Trần Tiểu Cửu nghe đến đây, trong đầu hiện ra hình tượng Cửu Thiên huyền nữ xinh đẹp như hoa nhưng tâm ác như rắn rết, thầm sợ thay cho Thôi lão tổ, quá sợ hãi nói:
- Bọn họ rất lợi hại phải không, lão có thể đánh bại được bọn họ không?
- Bọn họ chính là hoang dã nữ vu bảo hộ long mạch, bốn ả đàn bà này cấp bậc rất cao, là tứ đại hộ pháp trong hoang dã nữ vu.
Thôi lão tổ bĩu môi nói:
- Nếu là một chọi một cùng ta quyết đấu, dựa vào bản lĩnh của ta, giết chết bọn họ chỉ cần phất tay là xong, cho dù là bốn vu nữ cùng hợp lại công kích, ta cũng có thể ngang sức ngang tài với bọn họ, ít nhất, có thể rút lui an toàn không có vấn đề gì lớn.
- Vậy thì sao lão lại bị thành bộ dạng thế này?
Trần Tiểu Cửu nhìn khắp người Thôi lão tổ, đột nhiên phấn chấn nói:
- A.., ta biết rồi, nhất định là do sương mù, đúng không?
Thôi lão tổ ngạc nhiên thán phục tài trí nhanh nhẹn của Trần Tiểu Cửu, tán thưởng gật gật đầu nói:
- Đúng là như vậy, khói độc mà hoang dã nữ vu chế tạo ra vô cùng lợi hại, một khi bị hít vào một chút là sẽ bị chết, không thể có một chút sơ xuất qua loa. Cho nên ta cần phải phân ra một bộ phận tinh lực để chống đỡ khói độc xâm nhập, chính vì như vậy, ta dưới sự tấn công hợp lại của bốn vu nữ, vô cùng mạo hiểm, có thể nói làthập tử nhất sinh.
- Kết quả cuối cùng thế nào?
Trần Tiểu Cửu truy vấn nói.
- Cuối cùng ta cũng không thể toàn thân rút lui, toàn bộ tay chân và mắt bị trúng ma thuật của bốn người hoang dã nữ vu.
Thôi lão tổ nói đến đây, đôi mắt trống rỗng không ngờ lại chảy ra những giọt nước mắt thương tâm.
Trần Tiểu Cửu im lặng, chỉ ngơ ngẩn nhìn lão già bi thảm này, không nghĩ ra dùng cách nào để an ủi lão.
Thôi lão tổ bỗng nhiên âm trầm mỉm cười, vẻ mặt tà ác nói:
- Mặc dù ta không thể toàn thân thoát ra, nhưng ta đã ra tay giết chết hai nữ vu, cố gắng dùng toàn sức lực chạy thoát khỏi sự truy sát của bọn họ.
- Lúc trước ta chém một nhát kiếm xuống long mạch, mặc dù không thể hoàn toàn phá hoại khí huyết của long mạch, nhưng cũng cóthể khiến cho long mạch bị một trận bệnh nặng, muốn hồi phục lại khí mạch trước kia, chí ít phải đợi qua 10 năm nữa. Trong 10 năm này, cục diện chính trị của Uy quốc tất nhiên sẽ rung chuyển bất an, hiển nhiên sẽ không còn tâm trí đến quấy rầy Đại Yến.
Trần Tiểu Cửu nghe đến đây, như trút được gánh nặng, vỗ tay kêu lên:
- Thật tốt quá, nhát kiếm của Thôi lão tổ đã chặt đứt 10 năm phồn hoa của Uy quốc, lão thật được xứng làthiên hạ đệ nhất kiếm!
Thôi lão tổ nghe những lời này, bĩu môi, hồn bay phách lạc nói:
- Trên người ta bị trúng ma thuật của hoang dã nữ vu, đầu tiên ta ở rừng sâu tu dưỡng, thử giải trừma thuật, nhưng ta đã đánh giá thấp sự lợi hại của hoang dã nữ vu, không được mấy ngày, mắt của ta hoàn toàn biến thành một bãi mủ, chung quang cũng dần dần trở nên cứng ngắc, đến ngay cả linh hồn của ta cũng biến thành lơ lửng bất định.
- Ta biết rõ nếu mình cứ tiếp tục bị như vậy, tất sẽ hồn bay phách lạc, hơn nữa ta đã bị trúng ma thuật của bọn họ, trên người hiển nhiên có vết tích của bọn họ, một khi bị bọn họ tìm thấy, ta lại bị trọng thương, sẽ không còn cơ hội để sống sót.
- Vậy thì phải làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu nhìn xung quanh nói:
- Trích Tinh lầu này chính là lúc đó xây dựng phải không?
- Cũng đúng. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Thôi lão tổ bất đắc dĩ cười nói:
- Tòa Trích Tinh lầu này trên danh nghĩa là kêu gọi thiên hạ học tử theo Thôi gia học thơ văn lễ nghĩa, thực chất nó lại là nơi thanh tịnh duy nhất để ta tránh nạn dưỡng thương.
- Ta bị trọng thương, dần dần tay chân của ta đều cứng ngắc, nếu như không dùng chút thủ đoạn, độc của nữ vu sẽ lan truyền khắp người ta, ta sẽ phải cáo biệt thế giới này, lúc đó ta, không cần nói vĩnh viễn cũng không thể hồi phục công lực trước kia, mà thậm chí ngay cả giữ lại mạng sống đều trở thành một việc xa xỉ.
Thôi Viễn Sơn có chút thương cảm nói.
- Trong lòng ta hạ quyết tâm, hay là ta chém đứt tay chân của mình, thử mạo hiểm một lần. Thế là, tay chân của ta đã vĩnh viễn rời xa ta, ta tự nhiên cũng thành bộ dạng thế này.
- Thôi lão tổ chịu khổ cực rồi.
Trần Tiểu Cửu cúi người nói.
- Nhưng mặc dù đã là như vậy, độc củ nữ vu trong người ta vẫn chầm rãi rãi ăn mòn linh hồn của ta.
Thôi lão tổ nhìn về thạch trận Bắc Đẩu Thất Tinh rồi nói:
- Rơi vào đường cùng, ta liền bày ra thạch trận này để bảo vệ mạng sống, từ đó về sau, ta cũng không dám đi ra khỏi thạch trận này một bước, không thì ngay lập tức ta bị hồn bay phách lạc.
Trần Tiểu Cửu tỉ mỉ nhìn thạch trận này, bảy bảy bốn chín cây nến màu vàng rừng rực cháy, trong mắt hắn mờ ảo hiện ra hình vẽ thần bí, hắn ngạc nhiên nói:
- Đây là trận thế gì? Sao lại thần kì như vậy?
- Thất tinh tục mệnh đăng.
Thôi lão tổ vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đây là tuyệt học của Gia Cát tiên sinh.
- Hóa ra là như vậy.
Trần Tiểu Cửu trong lòng rât khâm phục, nhìn Thôi lão tổ nói:
- Thôi lão tổ, lão vì phá hoại long mạch của Uy quốc mà phải chịu thế này, trong lòng lão có từng cảm thấy hối hận không?
- Hỏi rất hay!
Bóng dáng khúc gỗ của Thôi lão tổ thản nhiên bay đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, king ngạc nhìn chăm chú đôi mắt của hắn nói:
- Ta chỉ là một lão già bé nhỏ, không tiếc thân mình, một nhát kiếm phá hoại long mạch của Uy quốc, mang lại 10 năm thái bình cho Đại Yến, ta vui mừng còn chưa kịp, thì còn có hối hận gì.
Lúc này Trần Tiểu Cửu kính nể đứng thẳng người lên, cúi người thi lễ nói:
- Thôi lão tổ lo nỗi lo của thiên hạ, tấm lòng rộng lượng, Tiểu Cửu ta lấy làm thẹn. Thôi lão tổ dùng sức lực của mình, lập công lớn cho Đại Yến, tin tưởng nhất định sẽ được báo đáp.
Thôi lão tổ cười ha ha nói:
- Ông trời sẽ không bỏ qua bất kì kẻ xấu nào, cũng sẽ không bỏ rơi người tốt. Ta nhẫn chịu 10 năm khổ cực, cuối cùng cũng được cứu.
Giọng nói dường như có chút hưng phấn.
Trần Tiểu Cửu thấy đôi mắt trống rỗng của Thôi lão tổ, kinh ngạc nhìn mình, vẻ mặt mang vẻ đắc ý, trong lòng ngạc nhiên nói:
- Lão tổ, lão có y gì, rốt cuộc ai có thể cứu lão?
Thôi lão tổ không nhúc nhích nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói ra:
- Người trẻ tuổi, đương nhiên là ngươi rồi.
- Ta?
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười nói:
- Thôi lão tổ, lão nói quá sự thật rồi, mặc dù tanh trông khôi ngô tuấn tú, có chút kiến thức trong đầu, nhưng ta không hề biết pháp thuật, đương nhiên là không thể cứu được mạng của lão.
Thôi lão tổ cười ha ha nói:
- Ngươi cũng thật không biết khiêm tốn, vẻ bên ngoài đối với ta chỉ là phù du, trông có xinh đẹp cỡ nào, cuối cùng cũng hóa thành nắm tro mà thôi, có tác dụng không đâu.
- Mặc dù ngươi không biết pháp thuật, nhưng trên người ngươi lại có thứ gì đó vô cùng quý giá mà trên thế giới này không ai có được.
Thôi lão tổ chắc như đinh đóng cột nói.
- Cái gì?
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên hỏi.
- Máu, máu của ngươi.
Khe rãnh trên khuôn mặt Thôi lão tổ giãn ra, thong thả mà kiên định nói:
- Ngươi là xuyên việt đến, máu của ngươi mang vết tích của kiếp trước. Chỉ cần dùng máu của ngươi làm mồi, là ta có thể xuyên việt quay trở lại thế giới kiếp trước kia, trong rừng sâu ta có một tu đạo phòng rất hoàn mỹ, chỉ cần ở đódốc lòng tu luyện, là ta có thể hồi phục nguyên vẹn lại như cũ.
Trần Tiểu Cửu sau khi nghe xong kinh hãi, lui về phía sau vài bước, lôi hỏa lôi ra, hoảng sợ nói:
- Thôi lão tổ, lẽ nào lão muốn ta hiến máu? Vậy thì khác nào là ta chết đi? Ta không làm đâu.
Thôi lão tổ cười ha hả nói, vẻ mặt gian hơi có chút khinh thường:
- Ngươi cầm hỏa lôi rách nát làm cái gì? Cho ta là kẻ lạm sát người vô tội sao? Nếu ta thật sự muốn lấy mạng ngươi, ngươi sớm đã thành oan hồn, ta lại còn ở đây nói chuyện với ngươi?
Trần Tiểu Cửu lau mồ hôi trên trán, ngượng ngùng cười nói:
- Ta đang nói đùa với Thôi lão tổ thôi, sao lão lại tưởng thật chứ?
Thôi lão tổ bĩu môi nói:
- Đèn Thất Tinh tục mệnh này đã chống đỡ 10 năm rồi, pháp lực ngày càng yếu. Bản thân ta cũng dần đến lúc cạn kiệt rồi, nếu ngươi mà không đến, ta sẽ phải lìa khỏi đời này.
Lão lại thở dài một tiếng nói:
- Ngươi yên tâm, tuy rằng ngươi sẽ vì mất chút máu mà nguyên khí bị tổn hại, nhưng, Thôi lão tổ ta là người biết tri ân báo đáp, đương nhiên sẽ cho ngươi một số niềm vui bất ngờ.
- Niềm vui bất ngờ, niềm vui bất ngờ gì?
Trần Tiểu Cửu nghe thấy lời hứa của Thôi lão tổ, bước lên phía trước ngượng ngùng hỏi.
- Ha hả, chuyện này lát nữa... lát nữa là ngươi sẽ biết.
Thôi lão tổ bí hiểm nói.
Tiểu Cửu bỗng nhiên nhớ tới lời dặn của tiểu đạo đồng, vội vàng lôi quyển sách cũ nát ra, để trước mặt Thôi lão tổ nói:
- Một tiểu đạo đồng ân cần nhờ ta, nếu như gặp được lão, nhất định phải đưa quyển sách này cho lão xem.
- Tiểu đạo đồng?
Thôi lão tổ bỗng nhiên rùng mình, khuôn mặt tái nhợt lập tức xuất hiện thần sắc đỏ rực, quyển sách cũ nát đó như có một bàn tay vô hình đưa đến trước mặt lão.
Hắn trừng đôi mắt trống rỗng, vẻ mặt trang nghiêm nhìn quyển sách cũ nát trước mặt, khi lão xem đến cuối trang, khuôn mặt Thôi lão tổ nổi lên nụ cười bất đắc dĩ.