Trần Tiểu Cửu dùng roi điện quật ngã một lúc năm tên đại hán, khiến đám người cả kinh. Mai Văn Hóa và Long Đại thì kinh hãi còn Chu Ngộ Năng thì đắc chí, Cao Sơn lại kinh ngạc, tất cả mọi biểu hiện đều lọt vào nhãn quan của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu nhìn vào mắt mọi người, vô cùng đắc ý, cười nhạt, chậm rãi bước đến bên Mai Văn Hóa.
Mai Văn Hóa vô cùng kinh ngạc, không ngờ cái tên Trần Tiểu Cửu vô tích sự này lại là một cao thủ võ lâm, nhưng xét cho cùng thì hắn vẫn là một nhân vật từng trải, sau phút hoảng loạn liền trấn tĩnh trở lại, hắn không tin rằng giữa ban ngày ban mặt thế này Trần Tiểu Cửu lại dám động tay động chân với hắn. Thấy Trần Tiểu Cửu hung hãn đi tới, hắn vội vung tay áo nói: - Trần Tiểu Cửu to gan, dám hành hung đánh thương người khác trên địa bàn của Chu gia, ỷ mạnh hiếp yếu, ngươi biết ngươi đáng tội gì không?
Trần Tiểu Cửu bước nhanh tới, mắt lộ hung quang nói: - Mai đại trưởng cự nói thật có lý, ông cũng biết đây là địa bàn của Chu gia sao? Nếu đã là địa bàn của Chu gia, vậy tại sao lại để cho tên Long Đại mặc sức giương oai tác quái? Bà nó chứ, đại trưởng cự như ông thật là biết làm tròn bổn phận đó!
- Ta là đại trưởng cự ở đây, mọi thứ đều do ta đứng ra quán xuyến, đâu đến lượt ngươi mở miệng vô lễ, được thể làm tới. Mai Văn Hóa thấy Trần Tiểu Cửu chưa có ý động võ thì đứng yên mặc nhiên nói.
Trần Tiểu Cửu cũng có chỗ khó của mình, lúc này thực sự là hắn muốn nhân cơ hội tốt này một hơi chế phục đám người Mai Văn Hóa và Long Đại, nhưng, vũ khí của hắn - chiếc roi điện đã hết điện, nếu cứ làm tới sẽ chỉ bại lộ chân tướng, bị bọn chúng chiếm lại lợi thế.
Hắn thầm tiếc nuối, cục diện tốt xấu thế nào đều đã được hắn định đoạt, và đã trấn nhiếp được đám người Mai Văn Hóa, đồng thời tuyên cáo một cách mạnh mẽ rằng Trần Tiểu Cửu ta, tam trưởng cự được Chu lão phu nhân đích thân bổ nhiệm, từ hôm nay, chính thức nhậm chức, tham gia vào việc quán xuyến hoạt động của đại lý chi nhánh Thành Tây.
Tuy roi điện đã hết điện, nhưng hắn vẫn làm bộ khí thế hung hãn nói: - Mai đại trưởng cự, người của Long Đại làm loạn ở đây, ông không dám quản hay không thèm quản? Hay là đã ngầm bắt tay với bọn chúng không muốn quản? Hừm..., nhưng những việc này cũng chẳng hề gì, ta thân là tam trưởng cự của Chu gia, ăn cơm của Chu gia, sao có thể để cho người ngoài ỉa bậy trên địa bàn của Chu gia chứ? Chỉnh đốn lại đám đạo chích làm xằng này Mai đại trưởng cự ông có gì không phục không? Lẽ nào ông định làm kẻ hai mặt ăn cây táo rào cây sung?
Mai Văn Hóa nghe vậy thì run rẩy, thằng nhãi này thật là ngông cuồng, vừa mới đến đã phản khách vi chủ, lại còn dám chế giễu ta sao? Thực là khinh thường Mai Văn Hóa ta quá thể!
Nhưng hắn vẫn không tỏ ra tức giận. Sau màn giễu võ dương oai của Trần Tiểu Cửu vừa rồi, gã nheo nheo mắt, thầm nghĩ hôm nay tên tiểu tử này đã chiếm được tiên cơ, muốn ra tay xử gọn hắn không dễ gì. Đối với hắn không thể dùng sức mà chỉ có thể dùng trí. Cách tốt nhất bây giờ là dùng kế gậy ông đập lưng ông, từ từ đưa hắn vào tròng.
Hắn liếc mắt nhìn Long Đại, ý bảo, huynh đệ, ngươi còn đứng trân ra đó làm gì? Mau đi đi, đợi ăn đòn à? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Long Đại vừa rồi đã thấy sự uy mãnh của Trần Tiểu Cửu, trong lòng thực sự kinh hãi, gã vốn cũng là một cao thủ võ lâm, nhưng nhìn quan sát kỹ thấy Trần Tiểu Cửu xuất chiêu chẳng có vẻ gì của một tên biết võ công, lúc ra đòn, không thấy có nội lực, cũng chẳng theo chiêu thức nào cả.
Nhưng năm đại hán nằm sóng soài trên đất thì không phải là giả, gã đoán rằng tên tiểu tử này đã dùng yêu thuật.
Thấy Mai Văn Hóa làm phách như vậy, gã cũng đã hiểu ý, lạnh lùng hừm một tiếng kêu những tên thuộc hạ còn lại dìu đỡ năm tên đại hán kia rời khỏi.
- Khoan đã! Gây chuyện rồi muốn bỏ đi hả, đâu có đơn giản như vậy? Ngươi tưởng Chu gia này dễ bị ức hiếp vậy sao? Chẳng lẽ tất cả mọi người ở đây đều giống Mai đại trưởng cự, đều bắt tay vô điều kiện với ngươi ư! Trần Tiểu Cửu đứng ra chặn trước mặt năm đại hán đang nằm trên đất. Mấy tên lâu la toan định ra tay nhưng chứng kiến sự lợi hại vừa rồi của Trần Tiểu Cửu thì đứng yên không nhúc nhích, giương mắt nhìn nhau, thầm than thở.
Mai Văn Hóa nghe vậy, trong lòng hỏ thẹn, cái tên tiểu tử này rõ ràng là đang trách ta ăn cháo đái bát! Con mẹ ngươi chứ, hắn lạnh lùng nhìn Trần Tiểu Cửu, tức sôi máu.
Suy cho cùng thì Long Đại cũng là một kẻ kiêu hùng, rất có dũng khí, trên mảnh đất Hàng Châu này, thật không có mấy người dám ăn nói ngang tàng với hắn như vậy, cái tên Trần Tiểu Cửu không có mắt kia rốt cuộc là từ đâu đến, sao dám khiêu khích gã chứ?
Gã tức đỏ mặt, tức giận nắm chặt nắm đấm, tính liều mình một phen, gã bước lên một bước, lạnh lùng nói: - Trần Tiểu Cửu, ta muốn đưa bọn hắn đi đó, ngươi dám cản ta sao?
Chu Ngộ Năng thấy vậy, thì thầm vào tai Trần Tiểu Cửu: - Tiểu Cửu, như vậy đủ rồi, chớ có bò lành thành bò què.
Trần Tiểu Cửu nghe Chu Ngộ Năng nói vậy thì không bằng lòng, hắn nhìn sang Cao Sơn đang đứng bên cạnh vẻ mặt đăm chiêu gật gật đầu thì cả kinh, lẽ nào gã Cao Sơn này có thể nghe được lời của Chu Ngộ Năng? Chẳng lẽ gã cũng là một cao thủ thâm tàng bất lộ? Người này quả không đơn giản.
Hắn không có thời gian để quan tâm đến thân phận của Cao Sơn, tình thế lúc này như tên đã lên cung, không thể không bắn, nếu tỏ ra mềm yếu, thì coi như công sức nãy giờ đổ xuống sông xuống biển, hắn cười nhạt, giơ đôi tay ra, làm bộ trên cơ nói: - Thế nào? Long Đại, ngươi vẫn không phục hả? Được lắm, ngươi muốn đưa những tên hạ lưu này rời khỏi đây ấy à, còn Trần Tiểu Cửu ta ở đây, chuyện đó quyết không thể được. Nhưng sau này ngươi có thể mang cơm vào ngục cho bọn hắn đấy!
Long Đại vô cùng phẫn nộ, từ khi gã nổi danh trên giang hồ đến giờ, chưa có ai dám coi thường hắn như vậy. Khuôn mặt đỏ gay lộ vẻ lạnh lùng, đôi mắt long lên vì tức giận, rất nhanh gã đã quyết định mạo hiểm một phen, muốn so găng cùng Trần Tiểu Cửu, nhưng thấy Trần Tiểu Cửu làm phách như vậy, không khỏi nghi hoặc, thầm nhủ, được rồi, tiểu nhân báo thù, mười ngày chưa muộn, lần sau ta sẽ mang chậu máu chó đến dội vào đầu ngươi, khắc chế yêu pháp của ngươi, sau đó sẽ quyết chiến với ngươi.
Gã tức tối nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trần Tiểu Cửu, dẫn đám tay chân lành lặn vội bỏ đi trước ánh mắt oán hờn của năm đại hán vẫn còn nằm trên mặt đất.
Sự việc trước mắt quả thật nằm ngoài dự liệu của Chu Ngộ Năng, y mừng thầm, lén giơ ngón tay cái với Trần Tiểu Cửu, nói nhỏ: - Tiểu Cửu, may mà có ngươi!
Vừa hay lúc đó, tên Củi khô dẫn theo một đám huynh đệ hung hăng xông vào cửa hàng của Chu gia.
Từ khi Trần Tiểu Cửu nói chuyện lợi hại với gã, gã đã chỉ đạo mấy tên đầu mục nhanh chóng thu phục bọn chân tay của Long Nhị, Long Nhị thì vì phạm tội vào bị bỏ tù, còn gã Củi khô hắn thì lại nhờ thế mà nổi danh như cồn, gã đương nhiên lấy danh vì đại nghĩa mà tiếp quản vị trí của Long Nhị, nắm giữ vị trí đầu lĩnh bảo an của chi nhánh Tây Thành.
Gã tuân theo ý chí của Trần Tiểu Cửu, không có để lộ tâm ý của hắn, trong lúc đang đi thuyết phục những huynh đệ ở bên ngoài, bỗng nghe một trong những huynh đệ nói ở Chu gia có vị tam trưởng cự gì gì đó tới nhậm chức, tên là Trần Tiểu Cửu, đang đánh nhau với Long Đại.
Tên Củi khô thầm nhủ việc không hay rồi, Cửu ca đụng phải Long Đại nhiều khả năng sẽ bị thua thiệt, liền vội dẫn theo đám huynh đệ chạy tới.
Vào tới nơi, thấy Trần Tiểu Cửu vẫn bình yên vô sự, còn trên đất thấy năm tên đại hán đang nằm đích thị là người của Long Đại, tên Củi khô thầm giơ ngón tay cái, Cửu ca một địch năm, quả là thần nhân!
Gã toan bước tới bắt chuyện với Trần Tiểu Cửu, Trần Tiểu Cửu vội đánh mắt ra hiệu cho gã, tên Củi khô hiểu ý, liền thôi không bước tới nữa.
Mai Văn Hóa không biết quan hệ giữa hai người bọn họ, tưởng tên Củi khô là người của mình, thấy gã dẫn nhiều người tới, liền mở cờ trong bụng, vội nháy mắt với gã nói: - Củi khô, ngươi đưa đám đạo chích này ra ngoài, giáo huấn một trận rồi thả chúng đi!
Tên Củi khô hiểu ý, thầm cười nhạt, rồi nhìn Trần Tiểu Cửu, Trần Tiểu Cửu nói mát: - Vậy đâu có được, năm tên này làm loạn chi nhánh đại lý của Chu gia, dám dùng vũ lực đấu võ với thiếu gia, tự tiện phá hoại nhiều đồ quý trong cửa hàng, há có thể dễ dàng bỏ qua!
Nói đến đậy, hắn nhát gừng nói tiếp: - Củi khô, mau cho người đưa năm tên này đến quan phủ, để quan gia xử lý!
Mai Văn Hóa nghe vậy, khóe mắt bỗng long lên, lạnh lùng nói: - Củi khô, ngươi chớ không biết điều, nên biết rằng, ta mới là đại trưởng cự ở đây!
Mai Văn Hóa ngươi là cái đít gì! Không biết Cửu ca là đại ca của ta sao? Tên Củi khô cười nhạt, đường hoàng nói: - Mai đại trưởng cự nói vậy là không đúng rồi, Củi khô ta đây tiêu tiền của Chu gia, bảo vệ sự bình yên cho Chu gia, mấy tên chó này dám náo loạn Chu gia, nếu không đưa hắn đến quan phủ thì đâu còn thể thống gì!
- Củi khô, ngươi dám phản lại ta? Mai Văn Hóa tức nổ mắt, chỉ vào mặt gã quát lớn.
Tên Củi khô vẫn bình thản, mỉm cười, quay đầu nói với Nhỉ Cẩu Tử: - Nhị Cẩu Tử, mấy tên này quyết không thể tha được, đem bọn chúng ra ngoài đánh một trận, sau đó đi báo quan!
Nhị Cẩu Tử thích chí, có thể làm việc cho Cửu ca là niềm vinh hạnh lớn của gã, liền vội đem mấy tên đại hán ra ngoài, đánh cho một trận trước rồi tính sau.