- Ngươi thấy ta nên chọn cái nào bây giờ?
Trần Băng nằm sấp trên đất vẻ mặt trầm ngâm, đôi tay vỗ nhẹ xuống đất, bộ dạng này chẳng khác gì đứa trẻ đang tập bò vậy.
- Cái này còn phải nói sao, lựa chọn hạ sách thì chỉ có thằng ngốc thôi, chỉ cần người bình thường thì đều biết chọn cát tránh hung, biết làm theo cái thiện.
Bạch y công tử phẩy quạt khẽ cười rồi nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Băng.
- Nhưng ta không phải là người bình thường, cũng không phải thằng ngốc.
Trần Băng đột nhiên thoải mái mỉm cười nói:
- Theo ta thì thượng sách chính là hạ sách, mà hạ sách chính là thượng sách.
- Sao lại nói vậy? Ta muốn nghe cao kiến của ngươi.
Bạch y công tử vẻ hứng thú, ánh mắt bừng sáng vội vàng hỏi.
Trần Băng trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Tuy ta không biết thân phận thực của ngươi, nhưng ta cũng có thể thấy từ khí chất phong độ của ngươi đoán được, thân phận của ngươi xa vời so với người bình thường, tuy làm bạn với ngươi, tất nhiên phải bộ lộ thành ý của ta, không thì với thân phận một thường dân như ta thì làm sao có thể chỉ điểm giang sơn rồi gợn đục khơi trong như ngươi được, nếu như vậy ta làm gì có tư cách làm bạn với ngươi chứ. Cho dù ngươi không chê bai gì ta, nhưng bản thân ta cũng thấy không có hứng thú cho lắm. Cho nên, nên lựa chọn hạ sách.
- Trần công tử quả thật là cao kiến, một lời là đoán trúng rồi, một câu nói đã đánh trúng tim đen của ta rồi, dựa vào câu nói này của công tử, gọi ta là mã hầu tử ta cũng tình nguyện.
Bạch y công tử thán thưởng nói, đôi mắt sáng quắt lẳng lặng nhìn hắn.
Trần Băng mỉm cười, rồi lại nói:
- Cho dù làm nô tịch cho Chu gia, thì cũng chỉ là Chu lão phu nhân nghĩ vậy thôi, chỉ có điều lão sợ âm dương không điều, thì sự vật tất sẽ phản thôi. Phải xem sự tình ở nhiều góc độ khác nhau, thì đạt được những kết quả sẽ khác nhau.
- Có gì mà không giống nhau?
Bạch y công tử nói.
- Các người chỉ thấy Chu lão phu nhân buộc gông xiềng vào cổ ta, giam cầm ta để ta mất tự do, nhưng với cách nhìn của ta thì Chu lão phu nhân rất trọng dụng ta, hơn nữa, muốn mài sắc con dao của ta để chuẩn bị làm việc lớn, tùy lúc có thể đối phó với Lý gia. Chu lão phu nhân muốn lợi dụng tài trí hơn người của ta, còn ta thì dựa vào cây đại thụ này để trú ẩn nữa chứ, dựa vào đây mà lớn mạnh hơn. Nói cho cùng thì hai bên đều lợi dụng lẫn nhau mà thôi, không có điều gì là không chấp nhận được cả, có một lúc nào đó người tiêu thì ta trưởng, đợi ta chăm bón được những cây đại thụ, thì lão phu nhân cũng đã già cỗi rồi, cho dù ta có là nô tịch, thì lão cũng làm gì được chứ? Nếu lúc đó lão muốn giết ta thì cũng lực bất tòng tâm rồi.
Trần Băng giải thích rất rõ ràng.
- Thủ đoạn lắm, mưu kế hay lắm. Trần công tử đúng là tri kỷ của ta.
Bạch y công tử đi quanh đại lao nói.
- Cái tên mã hầu tử như ngươi, cứ đi qua đi lại thế này khiến ta hoa mắt chóng mặt.
Trần Băng trợn mắt nhìn hắn, oán giận nói.
- Xin lỗi nhé, thói quen bao năm rồi, ta coi ngươi là bằng hữu, trước mắt ngươi cũng chẳng cần phải chê lấp làm gì, cảm xúc hơi kích động, khó tránh khỏi lộ nguyên hình. Người khác muốn thấy được bộ dạng thật của ta, chỉ e rằng cả đời này cũng không nguyện được đâu.
Bạch y công tử vò đầu nói.
- Kỳ thật đây cũng không phải ý của ta, người không phạm tới ta, ta cũng không phạm tới người; người phạm tới ta, thì ta ắt phải phạm người thôi. Chỉ cần Chu lão phu nhân có thể dung nạp được người như ta, thì ta cũng sẽ không phản bạn thành thù với lão đâu, tóm lại, Chu gia có thể lưu ta, trọng dụng ta, thì ta vẫn thấy cảm kích, tuy lợi dụng ta phần nhiều đấy, nhưng dù sao cũng cho ta một thân phận hợp pháp.
- Nhưng ngươi có từng nghĩ qua, cho dù Chu lão phu nhân có trọng dụng ngươi, những nguyên lão của Chu gia chưa chắc đã cùng một ý với lão phu nhân, ngươi là một người ngoài, lại không có gốc rễ gì, không có nhân mạch gì, hơn nữa lại là thân phận của một nô tịch, làm sao có thể quản được những việc lớn nhỏ của Chu gia chứ, mà tài khí của Chu gia rất mạnh mẽ, thế lực lại hùng mạnh, ví dụ như những hạng như Ngô Thiên Phát, cũng chỉ là một trong những thế lực bé nhỏ của Lý gia thôi, nhưng thực ra thế lực gần thì ở Hàng Châu còn xa là ở kinh thành cơ, đâu đâu cũng có tay chân của hắn, như thể loạn trong giặc ngoài vậy, thì ngươi làm gì để xử trí?
Bạch y công tử thấy hắn đã có vẻ quyết tâm rồi, nên cũng chỉ hỏi hắn thôi.
- Ngươi muốn thử ta đó sao?
Trần Băng cười ha ha trả lời:
- Đã có một vị danh nhân nói rằng: đánh giặc ngoài trước tiên phải dẹp loạn trong. Tuy mấy ngày ở trong Chu gia ta chỉ vui chơi thôi nhưng cũng đã biết được rất nhiều tình tiết rồi. Hiện tại tuy rằng phong quang của Chu gia là vô hạn, từ không thành có, hoàn toàn dựa vào bàn tay của Chu lão phu nhân gây dựng lên cả. Hiện tại lão phu nhân cũng đã như ngọn nến trước gió rồi, còn thân tín của lão thì không có mấy người, nhân tài thì không có, Chu công tử thì lại ham chơi, chẳng biết làm ăn gì. Còn hai anh em Chu Bình và Chu Vũ tuy hiện tại không có tiếng nói gì nhưng có cái lợi là còn trẻ, hơn nữa một bộ phận con cháu Chu gia nằm dưới sự quản lý của hai anh em họ. Như vậy hai em họ có thể tranh đấu với lão phu nhân dài lâu được. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Trần huynh cứ nói, ngươi sẽ phải phá giải cái khó này thế nào?
- Lão phu nhân làm việc rất kín kẽ, không để lại lối thoát, trong mắt lão, không phải bằng hữu thì là kẻ địch, do vậy trước kia đã làm những chuyện sai lầm, những người trước kia đã từng đắc tội với lão phu nhân thì đều bị trừng trị rất nghiêm, do vậy bọn họ đã ghi mối hận đó trong lòng, do vậy mà theo phe của hai anh em Chu Bình và Chu Vũ. Nếu ta xử trí vụ việc này, tất nhiên trước mắt là cởi bỏ cái khúc mắc này trước, lấy tình mà cảm động người, lấy lợi ích để che mắt người, hai cái đó cùng làm một lúc, để khiến những con cháu và chưởng quầy trước kia có hiềm khích với lão phu nhân kéo hết về phe lão phu nhân. Về sau muốn dùng những thủ đoạn nào, thì không sợ phải trả bất cứ giá nào, thậm chí có thể cắt đứt tay chân, dây dưa của bọn chúng, cũng phải chặn đứt những kẻ trung thành với hai anh em Chu Bình và Chu Vũ cùng với những chưởng quầy, không giữ lại một ai, khiến thế lực của Chu Bình và Chu Vũ đoạn tuyệt. Nếu như vậy, hai anh em Chu Bình và Chu Vũ chẳng còn ai trợ thủ nữa, muốn quyền chẳng có quyền, thì Lý gia sẽ không toàn sức mà trợ giúp bọn họ nữa, tới lúc đó, hai anh em họ còn có thể kiêu ngạo được nữa không nào. Cho dù Chu Bình và Chu Vũ có dã tâm lớn thế nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ biết ngoan ngoãn thủ phục dưới chân lão phu nhân mà thôi.
- Trần huynh đúng là dã tâm thật. Kế đó quả thật là diệu kế, nếu mà đúng như ngươi nói, hai anh em Chu Bình và Chu Vũ chẳng phải như hồn với phách thôi sao?
Bạch y công tử trêu.
Trần Băng ngẫm nghĩ một lúc, trầm ngâm hồi lâu, rồi thở dài nói:
- Ta không phải là hạng người tàn nhẫn, chỉ có điều ta ghét nhất những kẻ cùng một nhà mà đả kích lẫn nhau, những kẻ như vậy mới chính là gian tế, mới chính là những kẻ độc ác. Nếu hai anh em Chu Bình và Chu Vũ có thể biết sai mà quay đầu lại, thì ta cũng sẽ không làm khó bọn họ, nhưng nếu bọn họ vẫn cứ cố chấp như vậy, thì đừng có trách ta không nể tình.
- Cuộc đời ta cũng ghét nhất gian tế, đối đãi với gian tế thì không nên nhẹ tay, chỉ hận một điều là không thể ăn sống nuốt tươi được bọn họ thôi.
Bạch y công tử nghiến răng nghiến lợi nói, bỗng thấy mình thất thái, vội vàng chuyển chủ đề nói:
- Trần Băng trong bụng đều cơ trí, quả thật khiến người khác phải khâm phục rồi đó. Nhưng còn bên Lý gia rốt cuộc ngươi sẽ đối phó thế nào? thế lực của bọn họ thì hai anh em Chu Bình và Chu Vũ không thể nào sánh được.
- Thế lực của Lý gia tuy rất to lớn, có thể nói là toàn thành Hàng Châu này, chẳng có dòng tộc nào dám đấu đá với bọn họ cả, nếu muốn hạ địch thì phải hiểu rõ nội tình của địch thế nào đã, như vậy mới dễ dàng đối phó với địch được.
Trần Băng thản nhiên nói.