- Tử Trình cẩn thận chút…
Trần Tiểu Cửu không kìm nổi liền nhắc nhở, sắc mặt Nguyệt Thần tái nhợt, căng thẳng bĩu môi nói:
- Người máu lạnh này vô cùng lợi hại, không chết được đâu.
Ánh mắt Viên Tử Trình đầy sắc đỏ, sắc mặt ngưng trọng, nhìn ngũ chi sáng lên trong màn đêm, một cây tên dài xơ xác, lại cũng không vội ra tay.
Vì gã vô cùng hiểu rõ, bản lĩnh của đại sư huynh, vượt xa sự ngốc nghếch mà gã thể hiện ra.
Trong cây tên này, ắt có dấu thủ đoạn.
Hơn nữa gã còn chú ý tới một tình tiết quỷ dị: bình thường Đại sư huynh giỏi nhất là sử dụng những cây tên ngắn nhỏ bé nhanh, chuyển tên rất nhanh, vì sao khi ra chiêu tuyệt mệnh, lại dùng tên dài không dễ sử dụng?
Hừ..sự khác thường tất có bí ẩn
Sự thật đúng như Viên Tử Trình đã lường trước, năm mũi tên sắc nhon phá vào không trung, khi bay lên đến đỉnh điểm, lại giống như bị một thế lực đặc biệt gì đó, thản nhiên chuyển hướng, chia ra bốn phía, lần lượt hướng tới ba đường trên trong dưới của hắn, công kích vào những chỗ yếu nhất.
Thần hồn nát thần tính, thế như chẻ tre.
Viên Tử Trình khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra chút ý lạnh, trong tay thanh quang chợt lóe lên, năm cây tên dài to lớn dĩ nhiên đã cài ở bên sườn.
Di chuyển tới bên sườn, giương cung như trăng, dây cung thô phát ra tiếng động ong ong.
- Vù….
Năm cây tên bay tới rất nhanh, đám tên lóe ra ánh sáng, cứng cỏi quả quyết nhằm về phía năm cây tên của Đại sư huynh.
- Bang…
Bên trong đêm trong mơ màng, mười cân tên dài tùy ý bay múa chuẩn xác va chạm cùng một chỗ, đụng nhau kịch liệt, trong đêm trăng sáng gió lạnh, bộc phát ra những tia lửa như hoa! Đang lúc mọi người mở to mắt, nhìn thấy ánh lửa rực rỡ, phù dung sớm nở tối tàn.
- Bang….Rầm…..
Một tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên, những làn khói trắng tràn ngập trong không trung, một mảnh trắng xóa trước mặt mọi người, trong sương khói mất đi ánh sáng ngắn ngủi.
Hóa ra năm mũi tên mà người đàn ông mặt xám bắn ra có ẩn chứ thuốc nổ, mượn lúc va chạm sẽ tạo ra một tiếng nổ chấn động? thủ đoạn này dữ dội âm hiểm vô cùng? Nếu không phải Viên Tử Trình dùng tiễn chặn đứng trên không trung thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Viên Tử Trình lạc vào giữa đám sương khói, cười lạnh nói:
- Thủ đạo của Đại sư huynh quả là đê tiện! ta sao có thể giữ ngươi lại trên đời này?
Trong giọng nói lạnh lùng của gã, ánh mắt Trần Tiểu Cửu độc đáo, lại đột nhiên phát hiện ra một bóng dáng lén vượt qua trong sương khói, như con báo đánh tới Viên Tử Trình.
Con bà nó, Đại sư huynh này không ngờ lại đánh lén! Nếu luận về thủ đoạn đê tiện, thực sự là tương xứng với Cửu gia ta! Lúc này hắn nếu nhắc nhở Viên Tử Trình, chỉ e không kịp.
Trong lúc nguy cấp, không kịp nghĩ nhiều, hắn đẩy Nguyệt Thần ra, thái độ hung dữ, bỏ ra đùi, làm việc nghĩa không chùn bước vào bên trong sương khói.
Người đàn ông mặt xám đã sớm tính được Viên Tử Trình sẽ dùng tên dài chặn lại năm cây tên của y, y lại không hề có niềm tin đánh thắng được Viên Tử Trình, làn khói sau khi nổ lại trở thành tấm lá chắn tốt nhất để đánh lén tiểu sư đệ. Trong lòng y tính được vị trí đứng của Viên Tử Trình, trong nháy mắt khi làn khói bùng nổ, y đã vận công, tốc độ như gió, nhanh chóng tiến thẳng về phía Viên Tử Trình.
Khi y xông tới vị trí đứng của Viên Tử Trình, trước mắt hiện ra một bóng dáng thon dài, trong lòng y mừng rỡ, dùng hết công lực, dồn hết ra tay, muốn giết chết Viên Tử Trình trong sự u mê tràn ngập.
- Ầm…
Trong mơ hồ, bốn tay tương đối, phát ra tiếng trầm đục điếc tai.
Trong làn khói, thân thể thon dài của Trần Tiểu Cửu lảo đảo bay ra, trong màn đếm vạch ra một đường cong tuyệt đẹp, suy sụp ngã xuống dưới chân Nguyệt Thần.
- Tiểu Cửu…
Nguyệt Thần ngồi trên mặt đất, ôm lấy đầu hắn lay lay, thất thanh khóc rống lên, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông mặt xám một chưởng tung ra, trong lòng rất vui sướng: Viên Tử Trình, tài bắn cung của ngươi tuyệt diệu, không phải vẫn phải chết trong tay ta sao? y thân nhẹ như chim yến, lại trở về bên cạnh huynh đệ. Chỉ là trong lòng có chút không hiểu, công lực của tiểu sư đệ trở nên mềm nhũn như vậy từ bao giờ, lại như đánh vào hoa bông, không hề có sức lực?
Gió lạnh thản nhiên thổi qua, nồng đậm, thổi tan đi hương vị sương trắng vừa rồi, lộ ra các khuôn mặt ngơ ngác nhìn nhau.
Đại sư huynh mặt xám mặt cười đắc ý nói:
- Tiểu sư đệ, sao ngươi lại chết như vậy….
Y vừa nói một nửa, tất cả trước mắt lại khiến y kinh ngạc: Viên Tử Trình rõ ràng là vẫn đứng yên chỗ đó, trong mắt lại bắn ra một tia hào quang sắc nhọn, hồn phách tiêu tan như trước.
- Ngươi…ngươi sao lại chưa…chưa chết…
Y giơ ngón tay chỉ, run rẩy chửi bậy, lại bỗng nhiên phát hiện ra Trần Tiểu Cửu bị trọng thương, nằm bên cạnh mỹ nữ, miệng trào ra máu.
Trong nháy mắt, y đã hiểu rõ những việc vừa xảy ra? Khuốn mặt trở nên xanh mét, chỉ vào Trần Tiểu Cửu nói:
- Tiểu tử thối, ngươi dám phá hoại chuyện tốt của ta! Ta…ta giết ngươi.
Trong lúc mọi người đang hoảng hốt, cũng đã hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, không khỏi hiểu rõ sự quỷ dị của Đại sư huynh, sư phụ chết rất ly kỳ, quả nhiên đều không phải là không dính líu đến hành vi ti tiện của Đại sư huynh, thật không thể trốn thoát có liên quan.
Viên Tử Trình không có đôi mắt như Trần Tiểu Cửu, hoàn toàn không thấy được thân pháp đánh lén của đại sư huynh, nhưng những tiếng vang lại truyền đến cho gã tín hiệu nguy hiểm.
Gã đi tới bên cạnh Trần Tiểu Cửu, thử xem mạch còn đập không, trong lòng có chút yên tâm, lấy làm kỳ, vì gã phát hiện, Trần Tiểu Cửu tuy mạch đập rất yếu, nhưng lại không có dấu hiệu bị thương.
Thể chất quái dị này, thật khó mà tưởng tượng được.
Gã đứng dậy, mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông mặt xám nói:
- Đại sư huynh,trong tên có thuốc nổ, trong làn khói, lại thè lưỡi độc, thủ đoạn thật thâm hiểm, ta gần như mơ hồ chết trong tay của ngươi rồi.
- Suy bụng ta ra bụng người, nghĩ tới sư phụ cũng đã chết thảm dưới độc kế của ngươi?
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, một tia nghi hoặc, cùng nhìn về phía người đàn ông mặt xám .
- Đều…đều nhìn ta làm gì? Còn không giết chết thằng súc sinh này đi?
Người đàn ông mặt xám run rẩy, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ.
- Kết thúc rồi, Đại sư huynh, tất cả đã kết thúc rồi…
Viên Tử Trình nhẹ nhàng kéo dây cung, lạnh lùng nói:
- Ta vốn định giữ lại cái mạng ngươi, bảo toàn danh tiết của ngươi. Nhưng vừa rồi, ngươi lại phạm phải một sai lầm lần, ngươi…không ngờ dám sát hại bằng hữu tốt nhất của chủ nhân ta, tội lớn này, sao có thể chết đơn giản như vậy?
- Ngươi…ngươi muốn thế nào?
Người đàn ông mặt xám nhìn Viên Tử Trình bằng ánh mắt thâm thúy, trong lòng không ngờ có chút phát lạnh :
- Ngươi…ngươi không phải giết ta, ta tặng lại cho ngươi vị trí trưởng môn Nhạn Đãng, thế nào? Cho ta một con đường sống đi.
- Hoang tưởng…
Viên Tử Trình một tay nắm lấy cung, một tay cầm tên, nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Ta phải chặt cái đầu của ngươi tế thiên, siêu độ những hành vi phạm tội của ngươi.
- Ngươi…ngươi dám…
Người đàn ông mặt xám toát mồ hôi lạnh, đôi đồng tử ảm đạm không ánh sáng, vì hoảng sợ mà to lên mấy lần.
Viên Tử Trình cười lạnh một tiếng, cất bước nghiêng người, tên dài đặt trên dây cung, đột nhiên, dây cung tráng kiện phát ra một tiếng kinh hãi, một trân mưa tên đầy khí phách vô địch, như một tia chớp, xuyên giữa bầu trời đêm
Người đàn ông mặt xám vừa nhìn, cơ thể run rẩy, trong mắt lóe ra hơi thở của cái chết.