Nguyệt Thần nghe thấy vậy như hít một hơi khí lạnh vậy, đang ngẫm nghĩ cái dụng ý trong những câu nói đó, ánh mắt như vẻ thưởng thức, rồi nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu nói:
- Ngươi đúng là một con ác lang âm hiểu và giả dối!
Trần Tiểu Cửu vui cười tranh luận:
- Thân là Lang vương, âm hiểm giả dối chính là thủ đoạn của ta, còn thương hoa tiếc ngọc mới chính là mục tiêu theo đuổi tới cùng của ta, Nguyệt Thần tỉ tỉ, lẽ nào nàng không cảm nhận được sự yêu thương của ta đối với nàng sao?
- Ba hoa!
Lông mày Nguyệt Thần nhướn lên, có chút khinh thường nói:
- Nếu ngươi thực sự thương yêu ta, vì sao lại muốn ta phải nguy hiểm vậy, muốn ta làm mồi nhử cho đám chó săn kia sao?
- Việc gì cũng phải đích thân thử nghiệm thì mới có thể cảm nhận được sự mầu nhiệm của nó, mới hiểu được giá trị của sự sống và cái chết, nếu Nguyệt Thần tỉ tỉ có thể triệt để đại ngộ, nhìn rõ thế tục hồng trần, không biết chừng sẽ ngầm tán thành sự yêu đương của ta với Hồng Hạnh!
Trần Tiểu Cửu biện giải nói.
- Ngươi cho rằng có thể sao?
Ngực của Nguyệt Thần ưỡn lên, nhắm nghiền mắt lại nói:
- Việc này tuyệt đối không thể, trừ phi ta chết...
Tuy lời ngữ điệu của rất nhẹ nhàng nhưng ngôn từ thì rất quyết đoán và lạnh lùng, khiến cho Trần Tiểu Cửu cũng thấy lạnh người.
Lẽ nào cứ phải ép ta giết nàng sao? Trong lòng Trần Tiểu Cửu lay động, do dự không biết quyết định thế nào, nhưng khi hắn cảm nhận được sự mềm mại nhu tình quyến rũ của Nguyệt Thần, thì cái ý tưởng âm hiểm lóe lên đó vụt tắt ngay...
Trần Tiểu Cửu à Trần Tiểu Cửu, ngươi đúng là một người thấy sắc là quên hết cả! Hắn vẻ bất đắc dĩ mà tự giễu cợt mình, từ trong miệng hắn lấy ra một sợi dây thừng vừa dài vừa nhỏ lại vừa chắn nữa.
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Trong lòng Nguyệt Thần kinh hãi, vẻ đáng thương nói:
- Lẽ nào ngươi muốn trói ta lại sao?
- Không buộc nàng chặt lại, nhỡ từ vách núi mà ngã xuống kia, thì ta đau lòng lắm đó!
Trần Tiểu Cửu đặt Nguyệt Thần dưới bụi cỏ, lấy sợ dây thừng ra buộc nàng lại như một cái bánh chưng vậy, rồi đưa tay gõ nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng một cái, trêu đùa nói:
- Nguyệt Thần tỉ tỉ, bây giờ nàng chính thức trở thành tù binh của ta rồi nhé!
Nguyệt Thần vẻ u oán nhắm nghiền mắt lại, trong lòng cảm thấy rất buồn bã, nàng là một giáo chủ đứng trên ngàn cao của Tà Nguyệt phái, không ngờ hôm nay lâm vào hoàn cảnh này.
Cuộc đời... quả đúng là thay đổi khó lường!
Trần Tiểu Cửu cầm đầu dây thừng kia buộc vào một gốc cây cổ thụ, lợi dụng những lùm cỏ sum xuê mà dấu sợ dây thừng đi, rồi lại ôm thân thể mềm mại của Nguyệt Thần đi tới vách núi, rất cẩn thận mà buông nàng xuống đó.
Nguyệt Thần nhìn xuống phía dưới một màu đen kịt sâu thẳm không hề có đáy, trong lòng không ngờ lướt qua một cảm giác sợ hãi của một tiểu nữ mà từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ cảm nhận được, nàng có chút u oán nhìn Trần Tiểu Cửu, trong khóe mắt không thể kìm nổi những giọt nước mắt tuôn rơi.
- Nàng khóc gì vậy? Hay là ta buộc nàng chặt quá sao?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc nói.
Nguyệt Thần buồn bã nói:
- Ta phải xem cho kỹ cái tên đại dâm tặc nhà ngươi, nhớ kỹ cái nụ cười đầy xấu xa của ngươi, nếu kế hoạch này không thành, ta rơi xuống vách đá, ta biến thành ác quỷ thì phải tới tính sổ với ngươi!
Trần Tiểu Cửu thấy vẻ lo lắng của Nguyệt Thần, bật cười toáng lên, lộ ra hàm răng trắng bóc!
Hài... đàn bà đúng là đàn bà, chỉ biết ngụy trang mà thôi, tới ngưỡng của sự sống và cái chết thì chẳng ai là không lộ ra sự nhát gan và khiếp nhược cả.
- Ngươi... ngươi cười cái gì vậy? Ngươi... lẽ nào ngươi đang cười chế nhạo ta sao?
Nguyệt Thần vẻ không cam tâm mở mắt to ra, trong ánh mắt lộ vẻ bối rối, khuôn mặt đang tái nhợt cũng có chút ửng đỏ rồi.
Trần Tiểu Cửu vô cùng thích thú với vẻ nhu mỳ yếu đuối như một thiếu nữ của Nguyệt Thần lúc này, hắn nhìn mà ngẩn người ra, trong lòng thấy ngứa ngáy, cúi người xuống, rồi vẻ rất lịch thiệp mà hôn nhẹ lên trán nàng một cái, bàn tay khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, hạ giọng an ủi:
- Không cần phải sợ, có tên đại dâm tặc ta ở đây, thì thân phận tù binh của nàng sẽ không sao hết...
Nguyệt Thần cảm nhận được sự ấm áp với chiếc hôn nhẹ trên trán, khẽ rên lên một tiếng, trong ngưỡng của sự sống và cái chết, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự an ủi có vẻ thực lòng của Trần Tiểu Cửu.
Nàng khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói:
- Võ công của ngươi còn kém, nhất định phải cẩn thận hơn đó, nếu ngươi mà chết, thì ta sống một mình sao?
Trần Tiểu Cửu nháy mắt nói:
- Vì hạnh phúc của Nguyệt Thần tỉ tỉ, Lang vương ta nhất định sẽ bảo trọng thân thể mình!
- Dâm tặc... đồ xấu xa...
Nguyệt Thần vẻ giận dẽ trừng mắt nhìn hắn nói.
Những lời mờ ám của hai người cũng có nghĩa khác nữa, nếu người ngoài nghe được, nghĩ rằng đây là những lời tâm sự của đôi trai gái đang yêu đương nhau trong bóng đêm, nhưng thực tế thì đây lại là ngưỡng giữa sự sống và cái chết của hai người, đang rất lưu luyến nhau.
Trần Tiểu Cửu chậm rãi thả Nguyệt Thần xuống dưới vách núi, lại sợ những vết máu trên người sẽ thu hút được những chiếc mũi nhạy bén của đám chó săn kia, hắn đứng dậy lau vết máu đi, đặt bên vách núi làm mồi nhử, trên người trần như nhộng chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót mà thôi.
Hắn lại cầm con dao găm trong đống quần áo đó, trong những lùm cỏ sum xuê nhặt những hòn đá lên làm thành một đống, để làm chỗ ẩn đánh lén. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lúc này, mây đen cũng đã tan hết, mưa cũng đã ngừng, trời quang mây tạnh, vầng trăng cũng đã ló ra, buông những vầng sáng mờ mịt xuống không trung.
Nhưng núi non trùng điệp, nên màn đêm vẫn rất đen tối, ánh sáng của vầng trăng không thể xuyên thấu những tán lá sum xuê này được, đây được coi là một cơ hội rất tốt để Trần Tiểu Cửu đánh lén. Hắn ẩn mình trong bóng tối, sau trận mưa, bầu trời cũng rất mát mẻ và trong lành, trên những tán lá vẫn rỉ rách những giọt nước rơi xuống rồi ngấm vào người hắn, khiến hắn cảm thấy ớn lạnh.
Hắn vẫn là một người rất có lý trí, làm việc thì rất dứt khoát quyết đoán, không bao giờ lằng nhằng. Phương pháp để xứ lý nguy cơ tốt nhất hôm nay chính là: phải nhanh chóng vung đao, sát hại Nguyệt Thần tỉ tỉ lòng lang dạ sói này, để trừ hậu họa sau này.
Nhưng khi trong đầu hắn nghĩ tới vẻ mặt xinh đẹp, thân thể quyến rũ chết người của Nguyệt Thần, thì trong lòng hắn lại thấy mềm yếu không thể nào xuống tay được.
Lẽ nào ta là một tên đại háo sắc thật sự sao? Hài... nếu lúc đầu không cứu nàng, để nàng chết trong tay Tào công công, thì sẽ không có sự khó xử như lúc này.
Tất cả đều là duyên phận, đều là trời định cả, chỉ có điều cứ ngấm ngầm mà định nó thôi.
Trong đầu hắn đang nghĩ ngợi lung tung, lẳng lặng mà chờ đợi con mồi mắc câu!
- Oang...
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chó sủa, rồi những tiếng gầm nhẹ cũng dần truyền tới.
- Cuối cùng cũng xuất hiện rồi, ngươi cứ thế mà tìm tới cái chết đi, không thể trách ta được...
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu đầy lạnh lùng, trong tay đang cầm con dao găm sắc nhọn cũng hơi run.
Một trận người và súc sinh chiến đấu, cùng với những tiếng chó sủa, thì trận chiến cũng sắp được mở màn rồi, hắn khom người thủ phục dưới bụi cỏ, đôi mắt sáng như gươm, lẳng lặng quan sát hành động của địch.
Trong bóng đêm mờ mịt, nhưng vẫn không thể nào ngăn được con mắt sắc bén của Trần Tiểu Cửu, hắn nhìn xuyên qua khe hở của những lùm cây, cũng đã thấy một tên tử cấm vệ cao lớn vạm vỡ mang theo một con chó săn đang lầm lũi tiến lên ngọn núi.
Con chó săn này cắn sủa loạn lên, rồi lao thẳng về phái vách núi, hiển nhiên, chiếc mũi rất thính của nó cũng đã tìm được mục tiêu cuối cùng rồi.
Tên tử cấm vệ thấy bộ dạng của con chó săn đó, trong lòng hiểu rằng nó đã tìm được con mồi rồi, trên khóe môi nở một nụ cười đầy sung sướng. Hắn không hề có ý định gọi đồng bọn lên để cùng chia xẻ con mồi này, bách hộ hầu chỉ có một, chức vụ này không thể ngoài hắn được.
Trong rừng cây um tùm, rất khó đi lại, một người một chó, nên đi lại càng thêm khó khăn hơn, gã cởi xích cho con chó săn đó tự tìm con mồi. Con chó săn đó ngửu ngửi trên mặt đất, rồi như điên như dại lao thẳng về phía vách núi.