có bản lĩnh đó?
- Hơn nữa, theo quy tắc, giờ dậu buổi chiều Tư Đồ Hùng nhất định phải về sơn trại, nhưng gã lại ỷ mình là đệ đệ của Nhị đương gia nên lười nhác, không thuận theo quy định, thật khiến ta rất khó xử.
Trần Tiểu Cửu im lặng không nói.
La Đồng vỗ đùi, miễn cưỡng cười nói:
- Cũng vậy! Trần huynh đệ, hôm nay ngươi tới đây, ca ca rất vui, chúng ta không cần nói đến những chuyện mất hứng đó nữa, cứ uống rượu ngắm trăng đi, tâm sự với nhau.
Trần Tiểu Cửu nâng chén cạn ly cùng La Đồng, hương rượu thoang thoảng, ai thanh nói:
- Không giấu huynh đệ, hôm nay ta cũng suýt nữa chết dưới tên của Thần tiễn bát tuyệt.
La Đồng nghe vậy, buông chén rượu, vội vàng nói:
- Chả trách dưới chân huynh đệ có một vết thương do tên sâu như vậy, lúc đó thấy hơi kì lạ, nếu tiện, huynh đệ mau nói ta nghe đi.
Trần Tiểu Cửu cười khổ một tiếng, đem chuyện Nguyệt Thần ám sát Tào công công ra kể, trong đó nửa thật nửa giả, nói đến Thần tiễn bát tuyệt, chỉ là nói gặp cao nhân tương trợ, may mà thoát được, rất nhiều chỗ quan trọng trong đó, lại không thể nói rõ với La Đồng.
- Huynh đệ thật có thủ đoạn. Đệ muội cũng là một nhân vật độc ác, ca ca ta thực sự rất bái phục.
La Đồng tán thưởng, lại thản nhiên nói:
- Tào công công mà đệ nói tới, là tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng thượng sao?
- Chính là người này, bên cạnh lão có trọng binh hộ vệ, cao thủ như rừng, Thần tiễn bát tuyệt chính là Thiên Lôi sai đâu đánh đó của lão.
Trần Tiểu Cửu chậm rãi nói.
- Quả thật như vậy?
La Đồng hung hăng vỗ mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Huynh đệ, thực không dám giấu, nhiều vị huynh đệ trong sơn trại cũng có đại hận sâu sắc với y, lần này Tư Mã Hùng xuống núi gặp nạn, cũng chính vì lo lắng chuyện này.
- Chỉ là không ngờ gã…gã lại tuyệt mệnh dưới tay Thần tiễn bát tuyệt, ta..ta thật hận…
Trần Tiểu Cửu an ủi nói:
- La đại ca, đây là việc công,không cần huynh phải báo thù, không cần có khúc mắc. Nhị đương gia tay chân chia lìa, trong lòng bi phẫn, khó tránh khỏi tình thế nhất thời cấp bách, nói ra những lời nói khó nghe, huynh nên khoan dung độ lượng một chút.
La Đồng cúi đầu nói:
- Huynh đệ, đệ không biết hành vi của Nhị đương gia,,,ôi…thôi đi, không nói những chuyện buồn này nữa, ồ…đúng rồi…huynh đệ, đệ và đệ muội, ở lại trong này chỉ cần một ngày ở đây, ta có thể bảo đảm đệ bình an vô sự…
Trần Tiểu Cửu cảm kích chắp tay nói:
- Thân phận của ta và nương tử ta, bây giờ Tào công công vẫn chưa biết rõ, nhưng đã từng gặp tử cấm vệ, đã bị chúng ta giết. Chỉ cần trong sơn trại không ai vạch trần thân phận của ta, thì sẽ không mang tới tai họa cho La đại ca..điểm này xin La đại ca lưu tâm..
La Đồng vỗ vai Trần Tiểu Cửu, đỏ mặt, cười ha ha nói:
- Huynh đệ, ca ca ta một chút cũng không sợ đám quan binh mặt trắng đó, vô cùng hi vọng có thể đánh một trận với đám quan binh đó, để giải mối hận. Chỉ là Đại đương gia quân lệnh khá nghiêm, ta không dám tự tiện làm chủ, vẫn phải thành thật luyện binh, đợi cơ hội.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy Trần Tiểu Cửu e ngại sự uy nghiêm của cô gái kia vậy, trong lòng lại có chút tâm tư với cô nàng đó, do dự nói:
- Đại Đương gia khi…khi nào xuất quan?
La Đồng nói:
- Tư Đồ Hùng chết thảm, việc này không phải là nhỏ, ta và Nhị đương gia không có quyền quyết định! Nếu mấy ngày này Đại Đương gia còn không rời núi, ta sẽ vào núi mời nàng ra.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy gật đầu lia lịa, lại nâng cốc với La Đồng, rất vui vẻ, một lúc sau, vài hũ rượu ngon, hai người đã uống sạch.
La Đồng đầy mặt hồng quang, xiêu vẹo đứng dậy nói:
- Trần huynh đệ, đêm đã khuya, đệ nghỉ sớm đi, nghỉ ngơi vài ngày, ta sẽ giới thiệu với đệ những huynh đệ tốt nhất trong sơn trại, đến khi đó, chúng ta không say không về…
Trần Tiểu Cửu đầy miệng đồng ý, tiễn La Đồng ra cửa.
La Đồng thản nhiên nhìn ánh trăng, nghe thấy tiếng ve mùa hạ không kêu, đột nhiên, lã chã rơi lệ, tay vịn thanh tùng, dài âm nói:
Sinh lai vi công danh
Nhũng phồn trở tiền trình
Dự tương tâm sự phó thiền minh
Tri âm thiếu, châm ngôn thùy nhân thính?
Sinh ra mong lập công danh
Chặng đường phía trước vẫn đầy chông gai.
Tâm tư thôi gửi thiền minh
Tri âm ta ít, ai người lắng nghe.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị kinh ngạc, nhìn bóng dáng bi thương và cánh tay dày dặn của La Đồng, nếu có thâm ý truy vấn nói:
- La đại ca, thứ lỗi cho ta nói thẳng, huynh xuất thân từ binh nghiệp sao?
- Con mắt của huynh đệ rất tinh tường.
La Đồng lén lau nước mắt, nhẹ giọng nói một câu.
Trần Tiểu Cửu lại tự tin nói:
- Hôm nay trong số các lang trung xem bệnh cho ta, trên người cũng mang một uy thế nghiêm nghị, nghĩ tới cũng không phải là hạng người hời hợt.
- Kẻ đui mù cũng xuất thân từ binh nghiệp, chỉ tiếc con mắt của gã không mù trên chiến trường, lại bị mình đánh lén…
La Đồng bình phục lại tinh thần nói:
- Nhiều huynh đệ trong núi này, đều xuất thân từ binh nghiệp, đợi sau này ta giới thiệu cho đệ.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu khó hiểu nói:
- La đại ca uy vũ như vậy, lại xuất thân từ binh nghiệp, sao lại biến thành bộ dạng như vậy? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trên mày La Đồng hiện lên chút hận, tay nắm chặt cây gậy, hung hăng đánh vào thân cây.
Ai da..
Cây lớn lung lay một chút, không ngờ từ giữa nứt ra một tiếng "bang", ầm ầm đổ vào trong sân.
- La đại ca..
La Đồng ai oán một tiếng nói:
- Nếu không bị ép đến đường cùng, ai có thể đi làm lâm tặc, hừ…, sớm muộn ta có thể khiến cho những kẻ lầm quốc này, nợ máu trả bằng máu.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, giật mình một lúc, không biết trả lời ra sao, trong đầu lại tính toán một chút thân phận của Đại Đương gia, không bằng không có bất ngờ, cô nàng này cũng hẳn là anh hùng xuất thân từ binh nghiệp?