Chu Mỵ Nhi vừa khéo giống một con bướm ngũ sắc, lượn vòng giữa những tài tử giai nhân, khi thì cao giọng bàn luận, khi thì hăng hái ý kiến, nàng chủ trì mọi việc lớn nhỏ trong Chu gia, kiến thức cao thâm, ngẫu nhiên thốt lên những lời hay, khiến tâm tư người ta suy nghĩ. Các tài tử giai nhân đều đã bị ngôn luận kinh thế hãi tục lúc nãy của Trần Tiểu Cửu làm cho chấn động, Nhị tiểu thư lại quốc sắc thiên tư, khi cười khi nhăn, vô cùng yêu kiều, cùng đám háo sắc thật tài tử giả này nói chuyện với nhau hết sức hòa hợp vui vẻ, thu hoạch khá phong phú.
Lúc Nhị tiểu thư nhìn thấy Trần Tiểu Cửu bộ dạng u buồn hướng về phía nàng mà đi tới, trong tay còn cầm một bó hoa tươi, nàng có chút bất ngờ, trong lòng nghĩ rằng tên đại dâm tặc này học lúc nào được chiêu khiến nữ nhi vui thích thế này, bước tới trước nhẹ nhàng yểu điệu nói:
- Đại dâm tặc, ngươi biết sai là tốt rồi, còn muốn tặng hoa tươi cho ta làm gì?
Vừa nói, nàng vừa đưa tay ra muốn đón lấy hoa.
Không xong rồi, thấy vẻ mặt vui mừng bất ngờ này của cô nàng, sợ là hiểu lầm rồi, ta có nên tặng hoa cho nàng không? Hắn nhìn vào những đóa hoa tươi xinh đẹp trong tay, nhớ đến lời chúc ấm áp tri kỉ kia của tiểu thư đồng, trong lòng cười khổ, gãi đầu khó xử nói:
- Nhị tiểu thư… cái này… nếu cô thích, tôi đi hái thêm một ít cho cô, cái này… không được.
Hắn có chút chột dạ nói, haiz, trực tiếp làm một cô nương lòng đang tràn đầy vui sướng thấy khó chịu, đúng là một tên điên cuồng khiến người ta đau lòng, hơn nữa cô nương này còn có thân phận cao quý, Nhị tiểu thư chỉ tay năm ngón.
Sự vui mừng bất ngờ trên mặt Chu Mỵ Nhi từ từ biến mất, vẻ kinh ngạc dần dần thay vào đó, bộ ngực to phập phồng, một cảm giác uất ức chưa từng có đang dâng lên trong lòng, mất mặt thế này, thậm chí còn bi thương và bất lực hơn cảnh bị Trần Tiểu Cửu đè nàng xuống.
Hai mắt nàng đỏ lên, vẻ mặt tối sầm, trừng mắt nhìn nhìn hắn một lúc lâu, không nói lời nào.
- Nhị tiểu thư, tôi… tôi bây giờ cho cô…
Trần Tiểu Cửu phản ứng lại, đang muốn xoay người đi hái hoa cho Chu Mỵ Nhi .
- Không cần nữa!
Chu Mỵ Nhi nhìn bó hoa tươi kia, vẻ mặt u uất, không còn tâm trạng bàn luận với các tài tử nữa, lạnh lùng nói:
- Lên xe, hồi phủ!
Trần Tiểu Cửu nhìn theo bóng dáng nàng, làm vẻ mặt trêu chọc, nhắm mắt nhắm mũi bám theo phía sau, Phan Tường ở bên cạnh vẫn len lén chú ý hai người, vẻ mặt bộc lộ vẻ thần bí.
Chu Mỵ Nhi sa sầm mặt, ngồi trong xe mà không nói lời nào, nàng vén rèm xe lên, nhìn theo bóng lưng dài của Trần Tiểu Cửu, đặc biệt là vừa quất roi vừa không quên cầm thật cẩn thận bó hoa tươi kia, càng thêm thê lương và tức hận, cuối cùng nàng cũng không nén nổi mà nói:
- Bức tranh chữ kia tại sao đưa cho tiểu thư đồng kia?
- Bởi vì…
- Hoa tươi ở đâu ra?
Chu Mỵ Nhi khẩn cấp hỏi tiếp.
- Cái đó… tiểu thư đồng đó…
Trần Tiểu Cửu lắp bắp nói.
- Cá tìm cá, tôm tìm tôm, con cóc toàn tìm con ếch to!
Nhị tiểu thư không còn lựa lời mà nói.
- Ta là con cóc, nhưng tiểu thư đồng người ta không phải là ếch!
- Còn dám cãi lại!
Chu Mỵ Nhi sắc mặt tái xanh, bước lên một bước đá Trần Tiểu Cửu từ trên xe xuống, tự mình điều khiển xe ngựa tiến về trước, chỉ để lại một lời đáng ghét:
- Đường xá xa xôi, ngươi tự chạy về đi!
Cô nàng thật ác độc, nơi hoang vu dã ngoại này, không một bóng người, cô bảo ta về thế nào? Giỡn chơi hay thật sự vốn là tâm địa hổ cái vậy? Ta khinh bỉ cô, hắn phủi phủi bụi đất trên người, hướng về xe ngựa mà giơ ngón tay giữa lên.
Trần Tiểu Cửu không ngốc đến mức thật sự cuốc bộ về, nếu đi bộ thì đến chạng vạng cũng chưa về tới, ước chừng đã qua một canh giờ, sắc trời hơi tối, ánh trăng bị mây đen che lấp, gió lạnh thổi qua, càng thêm thê lương, Trần Tiểu Cửu ôm lấy bả vai, trong mơ hồ, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ đang chạy nhanh mà tới.
Xe chạy đến gần, bóng dáng của Phan Tường xuất hiện trước mắt, vẻ mặt vui vẻ nói:
- Trần huynh vì sao lại một mình ngắm trăng vậy? A ha, thật là tao nhã! Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
- Một lời khó nói hết, nói không chừng phải quá giang xe ngựa của Phan huynh một chuyến!
Trần Tiểu Cửu không hề có ý khách sáo, xoay người lên xe.
- Trần huynh tuấn tú khôi ngô, học rộng cổ kim, Chu Nhị tiểu thư sao nỡ lòng để huynh ở đây mà không quan tâm chứ?
Phan Tường trêu đùa.
- Độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà mà!
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói:
- Hơn nữa có Phan huynh ở đây, ta cũng sẽ không cô đơn lẻ loi!
- Sai lầm rồi!
Phan Tường mỉm cười nói:
- Lên xe của ta rồi, còn nguy hiểm hơn gặp hổ dữ! Trần huynh còn dám đi không?
- Sao lại nói vậy?
Trần Tiểu Cửu nhìn vào diễn xuất nửa đùa nửa thật của hắn, không hiểu nên nói:
- Phan công tử không sợ, ta liền không sợ!
- Hừ… đêm đen khôngtrăng gió cao giết người, một hồi mời Trần huynh lâm vào cảnh ngộ, trải nghiệm một màn sống chết luân hồi hay ho!
Phan Tường thần bí nói.
- Chẳng lẽ ta đã lên thuyền của cướp rồi sao?
Trần Tiểu Cửu vui vẻ nói.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cười ha hả.
Lại đi được nửa canh giờ, đường đi dần trở nên xóc hơn, có lẽ đã đi vào đường hẹp quanh co, xe ngựa khó đi.
- Phan huynh, màn hay đã sắp diễn chưa?
Trần Tiểu Cửu nhìn vẻ mặt thần bí của Phan Tường nói.
Phan Tường tuy trông khá bình tĩnh nhưng các đầu ngón tay khẽ run rẩy đã bộc lộ nội tâm căng thẳng củagã, mồ hôi ướt đẫm lưng, hai con ngươi mở cực to, ánh mắt kích động nói:
- Trần huynh, huynh và ta nếu thoát được kiếp nạn này, có thể xem là bằng hữu vào sinh ra tử không?
- Đương nhiên!
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói.
- Như vậy ta càng yên tâm rồi!
Gã mở miệng nói:
- Tam thúc, hoàn toàn dựa vào ông rồi!
Phu xe ở bên ngoài cười nói:
- Thiếu gia yên tâm, thoải mái vô tư!
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Cao nhân ngoài trần thế?
- Giống như Trần huynh, người tài năng đóng giả người tầm thường!
Phan Tường lại bất đắc dĩ nói:
- Phu xe vẫn luôn lợi hại hơn công tử!
Con đường nhỏ hẹp, quanh co khó đi, đột nhiên xe dừng lại, một tiếng sáo cao vút vang đến, Phan Tường khẩn trương nắm lấy tay vịn của xe ngựa, nói từng chữ một:
- Tất cả dựa vào Tam thúc!
- Không sao!
Phu xe bên ngoài tuy già nhưng xương cốt lộ ra vẻ kiên cường cứng cáp, đột nhiên từ hai phía trên núi bay đến ba cái bóng đen, chạy thẳng về phía thùng xe, lão già rút kiếm sắc ra, chiến đấu với chúng, trong một lúc mà ánh sáng từ kiếm lóe ra, tiếng đao kiếm va vào nhau không ngừng vang lên!
Rất lâu sau, lại nghe được vài tiếng rên rỉ, tiếng đao kiếm dần dần tan biến, lão già thở dốc nói:
- Công tử, kẻ cướp đã bị tôi giết rồi!
Phan Tường cười to ba tiếng nói:
- Trời không bỏ ta mà! Tam thúc thật không hổ danh là trưởng lão Võ Đang!
Đúng vào lúc này, chợt nghe bên ngoài vang đến một tiếng thét như sấm:
- Thất phu, lời còn quá sớm, chịu một đao của ta đây!
Trong giây lát lại vang lên tiếng đao kiếm.
Tâm trạng của Phan Tường đột ngột chuyển biến, ngồi bất động trên xe, cảm thấy sự việc không ổn.
Trần Tiểu Cửu nghe tiếng thét lớn đó, trong lòng hơi kinh ngạc, âm thanh kia rất quen thuộc, nghĩ lại thật kĩ, thấy rất giống người mà mình đã từng cứu, vị anh hùng La Đồng kia!
Hắn vừa động đậy muốn đi xuống xe, Phan Tường vội vàng ngăn hắn lại nói:
- Trần huynh, bên ngoài nguy hiểm, Tam thúc là cao thủ Võ Đang, giết mấy tên cướp lẻ thì thừa sức!
- Chỉ sợ chưa chắc!
Trần Tiểu Cửu lạnh nhạt nói:
- Nếu ta không đi xem thử, người chết chỉ sợ là Tam thúc!
Trong lúc Trần Tiểu Cửu nói mấy lời này, bên ngoài đã vang lên tiếng kêu "Ây da", dường như đã có người bị thương.
Hắn vén màn xe lên, can đảm nhảy xuống, đưa mắt nhìn quanh, lại thấy nơi xa chừng mười thước có một thanh niên khôi ngô, tay cầm cương đao, múa may làm cho ánh đao lóe sáng, đang chiến đấu cùng một lão già.
Người này đúng là La Đồng.
Chỉ thấy thân hình tráng kiện của La Đồng xoay vòng bay lên, chắn đường tiến lên của lão già, cương đao lợi hại, uyển chuyển giống như vô số đóa sen trắng nở rộ, lão già hống to một tiếng, vung vẩy cây thương dài trong tay, khí thế như ánh lửa bập bùng, đâm thẳng về hướng trung tâm của những đóa sen trắng.
Quả nhiên đều là cao thủ, Trần Tiểu Cửu nhìn đến mê mẩn, lại còn vỗ cả tay.
Lúc đao và thương chạm vào nhau, La Đồng xoay một cái, lại bay lên cao khoảng một trượng, cương đao đột nhiên rời tay mà bay đi, vô cùng chuẩn xác đánh vào mũi thương ở trên, muôn vàn điểm hàn quang một lần nữa hợp lại thành một.
Lưng La Đồng hơn rung động một cái, từ trên không trung lao thẳng xuống, một chưởng mang nội lực hùng hậu hướng thẳng về phía lão già, lão già không thể tránh được, không còn cách nào khác đành đưa chưởng ra đỡ.
Chỉ nghe một tiếng bạt, lão già lảo đảo lui về sau ba bước, máu tươi từ trong miệng trào ra, nhất định là đã bị thương rất nặng.
Thân hình La Đồng nhanh chóng chạm đất, cười ha hả nói:
- Lão già, công phu không tệ, chỉ tiếc là đã gặp ta, ta kính ngươi là người già cả, tha cho ngươi một mạng, ngươi cút đi đi!
Lão già nghe những lời này, tay ôm lấy ngực, lau máu tươi trên miệng, nhìn về xe ngựa một cái, vẻ mặt hiện chút hổ thẹn, phi thân chạy trốn đi.
La Đồng nhìn bóng dáng của lão già mà cười ha ha, lại chống lưng nói:
- Phan Tường, ta lấy tiền của người ta, giúp người ta làm việc, ra đây chịu chết đi!
Phan Tường ở trong xe nơm nớp lo sợ, nhắm mắt đợi chết, Trần Tiểu Cửu nhìn theo bóng lưng cao lớn của La Đồng, cao giọng nói:
- La huynh, huynh còn nhớ ta không?
La Đồng nghe tiếng quen thuộc, vội vàng quay đầu lại nhìn, vừa nhìn vào, liền sợ hãi kinh ngạc, vội vàng ném cương đao qua một bên, vẻ mặt vui mừng nói:
- Thì ra là ân công!
Anh ta chạy đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, nghiêm trang chấp tay nói:
- Ân công, xin nhận một lạy của La Đồng!