Siêu Cấp Cường Giả

Chương 557: Nghịch tập, nghịch tập (15)



- Vậy làm sao bây giờ?

Mắt thấy những tên đặc công của An Toàn Cửu Xử đều bị lời nói của Diệp Cô Thành làm cho sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm thì Khương Tuấn lấy lại tinh thần, ý thức được Diệp Cô Thành không phải nói chuyện giật gân, nhịn không được mở miệng hỏi.

- Để ta đi hỏi bọn hắn.

Diệp Cô Thành liếc mắt nhìn Khương Tuấn một cái thật sau:

- Ta đi cùng hắn nói chuyện, không có mệnh lệnh của ta thì bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.

"Ách..."

Có lẽ bởi vì trong lòng có quỷ, có lẽ là ánh mắt của Diệp Cô Thành quá mức sắc bén, trong lòng Khương Tuấn một trận kinh hoảng, miệng hơi hơi mở ra, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại.

Diệp Cô Thành thấy thế, không nói lời vô ích, xoay người bước đi tới đám người Bùi Đông Lai.

- Khương bộ trưởng, kế tiếp làm sao bây giờ?

Mắt thấy Diệp Cô Thành rời đi, Long Nhất nhịn không được hướng Khương Tuấn hỏi

Khương Tuấn vốn là nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Cô Thành vài giây, sau đó ánh mắt chuyển đi, nhìn về phía đám người Bùi Đông Lai đứng ở xa xa, trầm ngâm một phen, nói:

- Cứ làm theo lời của Diệp thiếu tướng, tạm thời không nên động thủ, yên lặng theo dõi kỳ biến. Các cậu hãy vào vị trí, tiếp tục vây quanh bọn hắn, bất kể như thế nào thì cũng không để đám gia hỏa kia trốn thoát.

- Dạ.

Long Nhất liền lên tiếng lĩnh mệnh, sau đó tản đi, ở bọn hắn xem ra, tuy rằng bọn hắn không phải là đối thủ cân chiến của đám người kia, nhưng mà có thể ở khoảng cách xa dùng súng đối phó với đám người kia.

- Diệp Cô Thành, tại sao đám thủ hạ của ông lại cứ muốn khăng khăng tìm bọn ta gây phiền phức thế?

Mắt thấy Diệp Cô Thành quay lại mà đám người vây quanh không chịu rời đi thì Dương Thiện cau mày nói.

Nghe được Dương Thiện nói như thế thì toàn bộ những vị cường giả khác đều nhíu mày.

Nhíu mày, không không có nghĩa là bọn hắn sợ đám đặc công kia, ngược lại nếu như bọn hắn muốn rời đi thì những người đó không có khả năng ngăn cản bọn họ.

Nhíu mày, chẳng qua là bởi vì bọn hắn không muốn động thủ với những người kia mà thôi.

- Đám người bên ngoài chỉ có 8 người là thủ hạ của ta, mặc khác đều là người của những ngành khác, bất quá chư vị vì bảo vệ quốc gia ra tay chém giết đám ngoại tộc nước ngoài kia, mặc kệ là người của ta hay là người của những ngành khác, đều không có khả năng tìm các vị để gây phiền phức.

Diệp Cô Thành chủ động mở miệng giải thích.

- Vậy tại sao bọn hắn còn chưa đi?

Dương Thiện nói lên nghi ngờ.

Sắc mặt Diệp Cô Thành tỏ ra phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai:

- Ta cùng bọn họ đều hướng về phía hắn mà tới.

- Đông Lai sao?

Lời nói của Diệp Cô Thành vừa thốt ra thì mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc, nghi hoặc Bùi Đông Lai làm gì mà để cho nhiều tên đặc công như thế đuổi bắt, thậm chí còn làm cho đích thân Diệp Cô Thành ra mặt.

- Đông Lai, chúng ta nói chuyện?

Diệp Cô Thành không có tiếp tục hướng đám người Không Minh đại sư giải thích cái gì, mà là lại hướng Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói tuy rằng lạnh lùng nhưng mà lại càng giống với thương lượng hơn.

- Được.

Đối mặt với yêu cầu của Diệp Cô Thành thì Bùi Đông Lai liền gật đầu đáp ứng, sau đó cúi người chào đám người Không Minh đại sư:

- Cảm tạ những việc làm ngày hôm nay của chư vị đối với Đông Lai và gia phụ.

- Đông Lai, Đông Lai, tuy rằng thúc thúc không biết cậu làm cái gì. Nhưng là thúc thúc tin tưởng cậu sẽ không làm cái gì thương thiên hại lí, cho nên cho dù bọn hắn muốn mang cậu đi thì ta là người thứ nhất không đồng ý. Nguồn tại http://Truyện FULL

Mắt thấy Bùi Đông Lai cúi người chào, Dương Thiện lập tức tỏ rõ thái độ.

- Ta cũng vậy

- Ta cũng như vậy!"

….

Dương Thiện mới mở miệng thì những người có quan hệ cá nhân tốt với Bùi Vũ Phu liền mở miệng, mà một số người thì lại tỏ ra do dự.

Một mặt, bọn hắn tôn trọng Bùi Vũ Phu, không muốn thấy Bùi Đông Lai gặp chuyện gì, một mặt thì bọn hắn một lòng hướng về võ đạo, rời xa thế tục, bọn hắn không muốn cuốn vào tranh chấp trong thế tục.

- Bùi thí chủ, nếu như tiện thì mời thí chủ hãy nói ra cho chúng ta biết, chỉ cần thí chủ không làm sai việc gì thì chúng tôi sẽ mặt giúp thí chủ.

Ngắn ngủi do dự đi qua, Không Minh đại sư làm ra quyết định.

- Chúng ta cũng vậy.

Nghe được Không Minh đại sư nói như vậy thì những người do dự khác đều tỏ ra thái độ.

- Cảm ơn ý tốt của chư vị.

Bên tai vang lên lời nói của mọi người, mặc dù Bùi Đông Lai biết rõ bọn hắn vì nể mặt Bùi Vũ Phu mới ra mặt giúp hắn nhưng mà trong lòng hắn vẫn cảm thấy ấm áp, lại cúi người chào, cảm ơn:

- Tôi không sao, chỉ là có chút hiểu lầm đối với bọn hắn, nói rõ ra thì tốt thôi.

Hả?

Lời nói của Bùi Đông Lai khiến cho trong lòng Diệp Cô Thành vừa động, sau đó hắn nhìn vẻ mặt Bùi Đông Lai dường như không lo lắng chuyện phát sinh kế tiếp thì trong lòng lại đoán được cái gì đó.

Đám người Không Minh đại sư nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì liền yên lòng, đều là yên lòng, không nói gì thêm nữa, hướng tới một bên đi đến, để chỗ này cho Bùi Đông Lai nói chuyện với Diệp Cô Thành.

Đợi đám người Không Minh đại sư rời đi thì Diệp Cô Thành cũng không vội vã nói chuyện với Bùi Đông Lai, mà là bướ lên vài bước, vốn là đi đến trước mộ gia gia của Bùi Đông Lai, cúi đầu, dâng hương.

Sau đó, hắn lại đi đến mộ của mẹ Bùi Đông Lai, khuôn mặt lạnh lùng của hắn lại hiện lên một tia dao động.

- Vãn Tình, anh đến thăm em đây, em ở dưới có khỏe không?

Nhìn chằm chằm một hồi, Diệp Cô Thành mở miệng nói, giọng nói hơi khàn khàn.

"Hô ~ "

Nói xong, Diệp Cô Thành hít sâu một hơi, ổn định một chút cảm xúc, tiến lên dâng hương cho Diệp Vãn Tĩnh.

Làm xong mọi việc, hắn nhìn qua một cái huyệt được đào ở bên cạnh, ánh mắt hơi lộ phức tạp, lại là không có tiến lên thắp hương, tế điện.

Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai cũng không nói gì, đợi cho Diệp Cô Thành đi về phía hắn.

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Diệp Cô Thành đi đến trước người Bùi Đông Lai, hành văn gãy gọn hỏi.

Bùi Đông Lai dừng ở khuôn mặt của Diệp Cô Thành, đúng mức nói:

- Trong lòng ngài hắn là đoán được.

Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ gọi mình là " Ngài" Diệp Cô Thành hơi động dung, sau đó trầm ngâm một chút rồi nói:

- Dựa theo phân tích của ta, Tranh Vanh cùng Nạp Lan gia liên hợp Thôi gia HQ tính kế cậu, cố gắng muốn mượn cơ hội cậu đến tảo mộ để xử lý cậu. Mà ngay từ đầu thì cậu đã đoán được điểm này, cho nên lấy thế Lôi Đình huyết tẩy Thôi gia, hơn nữa mượn dùng đám người Không Minh đại sư để thủ tiêu tử sĩ của Thôi gia, ngoài ra 5 tên đặc công kia hẳn là bị tử sĩ Thôi gia giết chết.

Bùi Đông Lai không có tỏ thái độ.

- Nhưng mà ta không rõ Tranh Vanh chết như thế nào?

Diệp Cô Thành thấy Bùi Đông Lai thờ ơ, lại hỏi.

- Tử sĩ Thôi gia giết.

Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi nói.

Diệp Cô Thành nghe vậy. Đồng tử hơi hơi phóng đại, theo sau lâm vào trầm tư.

Bùi Đông Lai thấy thế, nhìn Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na liếc mắt một cái. Ý bảo hai người không cần tiếp tục quỳ nữa.

Tần Đông Tuyết thấy vậy thì kéo Hạ Y Na đứng lên, sau đó biết điều đi ra chỗ khác để chỗ cho Bùi Đông Lai nói chuyện với Diệp Cô Thành.

- Cậu phái người huyết tẩy Thôi gia, rồi lại dùng tử sĩ của Thôi gia giết Tranh Vanh, hẳn là trong cùng mọt thời gian.

Diệp Cô Thành lại đem ánh mắt quẳng về phía Bùi Đông Lai, trong ánh mắt lộ ra vài phần quang mang khác thường:

- Nếu ta không đoán sai thì trước tiên cậu phái người bắt cóc thành viên trung tâm của Thôi gia, dùng cái này để bưc bách tử sĩ Thôi gia giết chết Tranh Vanh, sau đó rồi mới huyết tẩy Thôi gia, kể quả là làm cho đám tử sĩ Thôi gia đuổi giết cậu, kết quả là bọn hắn đã giết chết 5 tên đặc công, cuối cùng bị cậu mượn dùng đám người Không Minh đại sư để ra tay thủ tiêu.

Bùi Đông Lai trầm mặc như trước.

- Không thể không nói cậu đã đem chiêu mượn đao giết người này vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa.

Thấy Bùi Đông Lai vẫn trầm mặc thì Diệp Cô Thành cũng không để ý mà nói:

- Ở trong chuyện này cụa không có ra tay, càng chưa nói đến phạm pháp nhưng mà cậu không nhớ một chút gì sao, 5 tên đặc công kia là người vô tội. Diệp Tranh Vanh muốn giết cậu, cậu có thể phản kích nhưng tại sao cậu lại lôi 5 tên đặc công ấy vào vở kịch của mình?

- Ngài cảm thấy được tôi còn có lựa chọn khác sao?

Bùi Đông Lai nở ra nụ cười giễu cợt, không biết là giễu cợt Diệp Cô Thành hay tự giễu cợt bản thân hắn:

- Bọn hắn là do Diệp gia phái đến giám thị tôi, đối với tôi một tấc cũng không rời, thậm chí cho dù tôi đi thăm mộ thì bọn hắn cũng đi theo, ngài cảm thấy được, tôi có thể thuyết phục bọn hắn không cần giám thị tôi sao?

Không có khả năng!

Trong lòng Diệp Cô Thành hiện lên đáp án này.

- Lui một vạn bước mà nói thì bọn họ vô tội, còn tôi thì sao?

Thấy Diệp Cô Thành không nói lời nào, Bùi Đông Lai đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia làm cho người ta một loại cảm giác thê lương:

- Mẹ của tôi được Diệp Thạch thu làm con nuôi, lại bởi vì gả cho cha tôi mà bị đuổi ra khỏi Diệp gia hơn nữa đến lúc chết đi thì không có tư cách nằm trong nghĩa trang của Diệp gia.

- Mà cha của tôi bởi vì một câu hứa với mẹ tôi, vù không để cho mẹ tôi lo lắng nên đã mang theo tôi quy ẩn, ngẩn ngơ đã gần 10 năm.

- Bởi vì tôi không thích những người khác ánh mắt khinh thường nhìn vào người cho nên tôi liền cố gắng mà học tập, để cho một ngày nào đó người có thể mang tôi ra khỏi núi lớn.

- Sau đó, bởi vì tôi thật sự thích một người con gái tên là Tần Đông Tuyết, cho nên tôi càng cố gắng,, liều mạng, chỉ vì một ngày kia, tôi, Bùi Đông Lai vẫn có thể bước vào cảnh cổng của đám người tự cho là thế gia kia.

- Cha của tôi biết được tính khí của tôi cho nên người đã cố ý che dấu đi thân phận của mình, yên lặng ở phía sau màn mà bảo vệ lấy tôi, xem tôi giống như một con chó điên vì muốn thượng vị mà không từ thủ đoạn gì. Chờ khi tôi bị người ta tát một cái, buộc phải quỳ xuống thì người mới ra mặt giúp tôi, sau đó lại đem tất cả những món nợ mới và cũ của Bùi gia cùng tính một lần.

- Nhưng mà bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là tôi có thể không cần sự trợ giúp của cha tôi, một lần nữa giải trừ nguy cơ, làm được chuyện mà bọn hắn cho rằng tôi không thể làm được.

- Vì thế, bị anh họ của kia của tôi, Oh, không, đúng ra là vị thái tử đại danh đỉnh đỉnh Diệp đại thiếu gia kia, bởi vì cảm thấy được tôi miễn cưỡng có tư cách để hắn ra tay vì thế hắn liền ở phía sau màn bố trí một thế cục, muốn nghĩ bắt tôi cùng cha tôi lại, lại không hiểu rằng, ngay từ đầu tôi đã biết rõ mưu kế của hắn cho nên lần đầu tiên hắn đã thua trong tay tôi.

- Hắn bị đánh bại nhưng mà hắn không cam lòng, cho nên bởi vì một ít nguyên nhân mà sau khi tôi bước chân vào Yên Kinh thì hắn lại lấy thân phận Diệp đại thiếu gia của mình ra tát vào mặt tôi, mà em trai của hắn lại muốn ở trên lôi đài đánh chết tôi.

- Tôi không có đường lùi nên phải vung 2 đấm của mình lên, dùng sức đánh trả. Tôi hung hăng vũ nhục Diệp Tranh Vanh, đánh Diệp Thiên trở thành tàn phế, kết quả là Diệp gia đã ra tay, chẳng những muốn ở khách sạn Yên Kinh hạ nhục tôi mà còn muốn sau đó giết chết tôi. Nhưng mà bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, người năm đó bọn hắn cho rằng bởi vì sợ hãi mà rời khỏi Yên Kinh đã xuất hiện giáng một bạt tai vào mặt bọn hắn, để cho tôi thành công nắm lấy tay của cô gái gọi là Tần Đông Tuyết kia, quang minh chính đại đi vào cửa của Tần gia.

- Sự việc tính đến đây đã qua một đoạn thời gian nhưng mà Diệp Tranh Vanh lại không cam lòng a, Diệp gia cũng không cam chịu tâm a! Nhưng bởi vì cha của tôi đã hiện ra thực lực của mình nên cho dù bọn hắn không cam lòng cũng không dám làm cái gì.

- Thẳng về sau, cha của tôi vì muốn bảo vệ quốc gia, bảo vệ mảnh đất này mà đã một mình xuất ngoại nghênh chiến, sau khi tin tức người chết được truyền ra thì cuối cùng bọn hắn cũng tìm được cơ hội, vội vàng vung dao mổ đối phó với tôi, lại thật không ngờ Tiêu lão thai gia lại vì tôi mà ra mặt, làm cho bọn hắn thất bại trong gang tấc.

- Mà hiện giờ, Tiêu gia lão thái gia đã đi rồi, bọn hắn lại vung lên dao mổ đối với tôi, bọn hắn bên ngoài thì lợi dụng cường quyền, bên trong thì âm thầm dùng thủ đoạn ám sát, muốn tôi phải chết. Mà hiện giờ, nếu như tôi không làm cái gì thì tôi đã trở thành một tên quỷ chết oan.

Nói xong những lời này thì tâm tình của Bùi Đông Lai trở nên kích động, hắn nắm chặt 2 tay của mình, giống như là một con sư tử hướng về Diệp Cô Thành gào to lên:

- Ngài nói là tôi vô tội sao? Tôi có chủ động trêu chọc đám người Diệp gia kia không? Bọn hắn dựa vào cái gì mà muốn đẩy tôi vào chỗ chết? Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ dựa vào bọn hắn là Diệp gia của nước cộng hòa, là Diệp gia rất ngưu bức sao????

Trầm mặc.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đem mọi oán hận trong lòng phát tiết ra ngoài thì Diệp Cô Thành không phản bác được, chỉ có trầm mặc.

Mà cách đó không xa, mắt của Tần Đông Tuyết đỏ lên, tùy ý để nước mắt chảy xuống, gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Y Na, mà Hạ Y Na thì sớm đã lệ rời đầy mặt, khóc giống một đứa bé.

Các nàng cảm thấy lòng mình rất đau…rất đau…

- Trước khi cha cậu xuất ngoại thì đã từng nói chuyện với ta, hắn có nói cho ta biết, nếu như hắn chưa về thì để cho ta giúp hắn làm một việc.

Một lát sau, Diệp Cô Thành ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt đã khôi phục lại bình tĩnh của Bùi Đông Lai, nhẹ giọng nói:

- Hắn muốn ta trong lúc nguy nan nhất thì phải ra mặt bảo vệ cho cậu một mạng.

Nghe được những lời này của Diệp Cô Thành thì đồng tử của Bùi Đông Lai phóng lớn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Cậu nói đúng, vô luận là mưu kế của cậu được vận dụng xuất thần nhập hóa như thế nào thì người của Diệp gia đã quyết tâm muốn đem chậu phân này đổ lên đầu của cậu.

Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì vẻ mặt Diệp Cô Thành kiên định, nói:

- Nhưng mà nếu ta đã đáp ứng cha của cậu thì ta sẽ ra mặt giúp cậu.

- Cảm ơn ngài.

Nghe Diệp Cô Thành nói thế thì Bùi Đông Lai liền cúi đầu một cái, nói:

- Cảm ơn ngài ngay từ đầu đã đối xử với mẹ tôi như một người thân, cũng cảm ơn ngài vì lời hứa với cha của tôi mà mạo hiểm trở mặt với Diệp gia để cứu tôi.

Chẳng biết tại sao, thấy hành động của Bùi Đông Lai, nhớ lại

- Cầu người không bằng cầu mình, đạo lý này đúng là sau khi cha tôi và Tiêu gia lão thái gia qua đời thì tôi mới hiểu ra được.

Giống như vì xác minh suy đoán của Diệp Cô Thành nên Bùi Đông Lai lại mở miệng lần nữa, ngữ khí hờ hững nhưng khi lọt vào trong tai của Diệp Cô Thành lại giống như tiếng sét nổ vang:

- Diệp gia muốn cho tôi chết, không dễ như vậy đâu.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv