- Tiểu nương tử…tiểu nương tử…nàng sao vậy?
Trong mắt Trần Tiểu Cửu bắn ra một tia lửa giận, chỉ vào Viên Tử Trình nói:
- Nguyệt Thần nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ta...ta sẽ không tha cho ngươi...Nhất định sẽ không...
Viên Tử Trình không giận cũng không cười, vẫn vẻ mặt ác nghiệt ấy, nhìn đầu máu chảy đầm đìa trong tay, trầm lặng nói :
- Việc hôm nay, ta xin bẩm báo chi tiết với thiếu chủ, trong mười ngày, Trần công tử tốt nhân đừng nên xuất hiện ở Hàng Châu, thiếu chủ sẽ xử lý việc này thỏa đáng.
- Ngươi phải bảo vệ tính mạng, hai huynh muội thiếu chủ đều rất quan tâm tới ngươi…
Gã nói xong, bóng dáng chợt lóe, đã biến mất bên trong ánh trăng mờ mịt.
Trần Tiểu Cửu hận gã đến tận xương tủy, đâu có tâm tư nào mà suy nghĩ tới lời của hắn, vội kéo Nguyệt Thần qua, nhẹ nhàng vuốt hai má nàng, thất thanh nói:
- Tiểu nương tử, nàng …nàng bị thương ở đâu, đau không? Nếu nàng chết..ta cũng không sống nữa.
Nguyệt Thần xoay người ôm bụng, con ngươi đảo một vòng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nói như vậy, ta lại không dám chết rồi.
- Không dám chết?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy ngẩn ra, nỉ non nói:
- Tiểu nương tử, nàng là có ý gì vậy?
Nguyệt Thần cười khanh khách, đem bụng lộ ra trước mặt Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu tập trung nhìn vào, chỉ thấy một mũi tên trụi lủi! hắn không khỏi vỗ đùi, hầm hừ nói:
- Viên Tử Trình thằng nhãi này, cũng học được trò lừa người rồi đấy! Ta đã nói mà, thằng nhãi này bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất nhiệt tình, sao có thể làm ra những việc không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Nguyệt Thần ôm ngực nói:
- Băng nhân này là muốn thử thăm dò, ta rút cuộc là dùng quỷ kế, hay là thật tâm với ngươi? Mới nghĩ ra chủ ý ma quỷ như vậy…nhưng, mũi tên này tốc độ rất nhanh, khiến ngực ta đau quá.
- Ta xoa giúp nàng
- Đại dâm tặc, dám lợi dụng ta.
Trần Tiểu Cửu ôm bả vai nàng nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ trong lúc nguy cấp, có thể liều mình vì ta, trong lòng Tiểu Cửu cảm động vô cùng.
Nguyệt Thần ôm bả vai tráng kiện của hắn, liếc mắt một cái, khẽ cười nói:
- Nếu ta không đỡ mũi tên này cho ngươi, lúc này e là đã hóa thành vong hồn rồi…thật ra…là ngươi đã cứu mạng ta.
- Cùng cứu! cùng cứu.
Trần Tiểu Cửu trên khuôn mặt vẫn đầy các vết máu nụ cười rạng rỡ, nâng bả vai mềm yếu của Nguyệt Thần, bàn tay không ngừng xoa da thịt, đột nhiên thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên đầu, cười ha ha nói:
- Không trải qua mưa gió, làm sao có thể nhìn thấy cầu vồng; không trải qua sống chết, sao có thể thấy được chân tình.
- Đại dâm tặc, bỏ tay ra, đều bị thương tới mức này còn có tâm tư làm chuyện xấu xa…
Nguyệt Thần chu cái miệng nhỏ nhắn lên, trên mặt lai nở nụ cười đầy hạnh phúc.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, nàng còn nỡ giết ta sao?
Trần Tiểu Cửu vặn qua vai nàng, ngắm nhìn hai tròng mắt của nàng, da mặt tuấn tú, đột nhiên đỏ ửng lên rất nhiều.
- Ngươi xấu hổ rồi…
Nguyệt Thần cười khanh khách, xinh đẹp như hoa hồng, nàng không trả lời, chỉ hôn lên trán Trần Tiểu Cửu một cái, khẽ thổi nói:
- Tiểu nương tử yêu ngươi còn không hết ấy? Sao có thể giết tướng công của mình chứ?
Cái hôn này, khiến cho đầu óc Trần Tiểu Cửu choáng váng, ngây ngốc nhìn Nguyệt Thần, rất lâu sau, mới phản ứng, cười thành tiếng, đột nhiên lại hộc máu, kích động nói:
- Trong lòng nàng rút cuộc đã thừa nhận là nương tử của ta rồi…ta vui quá!
Hắn nói lời này, cánh tay vươn ra, ôm lấy Nguyệt Thần vào trên đùi, sờ từ trên xuống dưới nói:
- Nguyệt Thần, nàng cuối cùng đã là người phụ nữ của ta rồi…
Nói xong liền tiến lên hôn nàng.
Nguyệt Thần né hắn, buồn bã nói:
- Trong lòng tuy thuộc về ngươi, nhưng cơ thể lại còn muốn đợi lâu nữa, ngươi…ngươi không được sờ mó lung tung.
- Tại sao?
Trần Tiểu Cửu kì lạ hỏi.
- Vì ta là sư phụ của Hạnh nhi…
Nguyệt Thần cắn môi, u oán nói:
- Đây là loạn luân.
- Không, nàng không phải là sư phụ của Hạnh nhi.
Trần Tiểu Cửu nói đầy khí phách:
- Nàng là tỷ tỷ của Hạnh nhi.
- Cái này cần thời gian…thời gian mới có thể dần dần thay đổi tất cả…
Nguyệt Thần cắn chặt răng nói.
- Ta có thể đợi …nàng hoa tàn...ta cũng không thay đổi...
Trần Tiểu Cửu liếm miệng nói:
- Chỉ cần thích hợp để ta chiếm được một chút, là ta đã mãn nguyện rồi.. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
- Đại dâm tặc….
Nguyệt Thần nhìn ánh trăng sáng tỏ, vẻ mắt hướng lên nói:
- Lẽ nào ta thật sự phải từ biệt thời đại của Nguyệt Thần rồi sao? ôi….ước mơ trước đây của ta, tất cả đều bị ngươi hủy hoại…
- Có ta rồi, nàng sẽ có tất cả.
Trần Tiểu Cửu đầy khí phách nói:
- Những thứ nàng mất đi, ta đều sẽ tìm lại cho nàng; những thứ nàng hướng tới, ta đều giúp nàng giành lấy.
- Tiểu Cửu…, ngươi thật là một người đàn ông đặc biệt, trước khi ta gặp ngươi, ta hoàn toàn không biết thế nào là tình yêu? Cho đến hôm nay…
Trên mặt Nguyệt Thần chảy ra một giọt nước mắt hạnh phúc, mìm cười nói:
- Ờ…đúng rồi, chúng ta còn ngốc nghếch ngồi đây làm gì chứ? Ngươi không phải muốn dẫn ta đi xem kim liên tám tấc gì đó sao?
Trần Tiểu Cửu lúc này mới nhớ tới mục tiêu cuối cùng của mình, trong đầu hắn nhớ tới lời dặn của Viên Tử Trìnhrong vòng mười ngày, không được xuất hiện ở trong nội thành Hàng Châu.
Xem ra, thiếu chủ của hắn là muốn giúp mình bãi bình chuyện này.
Nguyệt Thần bị trọng thương, cũng cần phải nghỉ ngơi, lấy lại sức, khu này, bất luận thế nào, cũng phải xông vào.
Hắn cười chật vật, nâng vòng eo Nguyệt Thần lên, hào khí ngất trời nói:
- Được, bây giờ ta đưa nàng đi, chỉ là hai người chúng ta đều bị trọng thương, con đường mười dặm này, chỉ e phải đi trong một thời gian.
- Ta thích ánh trăng thanh tú, gió lạnh phất phơ, còn cả vòng tay ấm áp của ngươi…
Nguyệt Thần thản nhiên cười, khóe miệng còn có vẻ đỏ tươi. Nàng nói xong, tiến lên đỡ Trần Tiểu Cửu, hai người dựa vào nhau, lào đảo bước về phía trại Tống gia, tuy bị trọng thương, mỗi một bước đi đều đau đớn như vậy, nhưng dưới đêm trăng, hai người tự an ủi lẫn nhau, thích thú, không thể kiềm chế.
Ánh trăng sâu sắc, như gió ngọc! Hai người dính chătj vào nhau, đi bộ hơn một canh giờ, Trần Tiểu Cửu thở hổn hển, đưa mắt nhìn về phía xa: lại thấy phía trước đường núi hiểm trở, núi non trùng điệp, một sự um tùm bao trùm, mơ hồ như có mây vờn quanh trong đó, chỉ có một con đường nhỏ duy nhất, uốn lượn vòng vèo, quả thật là vô cùng hiểm trở.
Nguyệt Thần đỡ cánh tay Trần Tiểu Cửu, buồn bã nói:
- Nơi này hiểm trở như vậy, rất có thể có người giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
- Cho nên, gia trại hộ tống nhất định có phục binh, chúng ta chỉ cần lớn tiếng quát to, tất cả kẻ cắp sẽ hiện thân, cướp tài sản, nàng tin không?
Vẻ mặt trêu đùa, Trần Tiểu Cửu nói.
- Ta là vợ của chàng, sao có thể không tin lời chàng.
Nguyệt Thần cười khanh khách, lớn tiếng nói:
- Cướp sắc…cướp sắc…., mỹ nữ ở đây, còn không mau ra cướp..
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không kìm nổi cười lên.
Tâm trạng vui vẻ, chợt nghe thấy có mấy tiếng rống to của dã thú, trong con đường chật hẹp quanh co, bỗng nhiên xuất hiện hơn mười người đàn ông cao to lực lưỡng mặc áo giáp, một người cầm đầu, vẻ mặt dữ tợn, quơ lấy đao, thái dộ hung dữ quát:
- Đêm hôm khuya khoắt, ở đâu ra cướp sắc?