- Là diệu kế gì thế ạ?
Chu Ngô Năng ngạc nhiên hỏi.
- Nếu Trần Băng là nô tịch của Chu gia chúng ta, thì hắn mãi mãi phải phục tùng ba mẹ con chúng ta, là kẻ sai đâu đánh đó duy nhất của ba mẹ con chúng ta, con à, đó chẳng phải diệu kế có một không hai đó sao?
Chu lão phu nhân mỉm cười nói.
- Cài này tuyệt đối không thể, một ngày làm nô thì cả đời chỉ làm nô thôi, trừ phi được đặc xá, mẹ, mẹ làm thế chẳng phải lấy oán trả ơn sao, Trần Băng có ơn với con, suy bụng ta ra bụng người, chúng ta làm sao có thẻ làm chuyện đó được chứ.
Chu Ngô Năng vẻ mặt kinh hãi biến sắc, vội vàng ngăn lại, hắn không thể ngờ được Chu lão phu nhân lại nghĩ ra mưu kế độc ác như vậy.
- Ngô Năng, đây không phải là lấy oán trả ơn, đây chính là dùng cả ơn và uy nữa. Làm việc lớn không nên quan tâm tới chuyện nhỏ được, lần này là một cơ hội hiếm có, cơ hội tốt, Trần Băng bị đổ tội gian tế sẽ bị Ngô Tiền Phát bắt vào đại ngục, tội này không nhỏ đâu, nếu Trần Băng có thể chứng minh được thân phận của hắn thì có thể chu toàn tính mạng, còn có cơ hội bình an trở về, nhưng nếu Trần Băng không thể nói rõ được thân phận của mình, thì hắn sẽ phải đối diện với hai con đường, một là xung quân, hai là chặt đầu.
Chu lão phu nhân bình tĩnh nói.
Chu Ngô Năng nghe xong lạnh toát cả người, mồ hôi hột tuôn lạnh cả người.
Lão phu nhân lại lạnh lùng cười nói:
- Ngô Năng, nếu làm nô tịch so với xung quân và chặt đầu, thì cái nào nhân từ hơn vậy? Mẹ tin rằng với tầm hiểu biết của Trần Băng, sẽ không hiểu được tình thế đâu. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Mẹ, con hiểu ý mẹ rồi, nhưng làm như vậy chẳng phải là lấy trái tim tiểu nhân để đọ lòng quân tử sao, thủ đoạn không được đường hoàng cho lắm, quả thật không phải là hành động của đấng quân tử.
Chu Ngô Năng tranh biện.
- Ngô Năng, con lại sai rồi, mẹ không phải là một quân tử, bằng không đã bị những di lão Chu gia ức hiếp rồi phải nhảy xuống sông tự tử rồi. Mẹ chỉ là một người làm ăn, mà tông chỉ của người làm ăn là lấy lợi ích làm đầu, không có lợi ích thì chẳng có ý nghĩa gì, con hiểu không? Hơn nữa, Trần Băng được nhập nô tịch, mẹ cũng không bạc đãi hắn, tiền tài gái đẹp, tùy hắn lựa chọn thôi, chỉ cần hắn không hai lòng là được, còn cái nô tịch kia chỉ là tờ giấy thôi, có ý nghĩa gì lắm đâu.
- Nhưng, cái này...
Chu Ngô Năng vẫn cảm thấy làm như vậy thì tổn thương lòng tự trọng của Trần Băng quá, đây cũng không phải là điều hắn muốn thấy.
Lão phu nhân đặt mạnh cốc trà xuống bàn nói:
- Cứ làm vậy đi, làm gì thì phải dứt khoát tránh đêm dài lắm mộng, cái vai kẻ ác này để mẹ đóng cho, hai mẹ con ta một đen một trắng, thì sẽ diễn hay ngay.
Chúng ta vẫn cứ án binh bất động đã, vững vàng ngồi lên Kim Loan điện, cái tên tiểu tử Ngô Thiên Phát không ngốc đâu, sau khi biết thái độ không quản không hỏi han gì, thái độ lạnh lùng này của Chu gia chúng ta, nhất định sẽ dùng hình với Trần Băng, tới lúc đó, chúng ta sẽ xuất mã, hừ hừ, bọ ngựa bắt ve, thì phía sau sẽ là hoàng tước thôi, lúc đó chúng ta sẽ nắm phần thượng phong hơn.
Chu Ngô Năng nghe xong thấy lạnh hết sống lưng, rồi thầm nghĩ, Trần huynh, lần này quả thật có lỗi với ngươi quá, Ngô Năng nợ ngươi, sau này nhất định sẽ báo đáp.
Ngô Thiên Phát hỗn xược cưỡi lên người Lý Nhạc Thanh, đôi tay to lớn sờ mó và nắn bóp những chỗ nhạy cảm của nàng.
Lý Nhạc Thanh thì cũng không kém gì, phối hợp cũng rất nhịp nhàng, đôi chân trắng nõn nà kẹp vào eo của Ngô Thiên Phát, liền sau đó Ngô Thiên Phát lay động kêu lên:
- Tử quỉ, mau tới đi, ta sắp chết tới nơi rồi.
Một trận gió cuốn mây trôi tan đi, Ngô Thiên Phát thở hổn hển bò lên giường, Lý Nhạc Thanh thì rất hài lòng hôn nhẹ một cái lên mặt hắn nói:
- Cái tên tử quỉ này, trên giường chiếu ngươi cũng lợi hại đó chứ, sao lại bắt một người chẳng có chút thân phận để làm gì vậy, lại còn phải nhìn trước ngó sau nữa chứ, ngay cả đánh cũng chẳng dám đánh, cái tên tiểu tử Trần Băng ngoài cái bộ ngoài ra, thì có gì mà khiến chàng phải sợ thế chứ.
- Nàng thì hiểu cái khỉ gió gì.
Nhắc tới chuyện này, khiến Ngô Thiên Phát tức điên lên được, tuy hắn dựa vào tiền tài của nhạc phụ Lý Mộng Đức mà leo lên được chức vụ này, nhưng cái lão phụ tử đó nếu không có việc lớn thì chẳng bao giờ nhờ vả hắn cái gì cả, mà cái ông chú Lý Phách Thiên thì đúng là ngược lại hoàn toàn, nếu không phải ngày ngày Lý Phách Thiên không nhõng nhẽo cầu xin hắn, và cái mụ vợ Lý Nhạc Thanh đêm nào cũng hầu hạ hắn đến nơi đến trốn, thì hắn sẽ chẳng làm những cái chuyện không đâu vào đâu đó làm cái gì cả.
Ngô Thiên Phát không phải ngốc, hắn đang đợi, chưa nhận được thái độ đích thực của Chu gia, thì hắn sẽ không động thủ với Trần Băng, nếu quả thật Chu gia quyết tâm muốn đẩy Trần Băng đi, thì hắn cũng phải co đầu mà nhận thôi, đại trượng phu có thể co có thể giãn. Nhưng, nhỡ Chu gia quả thât không quản không hỏi han gì Trần Băng, thì sẽ thuận theo ý trời thôi, xung quân là chuẩn nhất.
Đêm đó Song Nhi lo quá cả đêm không ngủ được, cảm thất rất đau lòng, chưa bào giờ nghĩ Trần Băng lại quan trọng với nàng như vậy, tuy đôi khi cũng có ôm ôm ấp ấp với hắn, nhưng đó cũng chỉ là những lần ngẫu nhiên mà thôi, không thể trách Trần Băng được.
Lúc này nàng lại bồi hồi đứng trước cửa phòng lão phu nhân, vừa nãy gõ cửa muốn gặp lão phu nhân, thì bị nha hoàn của lão phu nhân đuổi ra, nói là lão phu nhân đã có diệu kế rồi, bảo nàng cứ về chờ tin tốt lành đi. Nàng do dự một hồi rồi vẫn quyết định tới gặp chị gái mình Đan Nhi thương lượng chút đối sách.
Hai ngày sau, Đông Thành phủ nha, tên Ngô Thiên Phát ngồi trên đại đường, hắn rất khôn khéo, cho Chu gia hai ngày, nhưng, thời gian trôi đi nhưng Chu gia vẫn không phái người tới để cầu tình, Ngô Thiên Phát đoán rằng Chu gia chắc chắn đã không quản gì Trần Băng nữa rồi.
Tuy rằng đã không quản nữa, thì Ngô Thiên Phát cảm thấy không thể trách mình được nữa, liền cười lạnh lùng nhìn Trần Băng nói:
- Cái tên gian tế này, có biết tội không hả?
Trong lòng Trần Băng có những càm giác đau khổ, hắn cứ nghĩ chuyện này cũng chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, mà cho dù không phải là hiểu lầm thì đã có chỗ dựa vững chắc là Chu gia rồi, chắc cũng không xảy ra chuyện gì lớn lắm đâu, nhiều lắm thì cho bọn chúng chút ngân lượng, mà ngân lượng thì đối với Chu gia mà nói chẳng thành vấn đề gì cả.
Nhưng điều khiến Trần Băng thất vọng nhất đó là sau một đêm dày vò, Chu gia vẫn không cho người tới cứu mình, hắn bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà Chu gia lại chùn bước như vậy chứ? Lẽ nào chuyện này lại khó giải quyết đến vậy sao?
Sau khi đêm thứ hai qua đi, Trần Băng đã hoàn toàn hiểu được rằng, Chu gia đã không quản mình rồi, nếu không, chỉ dựa vào tiếng tăm và các mối quan hệ của Chu gia ở Hàng Châu này, thì không thể nào trong vòng hai ngày mà không tới cứu mình được.
Nhưng hắn không hiểu được, Chu gia vì sao lại làm vậy, dù sao hắn cũng là ân nhân của Chu gia, ít nhiều cũng là ân nhân của Chu Ngô Năng, chỉ dựa vào cái tính ngây ngô của Chu Ngô Năng thôi, thì không thể thấy chết mà không cứu được, lẽ nào nguyên nhân chính là ở lão phu nhân sao?
Nghe thấy Ngô Thiên Phát hỏi vậy, Trần Băng đang suy nghĩ thì định thần lại, bình tĩnh nói:
- Người không cần phải dọa ta làm gì, có gì cần nói thì ngươi cứ nói thẳng ra, dù sao ta cũng hiểu được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi.
- Tiểu tử, lại còn cứng mồm nữa.
Ngô Thiên Phát cười lạnh lùng nói:
- Đã là tù nhân rồi còn có dũng khí như vậy, khâm phục khâm phục, được, ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết, để ngươi chết còn nhắm mắt được, ta, Ngô Thiên Phát, Ngô thông phán, chính là anh rể của Lý Phách Thiên, bắt ngươi chính là xả cơn giận của tên chú khốn khiếp Lý Phách Thiên kia, ngươi đã hiểu chưa vậy?
Trần Băng lại không hề tỏ ra hoảng hốt gì cả, chỉ bình tĩnh nói:
- Ngươi và tên tiểu tử họ Lý kia có quan hệ gì ta không cần biết, ta chỉ cần biết vì sao Chu gia lại không tới cứu ta thôi.
- Cái đó còn phải hỏi sao, ngươi chỉ là tên tốt thôi, có gì phải đáng tiếc chứ. Chu gia đều là lũ rùa rụt cổ, sợ uy danh của Lý gia chúng ta, lần này ngươi hài lòng rồi chứ?
Trần Băng thấp giọng thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy cái kết quả này cũng không có gì ngạc nhiên lắm, với tinh thần chiến đấu của Chu lão phu nhân, thì cũng sẽ chẳng sợ bất cứ kẻ nào, cho dù ngọc nát đá tan, thì cũng không thể nào như vậy, nhưng rốt cuộc thì lão phu nhân có ý gì chứ, ngay cả cái tên tiểu tử Chu Ngô Năng kia cũng không tới cứu mình là sao? Đây hoàn toàn không đúng với bản tính của Chu Ngô Năng.