Nguyệt Thần nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp như anh đào hiện lên lớp lớp sương lạnh, oán hận nói:
- Đại dâm tặc nhà ngươi, nếu không phải ngươi mời Tiểu Đạo Đồng kia tới làm ta bị thương, ta cũng đâu lâm vào bộ dạng thê thảm thế này? Tiểu Đạo thối, ta hận gã chết mất… Lần sau lại giao đấu với ta, nhất định phải chém gã ra trăm ngàn mảnh, mới có thể giải được oán hận trong lòng ta.
Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Nguyệt Thần, vui cười làm mặt hề nói:
- Tỷ tuy hận Tiểu Đạo Đồng, ta lại vô cùng cảm kích Đạo huynh! Nếu không nhờ Đạo huynh làm tỷ bị thương, ta làm sao có thể anh hùng cứu mỹ nhân, có cơ hội thân thiết cùng tỷ ?
- Ngươi với gã là rắn chuột cùng một ổ, đương nhiên nói giúp gã, ta tuy không động thủ với ngươi, nhưng đối với một tiểu tặc như hắn, thì sẽ không nể tình ai cả… Nếu không giết chết hắn ta, ta còn xứng làm giáo chủ của Tà Nguyệt giáo sao?
Nguyện Thần không quan tâm sự cầu tình của Trần Tiểu Cửu, siết chặt nắm tay, độc ác nói.
Trần Tiểu Cửu nhìn nàng từ trên xuống dưới, trong mắt đều là vẻ trào phúng đầy thiện ý, bĩu môi cười gian nói:
- Chậc chậc… tỷ ngày trước đã không đánh lại huynh ấy, bây giờ thân lại bị trọng thương, đến tên đại dâm tặc như ta còn đánh không lại, còn nói gì đến báo thù? Thật buồn cười.
Sắc mặt Nguyệt Thần hơi ửng hồng, ngọn lửa không tên từ đáy lòng chậm rãi dâng lên, nàng nhắm mắt lại, cố nén tức giận nói:
- Dâm tặc, không cần ngươi cố ý trào phúng ta, hừ… gã tuy biết kim chân độ huyệt, chẳng lẽ ta không có chiêu thức chí mạng sao?
- Miệng của ta nói không lại ngươi, lần sau đến lúc hai ta giao đấu, ngươi sẽ biết lợi hại của ta…
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng như thành công đã nằm trong tay của Nguyệt Thần, âm thầm phỏng đoán cô nàng này hẳn là vẫn còn chiêu thức chưa dùng, nếu thật sự như vậy, lần sau lúc giao đấu, vẫn thật phải nhắc nhở Đạo huynh chú ý âm mưu quỷ kế của nàng.
Nguyệt Thần thấy khuôn mặt hồ nghi của Trần Tiểu Cửu, đôi mắt thâm thúy trong bóng đêm dao động không ngừng, lòng nàng biết hắn sẽ mật báo với Tiểu Đạo Đồng, khóe miệng khẽ nhếch nói:
- Tiểu Cửu thối, Tiểu Đạo thối, quả nhiên đều thối như nhau…
- Nam nhân thối, không thối sao có thể được gọi là nam nhân chứ?
Trần Tiểu Cửu phản bác nói.
- Ngươi luôn miệng nói thích ta, muốn ta làm nữ nhân của ngươi, thì ra đều là giả, ngươi lúc nãy còn muốn hợp tác với Tiểu Đạo thối kia tính kế hại ta, may mà ta không tin lời của ngươi, nam nhân thật không có ai tốt… đến cả đối với nữ nhân mà mình thích cũng phải tính kế…
Nguyệt Thần chu đôi môi nhỏ nhắn ra, thần sắc u oán, nhẹ nhàng lay động thân hình, chỉ có điều xương sườn đau đớn, nàng động đậy vài cái, liền nằm luôn ở đó, không thèm nhúc nhích nữa.
Trần Tiểu Cửu thấy nàng ghen, trong lòng mừng thầm: cô nàng này trong lòng quả nhiên có chút thiện cảm đối với ta, không phải hoàn toàn vô tình, như vậy, kế hoạch cưới nàng làm vợ càng dễ dàng hơn rồi.
Hắn lên trước, cọ tay vào sóng mũi thẳng của nàng, cười hì hì nói:
- Người vợ nhỏ nếu muốn báo thù, cũng rất đơn giản, chỉ cần tỷ ngoan ngoãn, cam tâm tình nguyện vì ta ủ ấm giường, ta sẽ tìm Tiểu Đạo Đồng đến, khiến gã ngoan ngoãn nằm xuống cho nàng đánh mạnh vào mông gã, cho đến khi mông gã nát như tương, tỷ có vừa lòng không?
- Gạt người… ta mới không tin lời của ngươi…
Nguyệt Thần thở dài một hơi, u oán nói:
- Ta có làm nữ nhân của ngươi hay không có quan trọng như vậy không? Bây giờ vẫn là nghĩ xem làm thế nào để thoát ra ngoài đi, nếu giữ được mạng sống, ngươi mới đem tâm tư dùng vào chỗ xấu xa, cũng không muộn…
Trong lòng nàng vô cùng bối rối, mỗi khi nghe thấyTrần Tiểu Cửu kêu nàng là "người vợ nhỏ", trong lòng nàng vừa có một cảm giác vui sướng khó tả, vừa sinh ra sự bài xích theo bản năng, hai lực lượng này giao chiến với nhau, hai bên không bên nào làm gì được bên nào! May mà kịp tạm dừng vấn đề khó giải quyết để vượt qua ải khó khăn trước mắt đã, cân nhắc cẩn thận…
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng một cái, cười hì hì nói:
- Không nói thì không nói, nhưng lòng ta vẫn chưa hề thay đổi, Tà Nguyệt giáo nhất định phải diệt, tỷ và Hồng Hạnh, ta đều phải ôm vào lòng…
- Tiểu Cửu…
Nguyệt Thần kéo dài âm cuối, bĩu môi, vô cùng uất ức nói:
- Những lời nói đáng xấu hổ này, để sau này hãy nói được không, ta bây giờ vô cùng khó chịu…
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nhìn xuống núi, trong lòng nghĩ tên Hắc Quỷ kia, làm việc sao lại chậm chạp thế này, thời gian qua lâu thế này rồi, lại còn chưa thả pháo sáng, chẳng lẽ có chuyện gì ngoài dự đoán xảy ra rồi sao?
- Bụp… bụp…
Đang lúc do dự, chợt nghe được mấy tiếng trầm đục vang lên, Trần Tiểu Cửu trong lòng kinh động, vội vàng đứng dậy, tìm một nơi trống trải, ngẩng đầu nhìn ra xa, đã thấy pháo hoa rực rỡ nhiều màu, cùng với từng chuỗi tiếng vang, tạo thành điệu nhảy rực rỡ trên bầu trời mênh mông.
Hắn kích động chạy về bên cạnh Nguyệt Thần, nắm lấy tay ngọc của nàng, vẻ mặt vui sướng nói:
- Người vợ nhỏ, Nguyệt Thần tỷ tỷ , chúng ta thoát hiểm rồi, Tử Cấm vệ dưới chân núi đã bị Hắc Quỷ huynh kia giết sạch rồi, bây giờ chúng ta có thể an toàn xuống núi rồi…
Nguyệt Thần không vui mừng như Trần Tiểu Cửu tưởng tượng, đôi mắt dường như có chút ngờ nghệch, vẻ mặt bi thương nói:
- Xuống núi thì dễ dàng, nhưng ta toàn thân bị thương đau đớn, truy binh phía sau nếu lại đuổi đến, chúng ta phải làm thế nào mới tốt đây?
- Tỷ không có nơi nào có thể đi sao?
Trần Tiểu Cửu quan tâm nói.
Nguyệt Thần mờ mịt lắc đầu!
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt hồ nghi, trong lòng không hoàn toàn tin lời của Nguyệt Thần, hắn châm chước một lúc rồi nói:
- Hay là ta đưa tỷ về Tà Nguyệt giáo vậy, cũng vừa khéo đi thăm nhà vợ, sau này dễ thân cận hơn…
- Thân cận? Chỉ sợ là ngươi còn có mưu đồ khác?
Nguyệt Thần liếc hắn một cái nói:
- Trước khi thương thế của ta khỏi hẳn, ta sẽ không trở về…
- Vì sao vậy?
- Họa từ trong nhà, chẳng lẽ ngươi không hiểu được sao?
Trên mặt Nguyệt Thần lướt qua một chút lạnh lùng.
Trần Tiểu Cửu trong lòng kinh động, ngẫm một lát, mồ hôi lạnh liền theo trán mà chảy xuống, hắn chợt hiểu ra nói:
- Thì ra bốn người cùng tỷ đi hành thích, là tỷ cố ý sắp xếp đưa họ đi chết… Người vợ nhỏ, thủ đoạn của tỷ thật độc ác…
- Tào công công với bản giáo là kẻ thù truyền kiếp, trừ hại cho bản giáo, hoàn toàn hợp lý, có gì mà độc ác với không độc ác chứ!
Trong mắt Nguyệt Thần lướt qua một hào quang lạnh lùng, độc ác nói:
- Hơn nữa, nếu bọn chúng không chết, Hồng Hạnh sao có thể thuật lợi lên ngôi vị chứ? Chỉ sợ là Đường Đường Nguyệt Thần ta, cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa mất!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, hoa tay múa chân, cao hứng phấn chấn nói:
- Hay lắm, hay lắm! Đợi ta nghĩ ra chủ kiến đê tiện, khiến đám phản đồ này hợp lại mà tạo phản, đuổi tỷ ra khỏi cửa. Hừ… như vậy là ta có thể yên tâm thoải mái dẹp yên Tà Nguyệt giáo, tỷ và Hồng Hạnh, liền có thể ngoan ngoãn sà vào lòng ta, hưởng thụ dịu dàng cực hạn của ta!
- Khốn kiếp… Ta đã biết ngươi không có lòng tốt gì mà! Nguồn: http://thegioitruyen.com
Nguyệt Thần tỏ thái độ hung dữ nói:
- Nếu ngươi dám làm như vậy, ta nhất định sẽ trở mặt với ngươi, cho ngươi thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Nguyệt Thần!
Trần Tiểu Cửu làm mặt hề, trong lòng đã quyết định, Tà Nguyệt giáo tất vong. Hắn cười hì hì dang tay to ra, hướng về phía Nguyệt Thần mà ôm tới.
Nguyệt Thần trong lòng quýnh lên, vẻ mặt thẹn thùng nói:
- Ngươi… ngươi làm gì? Ngươi nói ngươi sẽ không cưỡng ép ta mà…
Trần Tiểu Cửu bĩu môi, nhẹ nhàng chỉ một cái lên vầng tráng trắng mịn của nàng, cười hì hì nói:
- Người vợ nhỏ, sao tỷ cứ phải dùng ý xấu xa để nói về tấm lòng thuần khiết của ta…
Nguyệt Thần nhấp nháy mắt, lo lắng nói:
- Ngươi muốn ôm ta, sờ ta, lợi dụng ta, vậy mà còn nói là ngươi thuần khiết? Thật đúng là một tên khốn không biết e lệ… Chọc tức ta rồi, sau khi thương thế lành lặn, thật sự sẽ giết chết ngươi…
- Nếu ta không ôm lấy tỷ , tỷ làm sao xuống núi đây? Chẳng lẽ tỷ muốn ở trong nơi núi rừng sâu thẳm này, qua cả đời sao?
Trần Tiểu Cửu chế nhạo nói.
- Khốn kiếp… Ngươi cứ luôn phải dọa ta…
Nguyệt Thần tự biết mình sai, trên mặt ửng lên sắc đỏ hồng, vươn hai cánh tay như ngó sen trắng ra, thuận thế nằm vào trong lòng hắn, dịu dàng nói:
- Dâm tặc, chúng ta bây giờ phải đi đâu? Ta đã không có nhà để về rồi…
Trần Tiểu Cửu thuận thế ôm chặt lấy vòng eo nàng, lại dịu dàng đỡ lấy đùi nàng, cố nén từng trận sảng khoái đang dâng trào ở trong lòng, buồn bã nói:
- Phía sau còn có đại binh sắp đến, Hắc quỷ huynh báo cho ta phải hướng về phía tây nam mà trốn chạy.
Nguyệt Thần nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cổ của Trần Tiểu Cửu, nghe thấy hơi thở nam nhi mang theo sát khí và mùi máu tươi trên người hắn, trong lòng bỗng có chút quyến luyến, nàng không còn sức tựa đầu vào vòm ngực rộng của hắn, nhẹ giọng nói:
- Ta không có ai thân thiết, không có nơi nào tốt để đi, nếu ngươi muốn dẫn ta đi đâu, ta cũng sẽ đi theo ngươi!
- Bộ dạng ngoan ngoãn quyến rũ này của tỷ , thật đúng là có chút tiềm chất của người vợ nhỏ…
- Không được nói bậy, chẳng lẽ ngươi muốn ta nói lời lạnh nhạt với ngươi sao?
Nguyệt Thần oán hận mà động đậy thân hình, toàn thân phát ra vẻ yêu kiều của nữ nhân.
- Nếu tỷ thật sự không có nơi nào tốt để đi, ta sẽ đưa tỷ đi một nơi non xanh nước biếc tuyệt vời.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt thần bí nói, cười gian nói:
- Tiện thể cho tỷ xem xem, cái gì gọi là kim liên tám tấc?
Hắn vừa nói, trong nét mặt tràn ngập ý thích thú.
- Kim liên tám tấc? Khanh khách… Vậy ta thật muốn mở mang tầm mắt một phen… được, ngươi dẫn ta đi nơi đó đi…
Nguyện thần nghe nói đến chuyện mới mẻ, khuôn mặt xinh đẹp liền lộ ra cảm giác thích thú đối với sự vật chưa biết.
- Vậy, người vợ nhỏ, chúng ta đi thôi!
Trần Tiểu Cửu hưng phấn hét lớn một tiếng, ôm chặt lấy thân hình mềm mại của Nguyệt Thần, thân hình mạnh mẽ của hắn xem bóng tối như vô hình, đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng một cách linh hoạt, đi dọc theo một con đường nhỏ hẹp, thẳng tiến về trước.
Nguyện Thần yếu đuối bất lực được Trần Tiểu Cửu ôm vào lòng, ấm áp và bàng hoàng, cảm giác mâu thuẫn giữa thân cận và chán ghét, nối gót nhau mà tới, nàng thở dài một hơi, cũng không phân biệt rõ rốt cuộc phải chọn lựa thế nào.
Đường núi dốc đứng, gập ghềnh khó đi, bế thêm một người, càng cảm thấy khó khăn, một đôi tay to lớn của Trần Tiểu Cửu nâng đỡ ngay dưới mông nàng, mỗi khi vận động mạnh, lúc chật vật di chuyển, một đôi tay to lại hung hăng sờ soạng một phen lên chiếc mông tṛn trịa của nàng, những chỗ trên eo cũng tất nhiên không thoát khỏi ma chưởng như có như không của hắn.
- Nhuyễn ngọc ôn hương đều ôm vào lòng, có thích chưa hả?
Nguyệt Thần nhẹ nhàng đánh vào ngực hắn, trên mặt đỏ bừng như lửa, xinh đẹp diễm lệ, đến hơi thở ra cũng nóng bỏng, tràn đầy ý tình nồng nàn.
- Ta mặc dù có chút sảng khoái, nhưng nhìn bộ dạng của Nguyệt Thần tỷ tỷ , dường như còn biết hưởng thụ hơn ta… Hơi mà tỷ thở ra, nóng bỏng đến mức khiến ta có ý nghĩa kỳ quái, thật khó tự kiềm chế!
Trần Tiểu Cửu nhướn mày nháy mắt, thuận thế từ nơi cao nhảy xuống một khối nham thạch, thời khắc từ không trung xuống đất, chấn động khiến hai người cùng lúc phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
- Ừ hừ…
Nguyệt Thần không còn hơi sức, vỗ nhẹ một cái vào ngực Trần Tiểu Cửu, oán hận nói:
- Đồ bại hoại, là ngươi cố ý phải không? Đùa bỡn với nữ nhân, ngươi quả nhiên có chút thủ đoạn đáng xấu hổ.
- Đường núi gập ghềnh, không thể trách ta…
- Bỏ đi! Ta không trách ngươi, ngươi cõng ta đi, nếu tiếp bế như vậy mà chạy, ta xấu hổ chết mất, còn xuống núi làm gì?
Nguyệt Thần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sắc đỏ bừng trên mặt không những không mất đi mà càng thêm mãnh liệt.
- Người vợ nhỏ, tỷ muốn sao thì cứ vậy thôi!
Trần Tiểu Cửu thuận theo, cõng Nguyệt Thần lên tấm lưng rộng lớn của hắn, bàn tay to giữ lấy đùi nàng, hơi khom thân hình, dang rộng bước chân đi nhanh.
Nguyệt Thần xương sườn đau đớn, không dám dùng sức, thân hình nhu nhược dựa sát vào lưng hắn, bộ ngực đầy đặn như có như không dính sát vào thân thể của hắn, nàng xấu hổ bất lực, sắc đỏ lan đến cả chiếc cổ trắng như tuyết, hết sức mê người.
- Dâm tặc… thế này thì hời cho ngươi rồi…
Nguyệt Thần tránh không được, đành ôm lấy cổ của hắn, đôi môi nhỏ chu ra, oán hận nói.
- Đây là do người vợ nhỏ ban cho ta…
Trần Tiểu Cửu cười ha hả:
- Nếu như núi này không có tận cùng, thì tốt biết bao nhiêu!
- Dâm tặc, hừ… ta còn mong ngóng nhanh chóng chạy ra ngoài, đỡ bị ngươi sờ soạng ta!
Nguyệt Thần đau khổ nói.
Đến một đường núi dốc, Trần Tiểu Cửu buông nhẹ thân người nhảy một phát, thân hình mạnh mẽ vững vàng chạm đất, mà hai quả bóng thịt mềm mại nhưng cũng không kém phần đàn hồi ở sau lưng lại va chạm mạnh lên phía sau lưng hắn.
Hắn tuy không bị đường núi đốc làm trượt chân nhưng lại suýt bị cảm giác sảng khoái này kích động đến choáng váng.
- Người vợ nhỏ, sao tỷ đối với ta tốt thế này…
Trần Tiểu Cửu vội vàng đỡ lấy một thân cây to, ổn định tâm thần của mình.
- Ừ hừ… đau…
Nguyệt Thần trước là phát ra một tiếng thẹn thùng thoải mái, sau đó cảm giác đau kịch liệt từ xương sườn ập đến, không tự chủ mà nói nhỏ một tiếng, xấu hổ không thể ngẩng lên, nói:
- Dâm tặc… ngươi làm chơi trò gì thế? Ngươi muốn thoải mái một chút, ta cũng làm theo tâm ý ngươi, ngươi vì sao còn làm ta đau thế này? Ngươi… ngươi ức hiếp ta…
Nguyệt Thần vừa nói, gương mặt đỏ như ánh hoàng hôn vừa trào dâng nước mắt xấu hổ và giận dữ, tay nhỏ đưa ra, hung hăng nhéo một cái lên phần cơ thịt trước ngực hắn.
- Ta… ta thật sự không cố ý…
Trần Tiểu Cửu đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng tự biết đã sai, không hề phản bác, lấy lòng nói:
- Người vợ nhỏ sức tay thật mạnh, không đau lòng sao?
- Đau lòng? Hừ… Ta hận không thể bóp chết ngươi!
- Tỷ thấy thoải mái, vậy cứ tiếp tục nhéo đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ nhéo lại mà…
Tròng mắt của Trần Tiểu Cửu đảo qua lại, đùa giỡn nói.
- Ngươi dám?
Nguyệt Thần tỏ thái độ hung dữ nói:
- Ngươi… ngươi vẫn là bế ta đi!
Đây chắc chắn phải là một đoạn đường vừa ấm áp lại vừa hương diễm, đường núi tuy gập ghềnh khó đi, nhưng lại kéo gần khoảng cách giữa Trần Tiểu Cửu với Nguyệt Thần. Bất luận là về thân thể, hay là về tâm linh, hành trình ngắn ngủi trên đường núi gập ghềnh này, trong hai người, đều mang đến cho hai người các loại kích thích và hưởng thụ khác nhau.
Suốt dọc đường, sờ soạng cứ diễn ra, dưới sự hờn dỗi của Nguyệt Thần, Trần Tiểu Cửu một lúc lại bế nàng trong lòng, một lúc lại cõng nàng sau lưng, nhưng bất luận thế nào, cũng không thoát khỏi sự tiếp xúc thân mật với Trần Tiểu Cửu.
Nguyệt Thần đau đớn toàn thân, không còn sức lực chống đối Trần Tiểu Cửu, uốn mình như một con mèo nhỏ dựa sát vào lòng hắn, tựa đầu vào ngực hắn, uất ức nói:
- Dâm tặc… mọi thứ ngươi làm với ta hôm nay, ta đều sẽ ghi nhớ…
Nàng tuy là đang uy hiếp Trần Tiểu Cửu, nhưng lời đến bên miệng, giọng điệu kia lại giống như đang tâm sự với người tình.