Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dạng dữ dằn của Đan Nhi, thấy nàng nói ra những lời quá đáng thế này, hai chân không nén được mà run rẩy, suýt nữa tè ra quần, cô nàng này, dựa trên tính cách của nàng ta, nói không chừng thật sự có thể làm vậy.
Hắn dùng bàn tay to che hai mắt lại, run rẩy nói:
- Đan Nhi, nếu chị phải móc mắt của ta, vậy Song Nhi phải làm sao đây? Chị không thể chỉ vì bản thân mà hủy đi hạnh phúc của muội muội chứ?
- Tiểu Cửu thối, vậy ngươi nói phải làm thế nào?
Đan Nhi lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt dường như toát ra ánh lửa:
- Ta vừa nhìn thấy đôi mắt háo sắc kia của ngươi là nhớ đến những việc xấu ngươi làm với ta!
- Cái này… Cái này…
Trần Tiểu Cửu cười tà ý nói:
- Ta có một chủ ý hay một mũi tên trúng hai con nhạn, nhưng chỉ sợ chị không đồng ý…
- Chủ ý hay gì, ta muốn… ta muốn nghe thử!
Đan Nhi lau nước mắt, khóc đến nước mắt giàn giụa, vô cùng đau khổ.
- Hắc hắc…, hay là… hay là…
Trần Tiểu Cửu nói lời đứt quãng, hai mắt liên tục láo liên, sợ sệt không nói nên lời.
- Nói nhanh lên, sợ sợ sệt sệt, còn đáng là đàn ông sao?
Đan Nhi vẻ mặt khó hiểu nói.
- Hay là chị… chị gả cho ta, như vậy chị cũng không cần vì ta từng nhìn thân thể chị mà canh cánh trong lòng, ta lại có một người vợ đẹp. Nương tử, chị nói xem có phải là chủ ý tốt vẹn cả đôi bề không!
Đôi mắt Trần Tiểu Cửu nhìn Đan Nhi với vẻ đầy trông mong, vừa nói vừa nhìn chăm chú.
Đan Nhi vốn tưởng Trần Tiểu Cửu tinh ranh sắc sảo, có thể nghĩ ra chủ ý hay ho gì, không ngờ thật quá kém cỏi, lại nghĩ ra chủ ý tệ thế này, khôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng, tay nhỏ chỉ vào Trần Tiểu Cửu đang ngoài cười trong không cười:
- Ngươi… Tên xấu xa nhà ngươi, lại dám… lại dám nói ra nhưng lời không biết xấu hổ này, lấy muội muội của ta rồi còn chưa đủ, không ngờ lại dám tham lam thế này, đến ta mà ngươi cũng muốn lấy làm của mình, ngươi… ngươi…
- Đan Nhi, chị ngàn vạn lần đừng kích động, chị nghe ta nói…
Trần Tiểu Cửu liên tục xua tay nói.
Nàng càng nghĩ càng tức, giậm chân một cái đứng thẳng lên, liền muốn xông lên chém Trần Tiểu Cửu thành trăm mảnh, nhưng vừa đứng lên lại đột nhiên nhớ tới, nửa thân dưới của mình đã trần như nhộng, không có chút gì che chắn, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, nhanh như chớp lại chui lại vào trong chăn, đôi mắt đỏ ngầu lửa giận, khí thế hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu đang cười.
Trần Tiểu Cửu đứng yên ở đó, dù hắn linh hoạt hơn người nhưng đối mặt với nước mắt của phụ nữ, hắn lại vô kế khả thi. Đan Nhi khuôn mặt xinh đẹp, đôi tay nhỏ không ngừng lau nước mắt, nỉ non khóc một lúc lâu, nhìn vào tấm chăn kia, khóc càng lúc càng dữ dôi:
- Ta không chỉ bị người nhìn hết thân thể, còn bị tấm chăn của ngươi đắp đến thối hết cả người, làm sao ta có thể tha cho ngươi?
- Thối chỗ nào? Rõ ràng là thơm, cô nàng này, ngậm máu phun người.
Trần Tiểu Cửu than thở nói.
- Ta nói là thối thì thối, ngươi còn dám cãi lại?
Đan Nhi mở to con mắt đỏ hoe, tức giận nói:
- Ngươi không chỉ có chăn thối, giường cũng thối, phòng cũng thối, con người nhà ngươi cũng… cũng thối!
Chẳng lẽ ta rơi vào hố phân sao? Trần Tiểu Cửu dở khóc dở cười, lấy khăn tay ra, tiện tay đưa cho Đan Nhi, đột nhiên phát hiện đó là khăn tay của nhị tiểu thư, trong lòng không nỡ, vội vàng lấy lại về.
Đan Nhi khóc dữ dội, vốn định nhận lấy thì lại bị lấy lại, lắc đầu càn quấy cả lên, lay động thân người, khóc ròng nói:
- Tiểu Cửu thối, ngươi còn dám trêu chọc ta…
Vừa nói, nàng vừa lau nước mắt vào chăn.
Trần Tiểu Cửu hết đường xoay sở, bối rối đến chạy qua chạy lại, không nén được mà thấp giọng ngâm:
Ngọc đầy đầu hoa đầy mặt, đôi mắt thiếp rưng rưng lệ hai hàng.
Nước mắt tựa như trân châu, không tiêu tán.
Biết có hạn, xuyên vào dây tơ đáng trăm vạn.
Đan Nhi nghe được những câu thơ đầy hàm ý ngọt ngào, dở khóc dở cười, chu đôi môi nhỏ nhắn ra, khó chịu nói:
- Không biết xấu hổ… ai là thiếp của ngươi…
Trần Tiểu Cửu thấy Đan Nhi đang khóc dữ dội, khi cười lên rực rỡ kiều diễm, giống như một đóa hoa sen nở rộ trong mưa, hết sức xinh đẹp, lại ngây thơ đáng yêu, trong lòng hắn phát sinh tình yêu thương, bất đắc dĩ nói:
- Đan Nhi , vậy chị nói làm sao đây? Chỉ cần chị không móc mắt của ta, muốn ta làm gì cũng được, núi đao biển lửa, không nhăn mặt nhíu mày chút nào!
Đan Nhi ngưng nghẹn một lúc lâu, nước mắt từ từ khô ráo, vẫn không ngừng lay động thân thể, cắn chặt môi, dường như đã hạ quyết tâm nói:
- Tiểu Cửu thối, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể làm được, ta sẽ để lại mắt của ngươi, nếu không làm được, thì đừng trách ta nhẫn tâm độc ác!
Trần Tiểu Cửu vừa nghe có cơ hội, khẩn trương chạy đến đầu giường, ngồi xuống nói:
- Đan Nhi tốt, lên núi đao, xuống chảo dầu, chị cứ nói!
- Ai là Đan Nhi tốt của ngươi!
Đan Nhi đá hắn một phát ra khỏi giường, vẻ mặt cười lạnh nói:
- Dù không phải là núi đao biển lửa, nhưng so với chuyện đó, vẫn khó khăn hơn gấp trăm lần!
- Đan Nhi cứ nói!
Nàng đảo mắt một cái rồi nói:
- Ngươi cũng biết ngày mai là đại lễ tế tự của Thôi gia mà? Hừ…, cũng chính là ngày khai phóng một năm một lần của Trích Tinh lầu, vô số tài tử tập trung tại đó, muốn giành lấy hạng nhất, nhưng không ai có thể vượt qua bốn ải! Thì làm sao mà nói đến năm ải?
- Ngươi thường tự xưng tam giáo cửu lưu, không có gì không thông, nếu thật sự có thể mở được tiên hà, trở thành người đầu tiên xông bốn ải thì ta sẽ để lại cặp mắt cho ngươi!
Đan Nhi tức giận nói.
Lại là Trích Tinh lầu? Chẳng lẽ Trích Tinh lầu thần kỳ như vậy sao? Ta càng muốn dùng sức của một mình ta vượt qua năm ải cho mấy người xem, hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Đan Nhi, lời chị nói có thể xem là thật không?
- Tuyệt đối không sai lời!
Trần Tiểu Cửu lại chạy đến bên giường, chăm chú nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Đan Nhi:
- Đan Nhi, còn có một việc, nếu ta vượt qua năm ải, chị có dám đáp ứng với ta một điều kiện không?
- Ngươi có thể vượt qua ải thứ năm? Lão tổ tông Thôi gia học tập, nghiên cứu khiến trời và người đều phải kinh ngạc, ngươi dám mạnh miệng thế này?
Đan Nhi vẻ mặt cười lạnh đáp. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
- Ta chỉ hỏi chị, nếu ta vượt qua năm ải, chị có dám đồng ý một chuyện với ta không?
Trần Tiểu Cửu ép sát hỏi.
- Chuyện gì?
Đan Nhi bĩu môi nói:
- Ngươi tuyệt đối không thể vượt qua!
- Chị không tin?
Trần Tiểu Cửu ngồi lên đầu giường, hai mắt toát ra lửa, đột nhiên đưa tay nâng cằm của Đan Nhi, thấp giọng tao nhã nói:
- Nếu ta có thể vượt qua ải thứ năm, chị sẽ phải gả cho ta, chị có dám đồng ý không?
- Tên xấu xa, ngươi lại dám được voi đòi tiên? Vòng vo qua lại vẫn là muốn lấy ta?
Đan Nhi tức giận đến vung cánh tay đến, nhanh như chớp bắt lấy cổ Trần Tiểu Cửu, dùng sức bóp mạnh nói:
- Đan Nhi ta là người tùy tiện như vậy sao?
Trần Tiểu Cửu cảm nhận được bàn tay nhỏ tàn nhẫn của Đan Nhi, thở không ra hơi, hai mắt đỏ ngầu, lắp bắp nói:
- Đan Nhi, chị… chẳng lẽ… chẳng lẽ không dám? Chị rốt cuộc… cuối cùng vẫn là sợ ta!
Bộ ngực của Đan Nhi phập phồng, nhìn đôi mắt trong suốt của Trần Tiểu Cửu, trong lòng mềm nhũn, buông cánh tay ra, nắm chặt nắm tay lại nói:
- Được, ta đánh cược với ngươi, ngươi nếu có thể vượt qua năm ải, ta sẽ gả cho ngươi!
Trần Tiểu Cửu ho khan vài tiếng, thở phào một cái nói:
- Có dám đập tay xem như thề ước không?
- Có gì không dám?
Đan Nhi tức tối đưa bàn tay ngọc ra cùng Trần Tiểu Cửu đập ba cái. Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Đan Nhi, giống như nhìn một con mồi tiến vào cạm bẫy, ngẩng đầu cười ha hả.
Kích động là ma quỷ, Đan Nhi lời từ miệng ra, đột nhiên cảm thấy không ổn nhưng nước đổ đi khó thu về, nhìn vẻ mặt tươi cười càn rỡ kia của Trần Tiểu Cửu, nàng cảm thấy giống như một con cừu lạc lối, ngã vào vực sâu địa ngục.
Nàng nhớ đến sự thần kì của lão tổ tông Thôi gia, trong lòng không khỏi lại dâng lên niềm tin tưởng vô cùng to lớn, lão nhân kia có thể xem là xưa nay chưa từng có, bao nhiêu tài tử xuất sắc kinh người đều bại dưới chân ông, thiên hạ to lớn cũng không có ai có thể đủ sức đối đầu, đánh bại được ông.
Trần Tiểu Cửu, một gia đinh nho nhỏ, mặc dù tài trí tuyệt vời nhưng thật sự có thể đánh tan thần thoại sao? Hừ…, chỉ là tự cao tự đại mà thôi!
Nàng nghĩ ngợi lung tung, ngồi trên giường, rất lâu không động đậy gì.
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của Đan Nhi, vừa ngáp vừa nói:
- Đan Nhi, cũng khuya thế này rồi, chị còn không đi? Chẳng lẽ chăn của ta rất thơm sao? Hay là chị sốt ruột muốn gả cho ta…
- Tiểu Cửu thối, ngươi còn dám nói năng xằng bậy, ta…
Đan Nhi khôi phục tinh thần sau cơn ảo tưởng, vẻ mặt giận dữ, vừa múa may cánh tay ngọc ngà vừa nói.
Trần Tiểu Cửu từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo mới, đặt trước mặt Đan Nhi, cười tà ý rồi nói:
- Quần áo của ta tuy là thối nhưng cũng có thể che chắn, chị mặc hay không mặc?
Đan Nhi cầm lấy quần áo của hắn, đập lung tung lên giường, thấy hắn đứng bên đầu giường không động đậy gì, trong lòng càng tức:
- Ngươi còn không đi? Chẳng lẽ còn muốn ngắm nữa sao?
- Đan Nhi yên tâm, hái quả xanh sẽ không ngọt, ta trước giờ lấy đức thu phục người!
Trần Tiểu Cửu khẽ mỉm cười, quay người chạy ra ngoài cửa ngắm trăng.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thấy mặt trăng viên mãn, tròn trịa, ánh sáng chiếu rọi xuống, lại nghe tiếng động thay quần áo của Đan Nhi, tâm trạng rất tốt, vô cùng sảng khoái.
Đan Nhi thay quần áo của Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt xấu hổ, từ trong phòng chạy ra như tia chớp, Trần Tiểu Cửu nhìn bóng dáng nhanh thoăn thoắt của nàng, cất tiếng cười lớn nói:
- Đan Nhi, chị đợi làm tân nương tử của ta đi!
- Ngươi thì muốn!
Người đẹp chạy xa, dư âm truyền đến, quanh quẩn trong đầu, rất lâu không quên.