Nguyệt Thần khép chặt đôi mắt, mi mắt cong dài xinh đẹp khẽ run run, quyến rũ và thẹn thùng không nói nên lời, nàng đột nhiên phát hiện bản thân mình dưới sự tấn công một cách không biết xấu hổ của tên dâm tặc này, không ngờ lại hoảng loạn thất kinh, tâm thần bấn loạn.
Cái…cái cảm giác tinh tế này chưa từng có từ trước đến nay.
Đôi mắt quyến rũ của nàng liếc liếc Tiểu Cửu, căn dặn nói:
- Kẻ háo sắc như con Gấu chó ấy, bản lĩnh võ nghệ vững vàng, vừa nhìn biết ngay là cao thủ đã luyện qua Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, một chút nữa ngươi muôn ngàn lần phải cẩn thận đó…đừng vì nhất thời sơ suất, mất cả tính mạng…
- Bất kể tên đó có lợi hại như thế nào, trước mặt Nguyệt Thần tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần, cũng sẽ vì lấy lòng mà quỳ gối trước nàng, mặc cho nàng đánh chửi!
Trần Tiểu Cửu liếm môi một cái, coi thường bất cần nói.
- Ba hoa…chỉ biết chế nhạo ta…
Bờ môi anh đào của Nguyệt Thần khẽ nhếch, lại cảnh cáo nói:
- Tóm lại là ngươi cẩn thận chút, theo sự quan sát của ta, tên đó đầy mình võ nghệ, tuy rằng lợi hại, nhưng huyệt phong trì sau cổ, chắc hẳn là tráo môn (tử huyệt) của y, ngươi chỉ cần tấn công trúng vào huyệt phong trì, y sẽ tự động ngoan ngoãn quỳ xuống…
- Nương tử nhìn ra bằng cách nào vậy? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Ta? Hừ… khuyết điểm thân thủ của mỗi một người, ta vừa nhìn là biết ngay…nếu không sao có thể xưng là Nguyệt Thần?
Trần Tiểu Cửu tặc tặc lưỡi, cười một cách xấu xa nói:
- Tử huyệt của nương tử ở đâu vậy? Ta thật sự muốn nắm lấy tử huyệt của nàng ngay lập tức….
Nguyệt Thần liếc hắn một cái:
- Sao ta có thể nói cho ngươi biết được? Hứ…cái mạng nhỏ của ta hiện giờ cũng đang nằm trong tay ngươi, còn cần đến huyệt vị của tráo môn làm gì?
- Nương tử ngốc quá đi…
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng nâng cằm của Nguyệt Thần lên, trong mắt muôn vàn dịu dàng khiêu khích nói:
- Ta đang hỏi nàng, tráo môn sâu trong tâm hồn nàng đang nằm ở chỗ nào?
- Khốn kiếp…dâm tặc…ngươi…ngươi quả nhiên ba câu không rời khỏi nghề, biết ngay sẽ chiếm tiện nghi của ta!
Nguyệt Thần khẽ lắc người, nhắm tịt mắt lại, lắc đầu cãi lại nói:
- Ta …ta không có tráo môn, ta đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, ngươi từ bỏ ý định đi…
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng khẩn trương của nàng ta, trong lòng đặc biệt thích thú, cười hi hi nói:
- Nương tử, hoảng cái gì? Ta không có đao thương sắc bén, cũng không có vô tình như thủy hỏa, ta chỉ là một tên tiểu tặc…
Trái tim Nguyệt Thần hỗn loạn, có chút hiếu kỳ nói:
Tiểu Tặc? Ôi chao…ta sao lại sợ tiểu tặc chứ?
- Ta là một kẻ trộm tim…chuyên đi ăn trộm trái tim ấm áp của nương tử!
Trần Tiểu Cửu mật ngọt dịu dàng nói.
- Ngươi…ngươi hư chết đi được…nói vài câu với tên xấu xa như ngươi, ngươi liền được nước làm tới mà ức hiếp ta, sau này nếu thương tích của ta khỏi rồi, nhất định sẽ cắt lưỡi của ngươi, để ngươi khỏi mồm mép ba hoa mà xảo biện với ta…
Nguyệt Thần nghe hắn nói, trêu đến nàng tâm thần hoảng loạn, gấp đến nỗi nước mắt đã rung rung.
Đồ xấu xa này, thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận mà!
Thủ đoạn tán gái của Trần Tiểu Cửu càng lúc càng cao minh, điểm đến tất dừng, lưu chút hương vị.
Hắn đột nhiên đem con dao găm đang nhuốm đầy máu tươi đưa cho Nguyệt Thần, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Nàng giấu nó cho tốt, chẳng may ta không thể chống lại địch, nàng hãy nhân lúc Gấu chó đang bối rối, thừa cơ ra tay, nhưng nhớ lấy không được đâm vào điểm yếu của y!
- Hay là ngươi để lại để phòng tên dâm tặc này đi.
Nguyệt Thần quan tâm nói.
- Ta có đôi bàn tay thép, không cần lo lắng…
Trần Tiểu Cửu phẩy phẩy tay, vẻ mặt quái dị
- Được nương tử nhắc nhở, ta từ phía sau hung hăng tấn công tráo môn của y, tranh thủ một chiêu chí mạng!
Nguyệt Thần biết rõ nắm đấm lợi hại của hắn, tinh thần lên cao, liên tục gật đầu, cất kỹ dao găm, đợi chờ thời cơ!
- Tiểu nương tử…ta đến đưa trà cho nàng đây!
Gấu chó giống y như một thanh niên trai tráng đang nhỉnh mông lên, vẻ mặt nịnh nọt, sốt ruột không chịu nổi chạy vào đây, nhưng lại thấy chỉ có một mình Trần Tiểu Cửu đứng ở đó, không có bóng dáng người bạn gái của y, sắc mặt hồ nghi nói:
- Nương tử của ta đâu? Sao không thấy nàng ấy ra?
Trần Tiểu Cửu lắc lư một cái, làm ra bộ dạng nghiêng ngửa sắp ngã, hơi thở mong manh nói:
- Tiểu nương tử ra ngoài đi vệ sinh rồi, để ta ở đây, chờ nàng ta quay lại…
Hắn vừa nói chuyện, vừa vịn tường đất, đỡ lấy đầu nói:
- Vị đại ca này, sao ta uống chén trà xong, cơ thể lại choáng váng nặng nề, trong người dường như có một luồng tà khí đang phát tán tứ phía?
Gấu chó nghe vậy, bụng thầm vui sướng, chẳng trách tên tiểu tử này lắc la lắc lư đứng không vững, thì ra đã uống phải thuốc của nương tử lẳng lơ của mình.
Ả lẳng lơ này, quả nhiên có chút thủ đoạn!
Mắt y đảo một vòng, vội lên tiếng an ủi nói:
-Không có chuyện gì lớn, chắc là huynh trải qua nạn kiếp sinh tử, trong lòng hoảng loạn quá độ, huynh vào trogn nhà nằm một chút sẽ khỏi…hay là để ta dìu huynh vào trong….
- Không cần làm phiền đại ca giúp đỡ, tiểu nương tử bảo ta chờ nàng ở đây, ta không thể đi, nếu không chẳng phải đã phụ tấm lòng của tiểu nương tử ư?
Trần Tiểu Cửu thuận miệng bịa chuyện, một đôi mắt đầy ấp tia sáng tàn nhẫn, lại đang âm thầm ngó chừng nhất cử nhất động của gấu chó, chỉ cần y dám ra tay dở trò với Nguyệt Thần, sẽ lập tức ra tay giết chết y.
- Thật không nhìn ra, tiểu huynh đệ lại là một người đàn ông kỳ lạ có tình có ý, cũng tốt, huynh đợi nàng ấy đi!
Tên đàn ông gấu chó quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thần, vẻ mặt cười gian trá, hiện giờ chỉ cần cô nương quyến rũ xinh đẹp này uống hết chén trà này, thế thì một lúc sau liền có thể hưởng thụ sự ấm áp dịu dàng cực đỉnh rồi!
- Tiểu nương tử, nàng ngửi trước đi, chén trà này nhẹ nhàng khoan khoái, nàng uống một hơi, cả người thư thái…
Y thèm thuồng nhìn dáng người tuyệt thế đệ nhất của Nguyệt Thần, không khỏi nuốt nước miếng thật mạnh, ngọn lửa dục vọng trong lòng khó nhịn nhục nổi, vô cùng cấp bách.
Tuy rằng Nguyệt Thần hận chẳng thể móc đôi mắt toát đầy ánh nhìn xanh rờn của y ra, nhưng thân mang trọng thương, tuyệt nhiên không thể làm hỏng kế hoạch lớn, phải khiến cho gã đàn ông này tâm hồn điên đảo, tạo cơ hội tuyệt hảo cho Trần Tiểu Cửu ra tay.
Nàng gượng ép nặng ra nụ cười như có như không, mềm mại uyển chuyển nói:
- Hương trà này thật sự thơm lắm đó…đại ca, vất vả cho huynh rồi, một tấm chân tình, muội ghi nhận rồi…
Tên đàn ông gấu chó nghe vậy, vui không tả nổi, vội thúc giục nói:
- Tiểu nương tử, nếu như muội nói thơm, thế thì mau chóng uống vào đi!
Trong lòng Nguyệt Thần nỗi chán ngán đối với gã ta đã lên đến cực điểm, bàn tay nhỏ nâng lên một cái, lại đột nhiên trĩu xuống, dịu dàng nói:
- Đại ca, ta thân mang trọng thương, tứ chi bất lực, chi bằng…làm phiền đại ca bưng đến miệng giúp ta uống đi….
Nàng nghĩ đến chiêu vừa rồi của Trần Tiểu Cửu, trong lòng lóe lên nụ cười gian xảo.
- Thế thì tốt quá…thế thì tốt quá!
Gấu chó cẩn trọng quá hóa bất an, trong mắt phát ra thần sắc bất ngờ và vui mừng: tiểu nương tử này quả nhiên có tiến bộ, không ngờ có thể đoán được tâm ý của ta, chậc chậc…nhãn phúc của ta cũng không nhỏ đây!
Y bưng chén trà, một đôi tay lông lá, bàn tay dựng toàn lông đen đang run rẩy trước mặt Nguyệt Thần.
Mắt Nguyệt Thần thấy vậy, hận đến nổi ngứa cả chân răng.
- Nương tử, mời dùng trà!
Gấu chó cười một cách cực kỳ háo sắc, một bàn tay lông lá đen thui, lại không tự chủ được mà chộp lấy tay áo của Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần tránh né một cách khó khăn, ném một cái nhìn dịu dàng cho y, oán trách nói:
- Đại ca, gấp gì chứ? Uống trà trước…
Nhìn trong mắt tên gấu chó này, xương cốt cũng sắp say cả rồi…thần thái lười nhác, lòng phòng bị cũng hoàn toàn không còn.
Trong con ngươi của Trần Tiểu Cửu toát ra thần sắc tà ác, một đôi nấm đấm thép, như tia chớp vậy tấn công vào phần lưng của gấu chó.
Con mẹ ngươi, nương tử của ta, ai dám trêu chọc?