Trần Tiểu Cửu không để ý đến vẻ mặt nghẹn họng trân trối của mọi người, khuôn mặt âm u lạnh lẽo của hắn đảo qua từng tên Tử Cấm vệ, cả người hơi nghiêng rồi đứng dậy, trong lời nói lộ ra một ý chí kiên quyết:
- Ai dám giết ta?
Các Tử Cấm vệ thấy hắn cầm lưỡi dao sắc bén vào tay, nhớ tới thân pháp như quỷ mị vừa rồi của hắn, tâm thần lâm vào chấn động, nhưng lại không có một người nào dám ngẩng đầu nghênh chiến.
- Một đám đều thành rùa đen rút đầu rồi sao?
Trần Tiểu Cửu lau vết máu trên khóe miệng, hừ lạnh một tiếng nói:
- Bằng hữu của ta đều sống rất tốt, còn địch nhân của ta đều phải trả cái giá nên trả!
- Hôm nay các ngươi ai dám giết ta, hừ… Ngày khác chắc chắn chết không có chỗ chôn!
- Tuổi còn nhỏ, không ngờ dám nói mạnh miệng như thế, không sợ cắn phải đầu lưỡi sao?
Một Tử Cấm vệ mặt dài khinh thường nói.
Trần Tiểu Cửu đôi mắt như ác lang gắt gao nhìn tên mặt dài, giống như phun lửa, cười cười nói:
- Ngươi có dám nghênh chiến với ta?
- Ta…
Tử Cấm vệ mặtdài khỏi khỏi đỏ mặt lên, gã liếc nhìn xung quanh một cái, lại thấy Trần Tiểu Cửu quơ cánh tay, cả người tràn ngập lời máu tanh, nhìn rất đáng sợ. Gã khẩn trương cầm cương thương vào tay, nhưng thủy chung lại không dám đánh ra một chiêu để kiến công lập nghiệp.
Trần Tiểu Cửu lại càng thêm âm độc, thình lình tiến lên một bước bức bách, khí phách nói:
- Ngươi có dám nghênh chiến với ta không?
Dao găm trong tay vẽ lên một đường bạch quang bắt mắt, khí thế làm cho người ta sợ hãi, khiến cho người ta không dám tranh phong.
Tuy rằng Tử Cấm vệ mặt dài đã trải qua trăm trận đánh, nhưng nhớ tới nhiều Tử Cấm vệ võ công cao cương như vậy, lại không chút tiếng động chết trong tay hắn, sau cổ lên toát ra gió lạnh, trong lúc nhất thời run như cầy sấy, sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, lắp bắp nói:
- Ngươi… Ngươi đừng lại đây, ta… Ta rất lợi hại… Ta sẽ giết ngươi…
Các Tử Cấm vệ khác thấy đồng bạn rối tinh rối mù, liên tục lùi về phía sau, trong lòng không ngờ không sinh ra ý nghĩ trào phúng, nếu đổi lại là bọn họ, cũng sẽ bị chiến tích quỷ dị và khí thế kinh người của Trần Tiểu Cửu làm cho kinh sợ.
Một kẻ ngay cả chết cũng không sợ, còn là một tên sát thủ quỷ dị, nếu mà tranh phong, cái giá phải trả là không thể nào suy tính được.
- Ha ha… Tử Cấm vệ kinh thành, chẳng lẽ chỉ có từng ấy đảm lượng sao?
Trần Tiểu Cửu phát ra tiếng cười quái dị giống như dã thú gầm rống, lại tiến lên một bước, đôi mắt nhìn thẳng vào Tử Cấm vệ mặt dài, kiên quyết quát:
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi… Có dám đánh một trận với ta không?
- Ta… Ta…
Tử Cấm vệ mặt dài sắc mặt xanh lè, vẻ mặt kích động, gấp đến độ muốn phát khóc, gã âm thầm oán giận cái miệng mình, như thế nào lại cố tình chọc giận sát tinh này?
- Khang huynh đệ, ngươi… Ngươi mau giúp ta giết hắn…
Gã đã hoàn toàn sụp đổ, hai chân run run, hướng về phía hắc quỷ cầu viện.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu cười lạnh, sinh ra một cỗ tự hào mãnh liệt, lấy thân thủ nông cạn của mình, không ngờ dọa được hơn mười Tử Cấm vệ võ công cao cường, nếu ngày sau truyền bá ra ngoài, thì sẽ trở thành một giai thoại.
Nếu không có tên hắc quỷ chán ghét này xen vào, trận chiến này tất thắng!
Ôi… Tất cả đều là thiên ý!
Một trận gió lạnh thổi qua, lá cây sum xuê rung động sàn sạt, một đạo thanh âm suy yếu và đứt quãng từ dưới vách núi truyền lên:
- Ngươi… Ngươi mau chạy đi, vì ta, không… Không đáng…
Trong lời nói chứa đầy bi thương và bất lực.
Trần Tiểu Cửu che khuôn mặt đang tươi cười cổ quái của hắn, tuy rằng gió thổi trúng da lạnh như băng, sát khí nồng đậm bao phủ toàn thân, nhưng trong lòng không ngờ bởi vì một câu quan tâm này, tràn ngập một dòng nước ấm. Hắn đem vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi hướng về vẻ mặt cổ quái của hắc quỷ, cười lạnh nói:
- Hắc quỷ huynh, tuy rằng ngươi võ công cao hơn ta, nhưng ta cũng không sợ ngươi, có thủ đoạn gì, cứ việc xuất ra đi.
- Một người giữ quan ải, vạn người không thể - khai thông! Mặc dù thịt nát xương tan, ta tuyệt không lùi lại một bước!
Bọn Tử Cấm vệ nghe vậy, sắc mặt không khỏi sợ hãi, ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng kinh hoàng không ngừng.
Tuy rằng Trần Tiểu Cửu dùng vẻ mặt quyết tuyệt hướng về hắc quỷ nói chuyện, nhưng trong lời nói, có điểm giống như hương vị âm thầm đưa tình với Nguyệt Thần. Một lúc sau, giọng nói suy yếu lèm theo âm thanh mỵ hoặc lại truyền đến:
- Ngươi… Ngươi là đồ ngốc, ta cho ngươi đi… Ngươi phải đi, ngươi nghĩ ta sẽ nhận ân tình của ngươi sao? Hừ… Cắt đứt cái ý nghĩ ấy đi…
- Hảo hán tử…
Hắc quỷ tán thưởng một tiếng, thần sắc cổ quái, trong mắt sung mãn ý hâm mộ.
Khi y phát hiện "Người vượn" có thân pháp quỷ dị này là Trần Tiểu Cửu, trên vẻ mặt có chút phức tạp khó hiểu, y cười vang nói:
- Vì nữ nhân thương yêu của mình, dám không để ý đến sinh tử, lấy sức một người đối kháng với sự vây công của Tử Cấm vệ, phần hiệp cốt nhu tình này, Khang mỗ ta rất là khâm phục…
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng hung hăng nhói lên một chút, lại nổi lên trò đùa dai, không chút sợ sệt nào nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể đem nữ nhân yêu thương của mình vứt bỏ?
Bên trong vách núi, giọng nữ nhân thản nhiên truyền đến:
Chớ có nói xằng nói bậy, ai… Ai là nữ nhân yêu của ngươi, ta… Ta xé nát đầu lưỡi của ngươi…
Trong lòng Trần Tiểu Cửu biết chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ, bất kể hậu quả, liếc mắt đưa tình nói:
- Lão bà thân yêu, đời này chúng ta không phải là vợ chồng, kiếp sau tất nhiên sẽ hóa thành một đôi uyên tương, song túc song phi…
- Ngươi… Ngươi mau chạy đi… Còn ở đây nói mát…
Thanh âm mỵ hoặc vừa tức vừa khổ nói.
Một đám Tử Cấm vệ không nghĩ tới hai người trong lúc sinh tử, không ngờ còn điềm tĩnh tự nhiên trò chuyện, trong lòng khó chịu, nhưng lại không dám chủ động gây chuyện, quay đầu hướng hắc quỷ nói:
- Khang huynh đệ, ngươi… Ngươi mau ra tay đi… Giết thằng nhãi này, là một công lớn.
Hắc quỷ phát ra một cỗ tỉnh táo cùng vẻ mặt đáng tiếc, thở dài một hơi nói:
- Cũng được, Khang mỗ niệm tình ngươi là một người đàn ông thâm tình, liền cho ngươi một con đường sống, bây giờ ngươi đi đi, ta sẽ không giết ngươi!
Trần Tiểu Cửu bĩu môi, trong lòng dứt khoát, vẻ mặt kiên quyết nói:
- Trốn cái con mẹ ngươi ấy, ngươi nghĩ là ta nói cho vui sao?
Thanh âm Nguyệt Thần mềm mại như khóc như nức nở nói:
- Đầu đất… Ngươi mau chạy đi… Bọn họ không giết ngươi, nếu sau này ta thoát được, cũng sẽ giết ngươi…
Trần Tiểu Cửu không để ý đến lời của Nguyệt Thần, trong lòng ấm áp như mùa xuân, hắn cầm dao găm loạng choạng hướng hắc quỷ vẫy tay nói_
Ngươi… Ngươi ra tay đi, ta mà lùi về sau một bước, liền không phải là Trần Tiểu Cửu!
- Khang huynh đệ, ngươi mau giết hắn, giết hắn, ngươi sẽ là bách hộ hầu, thưởng ngàn lượng vàng, công thành danh toại, sắp tới rồi…
Bọn Tử Cấm vệ đã chịu đủ đe dọa của Trần Tiểu Cửu rồi, cực lực thúc giục nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hắc quỷ chậm rãi nói:
- Phải giết thật sao?
- Phải giết… Phải giết…
- Loại ác tặc này, lưu lại có tác dụng gì?
Hắc quỷ nhìn Trần Tiểu Cửu, quyết tuyệt nói:
- Nếu các huynh đệ liên tục thúc giục, ngươi cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình!
Trong lúc sống chết trước mắt, trong đầu Trần Tiểu Cửu là một khoảng không minh, hắn không biết lý do mình kiên trì từ đâu mà đến, hay là không đúng. Nhưng hắn không hối hận, trong nháy mắt, đám người Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương, Hồng Hạnh, nhị tiểu thư lần lượt hiện lên trong đầu hắn, mỗi người đều cười nói, hết sức quyến rũ.
Vĩnh biêt! Các lão bà thân thiết của ta!
Hắc quỷ cười lạnh một tiếng, cương thương huy khởi, huyết quang xuất hiện!