- Đông Lai.
Bên tai quanh quẩn lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn bóng lưng cô đơn của Bùi Đông Lai thì Tiêu Cuồng chỉ cảm thấy trước ngực bị cái gì chắn lại, theo bản năng hé miệng hô lên.
- Cuồng ca, lão thái gia rất muốn gặp anh, anh đi vào thôi.
Bùi Đông Lai dừng bước lại, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Cuồng:
- Tháng 5, chúng ta gặp lại.
"Ách..."
Tiêu Cuồng gật gật đầu, không nói lời nào.
Bùi Đông Lai thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi ra.
Tiêu Cuồng quay đầu lại nhìn những thành viên trung tâm của Tiêu gia, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng phất phất tay, giận dữ đi vào biệt thự.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai đi ra khỏi biệt thự thì thấy đám người Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch đã đón xe rời đi.
Mà Tiêu Nguyên Thanh lại còn đứng ở đây, thấy một màn như vậy thì trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, cảm thấy được Tiêu Nguyên Thanh cố ý đứng đây đợi hắn, vì thế hắn liền dừng bước.
- Ta có lời muốn nói với cậu.
Tiêu Nguyên Thanh đúng là đứng ở đây chờ Bùi Đông Lai, ánh mắt của hắn tỏ ra phức tạp.
- Vâng, thủ trưởng.
Bùi Đông Lai liền chào theo nghi thức quân đội, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Tiêu Nguyên Thanh.
Hắn quả thật rất thông minh.
Trong lòng Tiêu Nguyên Thanh nghĩ như thế, ánh mắt lại cực kỳ kiên định, hiển nhiên là không thay đổi quyết định của mình.
- Ta là người xuất thân từ quân đội, làm việc nói chuyện đều không thích quanh co lòng vòng, thích nói thẳng cho nên ta cũng không vòng vo với cậu.
Mắt thấy Bùi Đông Lai dừng lại thì Tiêu Nguyên Thanh nói thẳng:
- Ta nghe cha ta nói chuyện gia gia của cậu cùng cha của ta, chuyện về công thần khai quốc.
Bùi Đông Lai tâm như gương sáng, trầm mặc không nói.
- Không biết cậu đã từng nghe qua một câu: " Nhân tình giống như là một bình rượu, đựng càng lâu thì càng đáng giá."
Tiêu Nguyên Thanh nghiêm mặt nói:
- Sở dĩ đáng giá là bởi vì trên thế gian này, thứ nào cũng có giá cả, nhưng chỉ cao hay thấp mà thôi.
- Ngài không giống quân nhân, càng giống chính khách.
Bùi Đông Lai nhịn không được mở miệng nói.
Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy cũng không có đề ý, tràn đầy cảm xúc nói:
- Quân nhân cùng chính khách chỉ cách nhau 1 đường, lúc đánh giặc thì là quân nhân, sau khi chiến tranh kết thúc thì sẽ làm chính khách.
Bùi Đông Lai lại trầm mặc.
- Gia gia của cậu có ân cứu mạng với cha ta, phần nhân tình này Tiêu gia chúng ta đã thiếu Bùi gia các cậu vài chục năm, thẳng cho đến năm trước thì mới bắt đầu hoàn trả.
Giọng nói Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra bình tĩnh nhưng lời nói lại làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng:
- Tại khách sạn Yên Kinh thì cha ta đã ra mặt giùm cậu, làm trò trước mặt nhiều người để chủ trì nghi thức đính hôn cho cậu và nha đầu Tần gia, đây là lần thứ nhất. Trước đó không lâu, khi xảy ra vụ án Giang Lăng thì cha của ta đã xuôi Nam, lại ra mặt cho cậu, đây là lần thứ hai.
- Phần ân tình này, nói nó có giá thì nó sẽ có giá, nói không không có giá thì nó sẽ vô giá trị, tất cả đều tại lòng người.
Tiêu Nguyên Thanh trầm ngâm một chút. Tiếp tục nói:
- Tiêu gia hoặc là nói cha ta đã 2 lần ra mặt giùm cậu, tuy rằng việc này không thể bù đắp lại phần ân tình năm đó của gia gia cậu nhưng mà cậu nên biết, tiếp theo Tiêu gia sẽ gặp một số chuyện phiền phức cho nên Tiêu gia không có khả năng ra mặt giải quyết những chuyện phiền toái giùm cậu.
- Nếu như tôi muốn dựa vào Tiêu gia, hoặc là nói muốn trèo cao vào Tiêu gia thì mới vừa rồi khi thấy ngài thì tôi cũng không gọi ngài là thủ trưởng rồi.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra hờ hững.
- Cậu thật sự thực thông minh, Diệp Thiên cùng Diệp Tranh Vanh ngã ở trong tay cậu đúng là chuyện bình thường.
Tiêu Nguyên Thanh nhịn không được cảm thán một câu, theo sau lời nói xoay chuyển, nói:
- Cậu khiến cho Diệp gia tổn thất 2 thành viên ưu tú nhất đời thứ tư, kế tiếp, Diệp gia sẽ hành động nhắm vào cậu. Ta hy vọng lúc đối mặt với những chuyện như thế này thì cậu không cần giống như lúc trước, không cần khiêu khích thậm chí là phá vỡ đi quy tắc vốn có của nó. Nếu không thì cuối cùng cậu sẽ bị quy tắc nghiền nát, đến lúc đó không một ai có thể cứu được cậu.
- Cảm ơn lời nhác nhở của ngài.
Sắc mặt Bùi Đông Lai tỏ ra bình tĩnh nói lời cảm ơn, dường như không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Tiêu Nguyên Thanh.
- Nếu như cậu tuân thủ quy tắc, đối mặt với sự thật thì lúc sau cùng Tiêu gia sẽ bảo vệ một mạng cho cậu.
Tiêu Nguyên Thanh do dự một chút, lại nói:
- Mặt khác, nếu cậu buông tha một ít đồ vật trong tay, thật tâm tiến vào quân đội thì ta sẽ trải rộng con đường cho cậu, đến lúc đó cho dù Diệp gia có canh cánh ở trong lòng thì cũng không thể nói gì.
- Nếu như trên thế giới này có người nguyện ý trải đường cho tôi thì người đó nhất định là cha của tôi.
Bùi Đông Lai dừng lại ở khuôn mặt tràn đầy lợi ích của Tiêu Nguyên Thanh, gằn từng chữ:
- Con đường của tôi sẽ do bản thân tôi bước đi.
- Vậy cậu tự thu xếp ổn thoả.
Tiêu Nguyên Thanh nhíu mày.
- Lại cảm ơn vì ngài đã nói nhiều với tôi như vậy.
Bùi Đông Lai lại cúi chào, buông tay xuống, lại nói:
- Có câu vốn tôi không muốn nói nhưng mà cảm thấy được nên nói cho ngài biết, trong lòng của tôi thì , ân tình chính là ân tình, nó là vô giá. Cho dù là một triệu, thậm chí là một tỷ cũng không thể mua được một cái cúi chào, đồng dạng nó cũng không thể mua được một lời nói cảm ơn của tôi.
Khuôn mặt Tiêu Nguyên Thanh có chút động, muốn nói lại thôi.
Bùi Đông Lai đi về phía chiếc Hummer.
Theo sau, sắc mặt Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra phức tạp đi vào biệt thự, thấy một người của Tiêu gia thì hắn hỏi:
- Vừa rồi thì Bùi Đông Lai đã làm gì?
- Đứng trước cửa vái chào 3 cái rồi kính lễ theo nghi thức quân đội.
- Ngoài ra hắn còn nói, tháng 7 này sẽ cùng với Tiêu Cuồng dẫn suất bộ đội giành chức quán quân ở Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng toàn cầu.
Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy thì nhịn không được mà hồi tưởng lại câu nói kia của Bùi Đông Lai trước lúc rời đi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Đối với hết thảy những chuyện này thì Bùi Đông Lai cũng không biết. Sau khi lái xe ra khỏi biệt thự Tây Sơn thì hắn không trở về biệt thự ở Côn Ngọc Hà mà lái đi đến phân bộ Yên Kinh của tập đoàn Đông Hải. Tiêu gia lão thái gia đột nhiên qua đời, điều này sẽ làm cho các bên bắt đầu rục rịch, muốn hành động.
Tập đoàn Đông Hải ở Yên Kinh này có mạng lưới bạch đạo quan hệ rộng rãi, sau đó, chỉ cần hắn muốn những thứ gì thì có thể làm được.
Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra rồi bấm số của Tần Đông Tuyết.
Đầu bên kia điện thoại, Tần Đông Tuyết biết được tin tức Tiêu gia lão thái gia qua đời thì đoán được kế tiếp có một loạt phản ứng dây chuyền xảy ra vì thế trong lòng có chút lo lắng.
Mắt thấy điện thoại Bùi Đông Lai gọi đến thì nàng liền bắt máy rồi nói trước:
- Cậu biết chuyện của Tiêu gia chưa?
- Tớ mới ở Tây Sơn ra.
Bùi Đông Lai nói:
- Tớ tính đi đến phân bộ tập đoàn Yên Kinh một chuyến.
- Hiện giờ tập đoàn Đông Hải đã là một trong những tập đoàn lớn nhất quốc nội, có liên quan đến lợi ích nhiều người, nếu Diệp gia muốn đối phó thì cần phải suy nghĩ lại cho nên cậu cũng không cần quá lo lắng.
Tần Đông Tuyết như có suy nghĩ gì nói:
- Còn về phần bên Đông Hạ hội thì tớ sẽ nghĩ biện pháp để ổn định.
- Tớ không sao.
Bùi Đông Lai cười khổ.
- Được rồi.
Tần Đông Tuyết dở khóc dở cười:
- Là do tớ quá lo.
Bùi Đông Lai ấm lòng cười, cúp điện thoại, chạy xe về phân bộ tập đoàn Yên Kinh.
…
Cùng lúc đó trong một tòa biệt thự ngoài ngoại thành Yên Kinh.
Một nam tử có dáng người khôi ngô, mặc một thân âu phục, tay xách theo một cái rương da cũ đặt ở trên bàn.
Sau đó hắn liền mở cái rương kia ra.
Trong rương để một thanh kiếm, cả thanh kiếm này toàn là một màu đen.
"Keng"
Bảo kiếm ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng vang, trong ánh sáng ảm đạm trong đại sảnh thì có thể nhìn thấy dường như thanh kiếm này chỉ có chuôi kiếm mà không có thân kiếm.
Còn nếu nhìn kỹ vào thì có thể thấy thanh kiếm này có cả thân kiếm.
Ân?
Đột nhiên, nam tử nghe bên ngoài truyền đến tiếng phanh xe ôtô thì lập tức mang thanh kiếm đi đến bên cửa sổ.
Ở cái nhìn chăm chú của hắn, Diệp Tranh Vanh bước xuống xe rồi đi vào biệt thự.
"Két"
Nương theo một tiếng vang, cửa biệt thự đã được mở ra, Diệp Tranh Vanh đi vào biệt thự thì thấy nam tử kia cầm lấy bảo kiếm, cả người giống như một pho tượng sát thần đứng đó, ánh mắt quét tới, làm cho người ta không rét mà run.
- Lãnh đại sư, thanh bảo kiếm trong tay của ông có phải là thanh " Thừa Ảnh" một trong thập đại danh kiếm không? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Vô Cực thì Diệp Tranh Vanh cũng không để ý, mà là mỉm cười hỏi.
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh không có toát ra bộ dạng uể oải sau khi thất bại hơn nữa còn dám nhìn thẳng vào mặt mình nói chuyện thì Lãnh Vô Cực biết được vị thái tử này không phải là hữu danh vô thực.
- Chỉ là một thanh second hand từ đời Thanh mà thôi.
Thái độ của Diệp Tranh Vanh làm cho Lãnh Vô Cực nhu hòa đi một chút, vả lại cũng không hề giấu diếm mà nói ra thanh Thừa Ánh trong tay chỉ là một món đồ giả mà thôi.
- Theo tôi được biết thì thanh Thừa Ảnh vẫn còn trên thế gian này, tôi sẽ nghĩ biện pháp đưa nó tới tay cho Lãnh đại sư.
Diệp Tranh Vanh cười cười.
Hả?
Trong lòng Lãnh Vô Cực vừa động.
Thân là đại đệ tử của Võ Đang thì hắn dùng kiếm để nổi danh, đối với kiếm thì có chút ỷ lại hơn nữa cũng có chút yêu thích.
Mà thanh Thừa Ảnh là một trong những thanh kiếm hắn thích nhất.
Nghe được Diệp Tranh Vanh nói như thế thì hắn có chút động tâm.
Động tâm rất nhiều, hắn âm thầm suy nghĩ Diệp Tranh Vanh có thể làm được điều này không.
Có thể.
Một lát sau, trong lòng hắn hiện ra đáp án.
Bởi vì hắn biết mặc dù Diệp Tranh Vanh đã mất đi con đường làm quan nhưng mà hắn vẫn tiếp tục hợp tác với Võ Đang, chẳng những để cho người ta đầu tư vào Võ Đang, mà hơn nữa ở trong thời gian ngắn thì hắn đã dùng các loại thủ đoạn để tuyên truyền, tạo thế cho Võ Đang.
- Diệp thiếu, cậu muốn ta động thủ khi nào?
Rất nhanh, Lãnh Vô Cực liền trở nên tĩnh tâm trở lại, hắn mở miệng hỏi. Hiển nhiên là hắn cũng biết trên thế giới này không có miễn phí cơm trưa, huống chi là thanh Thừa Ảnh trong truyền thuyết?
- Khi hắn rời khỏi Yên Kinh thì có thể ra tay.
Diệp Tranh Vanh thu lại ý cười trên mặt, hữu ý vô ý nói:
- Quan trọng là phía bên Lãnh đại sư.
- Ta không biết Diệp thiếu có hiểu cảnh giới của võ giả không?
Lãnh Vô Cực nhíu mày hỏi.
- Có biết một chút.
- Dựa theo phân chia thì Bùi Đông Lai chính là Ám Kính đại thành, ngày đó ở trên lôi đài hắn có thể đánh bại tên tiểu tử NB kia hoàn toàn là dựa vào tốc độ cùng một môn vũ kỹ trong "Bùi gia quyền" là "Thất Thương", một chiêu " Thất Thương" đó ẩn chưa thất trọng kình lực, tầng sau chồng lên tầng trước.
Vẻ mặt Lãnh Vô Cực tỏ ra ngạo nghễ nói:
- Mặc dù tốc độ của hắn rất nhanh nhưng mà Võ Đang Bát Quái bộ cũng không kém, còn cái gọi là " Thất Thương" thì căn bản không thể làm ta tổn thương.
- Nghe nói Lãnh đại sư sớm đã là cao thủ Hóa Kính, nói vậy thì chém đầu Bùi Đông Lai cũng là một việc dễ dàng.
Nghe được Lãnh Vô Cực nói thế, cảm nhận được sự tự tin của Lãnh Vô Cực thì Diệp Tranh Vanh nhịn không được mà cười khen một câu.
Lãnh Vô Cực cũng không để ý đến lời thăm dò của Diệp Tranh Vanh, mà là lạnh lùng nói:
- Diệp thiếu, ta nghe bên cạnh Bùi Đông Lai có một nữ nhân tên là Quý Hồng, người này chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với cậu?
- Làm sao?
Lông mày Diệp Tranh Vanh nhíu lại.
- Luận về kiếm pháp của giới võ học Trung Hoa thì có thể đánh đồng với Võ Đang kiếm pháp chỉ có Cô Độc kiếm pháp. Đại hội võ lâm cuối năm nay sư phụ của ta sẽ tự mình ra trận chém giết Cô Độc Phong Ảnh, lấy kiếm xưng danh, đoạt chức vô lâm minh chủ.
Lãnh Vô Cực cười lạnh, lau thanh Thừa Ảnh giả trong tay, sát ý lẫm nhiên, nói:
- Trước đó, ta muốn giết chết đồ đệ của Cô Độc Phong Ảnh, cũng chính là nữ nhân tên là Quý Hồng kia để tạo cho sư phụ ta một chút thanh thế trước khi rời núi.
- Như vậy a…
Diệp Tranh Vanh cười cười, hờ hững nói:
- Chỉ là một đứa tạp chủng mà thôi, muốn giết thì cứ giết.
- Ta đây không ngại mà làm thịt con gà kia.
Lãnh Vô Cực cười ha ha, giống như đã nắm lấy sinh tử của Bùi Đông Lai và Quý Hồng.