Đông Điều Anh Cơ nổi trận lôi đình, không chỉ là vì Trần Tiểu Cửu trốn thoát khỏi tay y, hơn nữa là khi thấy con ngựa này, không ngờ ở thời điểm mấu chốt lại có thể cứu cô gái kia.
Này… Quả thực không thể tin được kỳ tích này. Chẳng lẽ ở thượng quốc rộng lớn, ngay cả một con ngựa cũng là Đông Doanh đao khách?
Ngô Thiên Phát thấy Trần Tiểu Cửu đang an ủi tiểu thư đồng, quơ cánh tay, hô lớn:
- Lúc này không đánh, thì đợi đến khi nào? Giết hắn, tiền tài, nữ nhân, tất cả đều có…
- Bát dát…
Ánh mắt Đông Điều Anh Cơ nghiêm nghị, quơ cương đao, dùng hết sức lực chém tới Trần Tiểu Cửu, ý đồ một chiêu đoạt mạng, không còn hậu hoạn về sau!
Nhưng, Đông Điều Anh Cơ đã tính sai., sau một hồi ngắn ngủi suy nghĩ và thừ ra, y đã phải tiếc nuối mãi mãi!
Lúc y đánh tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, muốn nhanh chóng chặt đầu Trần Tiểu Cửu thì năm người đàn ông như thần binh trên trời giáng xuống, đột ngột đứng ở trước mặt hắn!
Một người dẫn đầu, thân cao hai trượng, lộ ra thân thể tráng kiện. tay cầm thiết bổng, mắt lộ hung quang, nhất là tóc như lửa đỏ, làm gã tăng thêm một phần quỷ dị!
Bốn người phía sau, không người nào mà không đằng đằng sát khí. Vẻ mặt uy vũ, nhất là tên béo lùn kia, trong mắt đầy ý tứ khinh miệt!
Người tới không phải ai khác, chính là Hàng Châu vô địch thủ đánh khắp, trừ ác dương thiện, hóa thân của chính nghĩa, quân đoàn Anh Mộc. Năm người ở thời khắc mấu chốt, chắn trước mặt Trần Tiểu Cửu.
Anh Mộc khinh miệt vuốt vuốt tóc, nổi giận đùng đùng nói:
- Cửu ca, chính là tên chó má này muốn đối địch cùng ca sao?
Trần Tiểu Cửu nhanh chóng ôm chặt tiểu thư đồng, ngầm chứa thâm tình nhìn nàng, trong miệng lại phát ra thanh âm lạnh lẽo:
- Anh Mộc, có làm được không? Bọn họ không phải cao thủ bình thường!
Anh Mộc phong khinh vân đạm cười, khóe miệng nhếch lên nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
- Quân đoàn Anh Mộc, không ai địch nổi, Cửu ca lo lắng gì vậy?
Cây bí lùn Cao Cung phát xa tiếng cười đặc biệt quái dị nói:
- Rống rống… Cửu ca, hôm nay đợi Cao Cung ta lập công cho ca, khiến Cửu ca kiến thức một chút cửu thiên thần chùy của ta!
- Cửu thiên thần chùy?
Trần Tiểu Cửu âm lãnh cười:
- Thật sự là rất tốt! Năm người các ngươi, cứ thoải mái đánh y, nhưng xuống tay nhẹ một chút, đừng giết chết…
- Đã biết…
Mắt Anh Mộc lộ ra hung quang, quơ cây gậy, chỉ vào Đông Điều Anh Cơ , âm lãnh nói:
- Các huynh đệ, chuẩn bị tốt chưa?
- Rống rống… Anh Mộc, chúng ta cùng xông lên! Đã lâu rồi chưa cùng nhau đại sát tứ phương, thật là có chút không thoải mái, cửu thiên thần chùy của ta, rốt cuộc cũng có cơ hội biểu diễn!
Cao Cung vẻ mặt hướng tới nói.
- Bát dát, các ngươi chết đi chết đi!
Đông Điều Anh Cơ mắt lộ hung quang, đối với năm người đột nhiên xuất hiện này vô cùng tức giận, hắn múa cương đao, mặt không đổi sắc hướng đám người Anh Mộc đánh đến!
- Xung phong…
Anh Mộc xông lên trước tiên, nhảy lên một cái, lực đánh vào giống như con báo vậy, hiển lộ khí phách mười phần, hắn như một cây mang theo khí lực lạnh lẽo tới tận tâm can bất ngờ xuất hiện, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay, dẫn đầu các huynh đệ, nhằm về phía Đông Điều Anh Cơ đánh đến!
Lô Sài Bổng (Củi khô) thở hổn hển dẫn theo mấy chục người, rầm rộ đuổi theo phía sau, khi thấy Anh Mộc bạo xuất ra khí thế lăng lệ, ngược lại hút một ngụm khí lạnh, nhìn Trần Tiểu Cửu lắc đầu khổ não nói:
- Cửu ca, Anh Mộc vì chiến đấu mà sinh, có mãnh tướng này, có gì phải lo đại sự không thành?
Trần Tiểu Cửu vẫn đang thâm tình nhìn tiểu thư đồng, dùng sức ôm chặt nàng, lại lạnh lùng nói:
- Lô Sài Bổng, ngàn vạn lần đừng để cho tên Ngô Thiên Phát kia chạy, nếu không, ngươi tự biết đó!
- Yên tâm đi, Cửu ca, ta đã bao vây bọn chúng lại rồi, chỉ cần Ngô Thiên Phát dám chạy trốn, ta đánh gãy chân y!
Lô Sài Bổng ứng tiếng nói.
Anh Mộc người này dường như vì chiến đấu mà sinh, tuy rằng chưa từng bái sư học nghệ, lại vô sự tự thông, các loại kỹ xảo, không chỗ nào có thể chê được!
Nếu cương đao Đông Điều Anh Cơ đánh ra, thì chặn đầu đánh nát!
Anh Mộc nghiêm nghị không sợ hãi, bất chấp tất cả, huy vũ thiết côn, như lửa cao tận trời, ngăn trở công kích bá đạo của gã, sau đó, không cần chút suy nghĩ, cả người cong xuống, liều lĩnh ôm lấy hai chân Đông Điều Anh Cơ hung hăng ném đi!
Nhưng như vậy, sơ hở của Anh Mộc lộ ra, cái lưng rộng lớn lọt vào tầm công kích của cương đao!
Đông Điều Anh Cơ hừ lạnh một tiếng, lúc thân thể mất đi cân bằng, nhanh chóng chém ra một đao, nếu bị một đao này bổ trúng, thân thể Anh Mộc sẽ chia làm hai nửa!
Nhưng Anh Mộc lại xem như không thấy, hoàn toàn không sợ hãi, kiên định ôm lấy hai chân của Đông Điều Anh Cơ , quyết không buông tay!
Anh Mộc cũng không phải là kẻ ngốc, mà kẻ ngốc, cũng vô cùng quý trọng sinh mạng, nhưng gã tin tưởng huynh đệ, tin tưởng bằng hữu, tin tưởng lòng chân thành của quân đoàn Anh Mộc!
Lúc Đông Điều Anh Cơ chuẩn bị đắc thủ, mặt lộ ra ý cười thì hai người Dương Bình và Nam Hùng lại quơ thiết bổng, dùng hết khí lực bú sữa mẹ, hợp hai làm một chặn một kích trí mạng của y.
- Đang…
Ba kiện binh khí va vào nhau, trong bầu trời đêm, tuôn ra hoa lửa kịch liệt, trông rất đẹp mắt!
Hổ khẩu của Dương Bình và Nam Hùng đều bị lực phản chấn cho đầy máu, hai người nghiến răng nghiến lợi, ném thiết bổng xuống, dựa theo kế hoạch, mỗi người liều lĩnh ôm lấy một cánh tay của Đông Điều Anh Cơ , hướng về phía sau vặn xuống.
- Bát dát!
Hai cánh tay của Đông Điều Anh Cơ bị hai người nắm được, sức lực toàn thân không xuất ra được, trong lòng y liền bất chấp, lấy hết khí lực toàn thân, cả người trụ lại, không để chính mình ngã xuống!
Nhưng tất cả chỉ là phí công, theo ở phía sau là Diệp Gian, thân hình trơn trượt lách ra phía sau lưng y, hai tay nắm lấy cổ y lôi về phía sau, Đông Điều Anh Cơ cho dù xuất hết toàn bộ khí lực, nhưng dưới sự lôi kéo của bốn người, y đã mất cân bằng, không cam lòng té trên mặt đất.
Đương nhiên, tất cả những cái này, đối với Đông Điều Anh Cơ cũng chưa phải là trí mạng, thủ đoạn này chỉ có thể trói buộc y trong nháy mắt mà thôi, muốn thương tổn y, thì không có khả năng!
Nhưng, quân đoàn Anh Mộc còn có một người, vẫn đang bị vây đến nỗi phải chạy trốn kịch liệt!
Đó chính là cây bí lùn, cũng chính là Cao Cung!
Cao Cung, thân cao năm thước, nặng ba trăm cân, giống như một trái cầu thịt, tuy rằng vẫn đang chạy trốn, nhưng lực công kích cũng rất mạnh!
- Rống rống… Tất cả tránh ra, ta đến đây…
Cao Cung thở hổn hển chạy đến trước mặt, trong nháy mắt dùng hết khí lực toàn thân, không ngờ nhảy lên được bốn thước, nhấc mông lên, hung hăng nhảy lên bụng của Đông Điều Anh Cơ !
Tuy rằng Đông Điều Anh Cơ bị bốn người khống chế chặt chẽ, nhưng chân khí trong cơ thể y vẫn lưu chuyển liên miên bất ận, chỉ cần cho y thời gian một tức, y liền có thể giãy ra sự trói buộc của bốn người, một lần nữa có thể thoát ra. Khi đó, y sẽ giơ cương đao lên, chém xuống từng người, không để lại một chút hậu hoạn nào.
Nhưng y đã sai rồi, dưới sự phối hợp toàn lực của quân đoàn Anh Mộc, cho dù võ công Đông Điều Anh Cơ có cao đến đâu, cũng tuyệt không có cơ hội trở mình! Y dùng hết toàn lực, muốn giãy ra trói buộc của bốn người, tên Cao Cung này như một trái đông qua thật lớn, lộn ngược một trăm tám mươi độ trên không trung, cái mông lớn hướng tới bụng Đông Điều Anh Cơ , như thiết chùy ngoan độc nện xuống!