Chung Bân xem bức thư do Trần Tiểu Cửu viết, cười lớn.
Chỉ thấy trong thư vẽ một bức tranh châm biếm rất sinh động.
Trong bức tranh, vài nét bút nguệch ngoạc, miêu tả một ngôi nhà lớn giàu có, trên cửa viết hai chữ "Chung phủ", trước cửa có hai người đang nói chuyện với nhau thân mật mà dung tục.
Một người trong đó ăn vận rất giản dị, áo bố màu xanh, hai tay chống nạnh, vẻ mặt vênh váo tự đắc, đang cười hô hố.
Người còn lại thì mặc quan bào, đầu đội mũ ô sa, đang cười nói cúi đầu thi lễ với người mặc áo bố màu xanh.
Chung Bân là một kẻ thông minh tuyệt đỉnh, chỉ nhìn qua một lượt liền hiểu ra hàm ý bên trong.
Cái người mặc quan bào, đầu đội mũ ô sa đó chính là hắn, còn người mặc áo bố xanh chắc chắn là chỉ cái tên gia đinh thần kỳ Trần Tiểu Cửu kia rồi!
Chung Bân nhìn bức biếm họa, trong đầu bỗng hiện lên câu thành ngữ - chiêu hiền đãi sĩ. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Chung Việt thấy đại ca trước nay vẫn vô cùng nghiêm túc tự dưng lại cười không ngớt thì cho rằng Trần Tiểu Cửu đã nghĩ ra diệu kế xuất thần nhập hóa gì đó nê rất tò mò, cầm lại bức thư xem thì bất giác cả kinh thất sắc.
Cái tên Trần Tiểu Cửu này thật chẳng phải tay vừa, gã tức giận dậm dậm chân, ngươi bảo ta thi lễ với ngươi cũng không sao, lại còn cóc đòi ăn thịt thiên nga, không những đòi đại ca ta phải ra cổng đón tiếp ngươi, mà còn phải cúi đầu thi lễ với ngươi? Đại ca ta dù sao cũng là quan phụ mẫu của dân chúng Hàng Châu, đường là Tri phủ đại nhân, thân phận ấy sao có thể thi lễ với một tên tiểu gia đinh như ngươi chứ? Đây chẳng phải là chuyện ngược đời sao?
- Đại ca, hắn đang trêu chọc huynh đó, đệ sẽ đi tìm hắn tính sổ! Chung Việt vốn tưởng sẽ cho Chung Bân một phen mừng rỡ, không ngờ đổi lại lại là một bức biếm họa khiến người ta dở khóc dở cười như vậy, gã mặt đỏ tía tai, xoay người định đi tìm Trần Tiểu Cửu tính sổ.
- Khoan đã! Chung Bân cầm lại bức thư lật qua lật lại xem rồi cười nói: - Đệ đúng là phải đi tìm Trần Tiểu Cửu, nhưng hãy nhớ, đệ không được hùng hổ vấn tội hắn, mà phải đối với hắn cho tử tế, phải đối đãi chân thành, và phải đưa hắn đến Chung phủ, ta muốn cùng hắn đốt đuốc đàm đạo một đêm.
- Cái này... Như vậy là sao chứ? Chung Việt không thể hiểu Chung Bân làm như vậy là có ý gì, gã tuy đối với Trần Tiểu Cửu có thể làm bạn với nhau, và cũng có thể coi hắn như huynh đệ, đó là vì gã không phải là quan chức gì, nên không có gì phải tính toán.
Còn đại ca là đại quan đương triều, quan hàm tư phẩm, hai người thân phận khác xa nhau, sao có thể đốt đuốc đàm đạo chứ? Chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải là khiến người ta cười chê sao?
- Đại ca, chuyện này vạn lần không ổn... Chung Việt nghĩ đễn đây vội phản bác nói.
- Có gì không ổn nào? Chung Bân mỉm cười nói: - Đệ đừng lo nghĩ chuyện thân phận sang hèn, môn đăng hộ đối là được rồi!
- Ca ca có thể làm được tới chức Tri phủ, tuy là dựa vào thực tài, không kiêu căng nóng nảy, nhưng quan trọng nhất là phải có một trái tim dân dã, điều này vô cùng quan trọng, nếu đệ đánh giá quá cao bản thân, vậy con đường làm quan của đệ sẽ tới đường cùng ngay, muốn cố gắng cho giỏi hơn thì khó càng thêm khó!
- Trần Tiểu Cửu có kế sách hay, có thể giúp huynh giải quyết mối lo này, hắn chính là đại ân nhân của huynh, vậy thì khom lưng thi lễ với hắn có là gì chứ!
Chung Bân bỗng thôi cười, vuốt vuốt râu, rồi cẩn thận nói: - Hơn nữa, cái tên tiểu gia đinh Trần Tiểu Cửu này trước đây huynh đã từng nói với đệ là tuyệt đối không được có ý khinh thường hắn. Còn như vì sao lại nói như vậy, đệ đừng hỏi ta, ta tuyệt đối sẽ không nói với đệ, đệ chỉ cần nhớ kỹ, đối với hắn, chỉ có thể làm bạn, tuyệt đối không được làm kẻ thù, nếu không đệ sẽ hối hận cả đời đấy!
- Sao có thể... có thể như vậy chứ? Chung Việt lần đầu tiên nghe thấy huynh trưởng thận trọng như vậy khi nói với hắn về một người như vậy. Lẽ nào cái tên tiểu gia đinh này thật không đơn giản vậy sao? Hắn rốt cuộc thần kỳ ở chỗ nào chứ?
Chung Bân nhìn bộ dạng mơ hồ không hiểu của Chung Việt, trong lòng cũng có chút hối hận, sớm biết lòng dạ tên tiểu tử này nông cạn như vậy thì không nói với gã thì hơn, như vậy lại hay, hành sự sẽ không để lại dấu vết gì.
- Đệ không cần phải kinh ngạc như vậy, cứ thoải mái chút đi. Chung Bân vỗ vãi gã nói: - Đệ chỉ cần luôn luôn ghi nhớ, đối với hắn cứ giữ một thái độ bình thường là được rồi, hai người chẳng phải là bằng hữu sao? Trước đây đệ đối với hắn thế nào thì bây giờ cứ như thế là được!
- Vậy rốt cuộc đệ phải... phải làm như thế nào? Chung Việt ngốc ngếch hỏi.
Chung Bân haha cười nói: - Xưng huynh gọi đệ đi kỹ viện, đánh bài, làm thơ, đổ xúc xắc, chỉ cần đệ có thể xưng huynh gọi đệ với hắn thì cứ tùy ý làm gì thì làm, ca ca không quản!
- A? Thật... thật chứ ạ? Chung Việt hoàn toàn không tin gã ca ca cổ lỗ sĩ lại có thể đồng ý cho hắn tới kỹ viện đánh bạc, chuyện này trước đây tuyệt đối là không được phép!
Là do Trần Tiểu Cửu là một người rất quan trong, hay là ca ca hôm nay mắc bệnh mất trí? Ta thấy là do cả hai. Chung Việt không ngừng suy nghĩ.
- Những gì cần nói ta đã nói với đệ rồi! - Chung Bân thấy Chung Việt vẫn ngây dại thì bước lên vỗ vai gã nói: - Bây giờ đệ đi tìm Trần Tiểu Cửu đi, nhớ đấy, đệ vẫn là đệ của trước đậy, Trần Tiểu Cửu vẫn là Trần Tiểu Cửu của trước đây, đệ cứ giữ thái độ bình thường, những thứ khác giao cho huynh đi!
Chung Việt nghĩ vừa rồi mình giả vờ say làm vẻ thiện chí nói chuyện với Trần Tiểu Cửu. Bất giác không khỏi cười chua chát, sớm biết thế này, hà tất phải như vậy chứ!
Ai bảo gã giả ngô giả nghê, phải mất công như vậy chứ, đại ca chẳng phải đã nói là cứ giữ thái độ binh thường với hắn sao!
Gã thở dài một hơi rồi hướng tiệm ăn Phúc Vận bước đi.
Gã muốn xem xem rốt cuộc thì cái tên tiểu tử này có bị tiểu nhị của quán ăn xem là một tên lưu manh đòi ăn đồ ắn của bậc bá vương hay không?
Sau khi Chung Việt vừa mới bước đi khỏi, Trần Tiểu Cửu tuy không có ngân lượng, nhưng hắn không hề hoảng hốt, ngược lại còn gọi tiểu nhị mang cho một vò nữ nhi hồng.
Rươu nữ nhi hồng hương thơm ngây ngất, thấm đến từng khúc ruột, Trần Tiểu Cửu ngửa cổ tu một hơi rồi khà một hơi sảng khoái.
Chỉ nửa tiếng đồng hồ, phân nửa vò rượu nữ nhi hồng cứ thế bị Trần Tiểu Cửu từng ngụm, từng ngụm lớn tận hưởng.
Hắn đã bắt đầu chếnh choáng, trong lòng thầm nghĩ, cái tên Chung Việt này sao vẫn chưa quay lại, lẽ nào ta đoán sai rồi!
Đang mơ màng gật gù, phía đối diện chiếc bàn đột nhiên đã có người ngồi xuống, Trần Tiểu Cửu cứ tưởng là Chung Việt đã quay trở lại, nhưng định thần nhìn lại thì lại là một trưởng giả sắc mặt điềm đạm, ung dung ngồi đó, không chút khách sáo giơ chiếc bát không lên, sau khi rót đầy thì ngửa cổ lên uống hết sức tự nhiên.
- Rượu ngon! Lão già thốt lên một tiếng, có chút khí độ của một bậc hào hùng.
- Ông là ai? Trần Tiểu Cửu trợn mắt, cẩn thận nhìn lão già trước mặt, chỉ thấy ông ta mặc áo bố màu xanh, bên trên còn có vài miếng vá, khóe mắt có nhiều vết chân chim, nhưng sắc mặt thì hồng hào, trông vô cùng điềm đạm, dễ gần.
- Ta đến để ăn chực, mấy ngày nay không được ăn gì, đói phát khiếp! - Lão già nhìn đồ ăn bày la liệt trên bàn, đôi mắt sáng rực nói: - Bàn thức ăn này, mình ngươi ăn sao hết được, để thừa thì thật là phí, chi bằng cho lão già này đi!
Ông ta nói rồi lại rót đầy một bát rượu nữ nhi hồng, nghênh ngang uống tiếp.
Rốt cuộc đây là ai nhỉ? Trần Tiểu Cửu sững sờ trước người đàn ông mặt to có những hành động kỳ quái, mắt thấy lão già này ăn to uống lớn, vội vã không kịp vui mừng thì hắn liền cười haha nói: - Lão bá là cao nhân phương nào vậy ạ?
- Ăn mày! Lão già vẫn thản nhiên ăn uống nói.
- Nếu ông là ăn mày, thì tất cả dân chúng trên đời này đều là ăn mày rồi! - Trần Tiểu Cửu nói luôn: - Ông tuy áo quần rách rưới, rất giống ăn mày, nhưng nhìn ông đâu có vẻ xanh xao vàng vọt, gầy gò như mấy người ăn mày, thật hiếm có tên ăn mày nào mà mặt mày lại hồng hào như ông!
- Tiểu huynh đệ, ta đúng là một tên ăn mày chính hiệu! - Lão già kia cười hihi nói: - Có điều tên ăn mày ta không giống những kẻ khác, ta là xin ăn tất cả mọi người trong thiên hạ, muốn đem tất cả tài sản trong thiên hạ làm của riêng, bỏ vào túi của mình!
- Lão bá, ông rốt cuộc là cao nhân phương nào? Trần Tiểu Cửu nghe thấy ông ta nói vậy thì mắt bỗng sáng lên, tỉnh cả rượu, cười haha hỏi.
- Lão hủ là Phan Giao Long, lão bất tử của Phan gia, cha của Phan An! Lão già khí định thần nhàn nói.