Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng cảm kích, nhìn bốn phía, lại phát hiện Hồng Âm lẳng lơ kia không biết biến mất từ khi nào trongđám người.
Hắn đột ngột thở dài một tiếng, nghĩ tới ả đàn bà lẳng lơ kia lại nghĩ tới bà đồng trong truyền thuyết, trong đầu lại hiện ra sự độc lệ và âm hàn trong mắt người đàn bà lẳng lơ đó, trong lòng không khỏi nảy lên chút đau đớn đứng ngồi không yên.
Bị bà đồng hoang dã nhìn chằm chằm. Thực lực của ta bây giờ đã nhỏ yếu cực độ, một khi bị người đàn bà hoang dã này phát hiện bí mật của ta, còn không lập tức giết chết gã bảnh bao này trong đũng quần sao?
Ừ.. khiêm tốn, ta nhất định sẽ khiêm tốn chút. Đợi sau khi ta cất cánh, sẽ lại thu phục từng người các ngươi, để các ngươi giúp bà đồng Uy quốc kia biết được sự đáng khinh và tà ác của Cửu ca ta.
Đang ngây người, đột nhiên nghe thấy tiếng Bình Nhi nói:
- Cửu ca, huynh gọi gì muội vậy?
Làm gì? Lẽ nào Cửu ca ta có thể làm gì ngươi sao? hừ..cô gái này biết rõ rồi còn hỏi.
Trần Tiểu Cửu tà ác nói:
- Bình Nhi, muội mang những thứ ta đã chuẩn bị lại đây, ta muốn chia sẻ với mọi người những món quà quý giá nhất của ta.
Chu Mị Nhi lo lắng nói:
- Tiểu Cửu, những thứ linh tinh này, thật có thể sao? Ngàn vạn lần dừng chữa lợn lành thành lợn què đấy, gặp phải việc khác.
- Yên tâm đi, nhị tiểu thư, trong lòng ta hiểu rõ.
Hắn khẽ cười trừng mắt nhìn Chu Mị Nhi, sau đó đứng trên đài cao, dõng dạc nói với mọi người:
- Chư vị tài tử giai nhân, hôm qua các vị đợi ở Chu gia lâu như vậy, nhưng lại không trùng hợp, ta vì có duyên gặp Thôi lão gia trong mộng, không gặp lại mọi người, thậm chí rất hổ thẹn, hôm nay trước khi đi, ta còn mang tới một số lễ vật vô cùng quý báu tặng cho mọi người.
Các tài tử nghe nói có quà, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Trần Tiểu Cửu là một Văn khúc tinh lâm phàm thế hệ mới, đó là nhân vật hoành tráng đẳng cấp của Thôi lão tổ, nếu có thể lấy được đồ của hắn, nói không chừng còn có thể dính được một ít tiên khí.
Thư sinh mặt rỗ đứng lên đầu, cười hì hì nói:
- Trần công tử, thật sự có quà cho chúng ta sao? huynh mau nói đi, đều là vật tốt, để ta đợi một chút cũng được.
- Tiểu Cửu...ngươi phải suy nghĩ cẩn thận.
Chu Mỵ Nhi dù sao cũng là phụ nữ, một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ dây thừng giếng, trải qua việc xấu hổ vừa rồi, cũng không muốn nghĩgì nữa.
Trần Tiểu Cửu lại định liệu ánh mắt với nàng, thân thiết nói với đoàn người:
- Chư vị tài tử, ta chỉ là một tiểu gia đinh bé nhỏ, là Chu gia nuôi lớn ta. Thưởnhỏ giữ mình trong sạch, thanh liêm, đương nhiên không có vàng bạc gì tặng cho các vị.
- Còn nữa, chư vị hiển hách, bậc cha chú lại là phú thương đại cổ, hoặc là quan lớn mặc lăng la tơ lụa, thắt lưng quấn gia tài bạc triệu, đương nhiên không thích mấy thứ vàng bạc này. Chư vị tài tử, ta nói đúng không? Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Thư sinh mặt rỗ nghe vậy, cười vui vẻ ra mặt, vội đáp:
- Trần công tử, huynh không hổ là Văn Khúc Tinh hạ phàm, hễ nói là nói đúng lòng người.
- Ta nhìn cuộc đời coi tiền tài như cặn bã, ghét nhấtchính là hơi tiền vị. Hận không thể sinh ra trong nhà nghèo khỏ, hưởng thụ cái niềm vui của cảnh nông gia, rèn luyện tâm tính của mình, đó mới gọi là nung đúc tình cảm sâu đậm.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng khinh bỉ gã một phen.
Ta phỉ nhổ….Ma Tử huynh giả bộ thanh cao, ngươi là coi tiền tài như cặn bã sao? Mụ nội nó,ta cố tình nhìn xem cái cặn bã của ngươi giờ ở đâu! Ngươi nếu không cần, có thể tặng không cho ta, Cửu ca ta có thể vô cùng thích thú.
Thư sinh gày gò nghe nói vậy, cũng gật đầu lia lịa, phụ họa nói:
- Ma Tử huynh nói rất đúng, ta cũng chính là có tâm tư đó, những ngày cơm đến tận miệng, áo tới tận tay thật đã đủ rồi, nói không chừng ngày nào đó ta không mang theo một xu, rời khỏi nhà mà ra đi, nếm trải cảnh giới tuyệt diệu của thiên nhai.
Trần Tiểu Cửu chỉ hung hăng thổi ra một ngụm. Bà mày, người này giả bộ người kia thanh cao, công tử như ngươi mà không mang theo đồng nào, ba ngày sau, ta chỉ có thể đi hốt xác của ngươi.
Hai vị công tử khẳng khái bày tỏ, dẫn tới sự chia sẻ của các giai nhân tài tử! Nhất thời, những nam nữ con ông cháu cha này bắt đầu nói tới cái gọi là thanh cao, mặc sức tưởng tưởng tới việc chán ghét cuộc sống an nhàn thế nào, hướng tới một thế giới chu du, ngắm những phong cảnh bên ngoài.
Chậc chậc…., chua xót, thật là lũ ăn trắng mặc trơn không có tim.
Trần Tiểu Cửu không ngờ một cái chiếu của mình lại thu hút nhiều nỗi niềm xuân thu như vậy, hắn nghe không hết, phất tay ngắt đoạn suy nghĩ của họ, lại tiếp lời nói:
- Trần Tiểu Cửu ta tuy nghèo, coi trọng mình, nhưng ta lại muốn đem những thứ ta coi là quý giá nhất tặng cho mọi người, ha ha…, tin rằng chư vị nhất định sẽ thích.
Thư sinh mặt rỗ có chút kỳ quái, kích động nói:
- Trần công tử, huynh mau nói đi, là quà gì vậy?
Trần Tiểu Cửu thần bí, lấy ra từ trong bao một cái lông rơi, bút lông trọi lỏi, vô cùng cảm thán nói:
- Chư vị, các vị có thể biết đây là đồ gì không?
Một tài tử trong đó giương mắt nhìn, bĩu môi, khinh thường nói:
- Không phải chỉ là một cái bút lông sao? Ai không biết chứ?
- Bút lông?
Hừ…mắt ngươi bị đui sao.
Trần Tiểu Cửu hằn học khinh bỉ nhìn gã, lạnh lùng cười nói:
- Không ngại nói với mọi người, từ khi năm tuổi ta bắt đầu đọc sách, các bút này luôn mang theo người, chưa từng vứt bỏ nó.
- Trong cán bút của nó và trong lông của nó, đều là sự thánh khiết và thanh cao của ta. Khi ta dùng bút này múa bút vẩy mực, mới có thể viết ra bài văn hay nhất! Hừ…cái bút lông này trong mắt người khác, nó chỉ là một cái bút lông bị rơi hết lông, nhưng với ta, nó lại là một người bạn thân thiết làmbạn bao nhiêu năm của ta.
- Bây giờ sao? Ha ha.., ta lại đem cái bảo bối theo ta lâu như vậy tặng cho mọi người, hi vọng các vị có thể coi nó là sự cổ vũ và thúc giục của ta, quý trọng nó! Bảo vệ nó.
Thư sinh mặt rỗ nghe vậy, vô cùng kích động, nước mắt nói:
- Người hiểu ta, Trần công tử cũng vậy, ta không yêu tiền tài vàng bạc, không thích điêu lương ngọc khí. Nhưng ta lại thích cái bút lông sói này từ nội tâm. Món quà quý giá như vậy, ai có thể không yêu thích.
Trần Tiểu Cửu mừng rỡ trong lòng, nhóm thư sinh này, tự cho là thanh cao, học đòi văn vẻ, sao lại thích những tứ lục không hơn này.
Chu Mỵ Nhi tiến lên bên cạnh hắn, có chút bất ngờ nói:
- Tiểu Cửu, cái bút này từ đâu mà có?
- Ồ..mua ở chợ đêm, hai xu.
Trần Tiểu Cửu khoát tay.
- Ai dà, Tiểu Cửu, ngươi xấu tệ…
Chu Mỵ Nhi vừa nghe, khuôn mặt kinh ngạc, che miệng cười rộ lên.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng bóp mũi nàng, lại từ trong bọc lấy ra một cái chiếu rách, tiến lên mấy bước, dõng dạc nói:
- Mười năm gian khổ học tập không ai hỏi, vừa mới thành danh thiên hạ biết. Chư vị tài tử, chiếc chiếu rách này từ nhỏ làm bạn với ta, cũng là hơi thở trên người ta!Các vị lại đây xem cho rõ này.