Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Bùi Vũ Phu trầm mặc lại.
Trong màn đêm, Bùi Vũ Phu lại hút thuốc nhanh hơi, tay phải có chút run rung, ánh mắt không ngừng lóe ra, dường như đang quyết định một điều gì đó rất khó khăn.
Vài giây sau, hắn bắn tàn thuốc ra, thâm ý nhìn vào Bùi Đông Lai, cười khổ nói:
- Có một số việc sau này con sẻ hiểu.
- Hy vọng là thế.
Bùi Đông Lai cười cười, bóp tắt tàn thuốc.
- Con gái của Hà bàn tử đã vì con mà trả giá rất nhiều, con chấp nhận nàng cũng rất khó để nói đúng hay sai.
Bùi Vũ Phu nhìn thoáng qua hh đang nằm say bất tỉnh, nói:
- Bất quá, nha đầu Đông Tuyết kia thân là hoàng thân quốc thích nhưng mà biết con 2 bàn tay trắng vẫn thương con, vẫn cùng con đia qua đoạn đường gian nan nhất, có thể nói là hoạn nạn thấy chân tình, đúng là không đổi. Sau này, bất luận là chuyện gì phát sinh đi chăng nữa thì bọn nó cũng là con dâu của Bùi gia.
- Con biết rồi.
Bùi Đông Lai gật gật đầu nhưng trong lòng không hiểu vì sao Bùi Vũ Phu lại nói những lời này.
- Nha đầu Đông Tuyết kia nhìn qua đã chấp nhận sự tồn tại của Hạ nha đầu, con cũng không cần lo lắng, mau đi đi.
Bùi Vũ Phu cười ngây ngô lên nói sang chuyện khác:
- Đưa Hạ thúc đây cho ta.
Tuy rằng 2 người Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết đi cùng với Bùi Đông Lai về võ quán bịnh Xuân này, bất quá bởi vì Bùi Đông Lai còn bồi Bùi Vũ Phu uống rượ nên đã để 2 người đi đến biệt thự trước.
Lúc này nghe Bùi Vũ Phu nói thế thì Bùi Đông Lai liền đưa hh cho Bùi Đông Lai rồi đi đến biệt thự.
Lúc này đây, trong biệt thự Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết đang ngồi ở trên ghê salon cùng nói chuyện.
Các nàng đã nói chuyện rất lâu, đề tài vẫn xoay quanh Bùi Đông Lai.
- Khi…khi đó mình cũng không biết cậu ta là con của Bùi thúc, cũng chưa từng nghe qua uy danh của Bùi thúc, cho nên sau khi biết được cậu ta gặp sự cố thì mình giống như kẻ ngốc, cứ lo lắng cho cậu ta, vắt hết óc tìm biện pháp, tìm người hỗ trợ.
Nói đến hành trình đến Hàng Hồ thì Hạ Y Na cười khổ không thôi.
- Không chỉ là cậu, ngay từ đầu tớ cũng không biết được thân phận thật sự của cậu ấy, vẫn là sau này cha mẹ tớ mới cho tớ biết.
Tần Đông Tuyết cũng cười khổ:
- Khi đó tớ luôn tò mò, tò mò vì sao một người đi ra từ trong núi lại ngông nghênh, thành tích luôn đứng thứ nhất nhưng mà mãi đến khi biết được thân phận của cậu ấy thì tớ mới biết được đáp án, giống như lời cha tớ nói rằng hổ phụ vô khuyển tử.
- Đông Tuyết, cậu có điều không biết, từ nhỏ đến lớn điều phiền phức nhất đối với tớ chính là đám con ông cháu cha, nếu ngay từ đầu tờ biết được thân phận của cậu ấy thì chắc rằng ấn tượng của tớ đối với cậu ấy cũng không tốt đẹp gì.
Hạ Y Na nhịn không được cười nói:
- Người kia, quả thực chính là giả trư ăn cọp, không phải nói là giả dạng dân quê để tán mỹ nữ, đều khiến cho 2 người chúng ta lật thuyền trong mương…
Tần Đông Tuyết cười mà không nói, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Sau đó.
Không đợi Hạ Y Na nói cái gì nữa, bên ngoài đã truyền vào tiếng bước chân.
- Tên kia đã trở lại rồi, chúng ta đừng nói nữa.
Nghe được tiếng bước chân thì Hạ Y Na hạ giọng nói với Tần Đông Tuyết, sau đó nhìn về phía cửa.
Tần Đông Tuyết cười cười, giống như Hạ Y Na nhìn về phía cửa, cùng đợi Bùi Đông Lai xuất hiện.
“Hề hề”
Ngoài cửa, bằng vào thính lực biến thái của mình nên Bùi Đông Lai đã nghe được Hạ Y Na nói mình là giả trư ăn cọp nên hắn liền dở khóc dở cười.
Bởi vì... Khi hắn xem ra, giả trư ăn cọp là không là hắn, mà là Bùi Vũ Phu.
Chẳng biết tại sao, vừa rồi Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na hai người còn tán gẫu được rất vui vẻ, giống như là một cặp chị em vậy nhưng mà khi Bùi Đông Lai đi vào thì 2 người không hẹn mà cùng cảm nhận được vài phần xấu hổ.
- Không có uống nhiều đó chứ?
So sánh với Hạ Y Na mà nói, Tần Đông Tuyết từ nhỏ xuất thân từ Tần gia, sau một hồi xấu hổ thì nàng mở miệng hỏi.
- Không.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, vì không cho không khí quá mức xấu hổ, biết rõ còn cố hỏi, nói:
- Các cậu đang làm gì đó?
- Nói chuyện phiếm thôi.
Tần Đông Tuyết cùng Bùi Đông Lai lần lượt mở miệng làm cho phần xấu hổ trong lòng Hạ Y Na giảm bớt rất nhiều.
- Wow, nói chuyện gì thế?
Bùi Đông Lai giả ngu tới cùng.
- Nói chuyện về việc ở trung học và đại học.
Không còn cảm thấy xấu hổ nữa, Hạ Y Na đã khôi phục lại bộ dạng của Hạ đại tiểu thư, nàng không che dấu mà nói thẳng:
- Cậu cái tên này, rõ ràng là một ngưu bức, võ nhị đại lại giả vờ là một người hai lúa, hại cho chúng ta lật thuyền trong mương, thật sự quá âm hiểm.
- Oh, khi nào mà là có cách nói võ nhị đại đây?
Bùi Đông Lai tỏ ra vẻ bình tĩnh hỏi.
- Không riêng gì võ nhị đại, vẫn là biến thành quan nhị đại, phú nhị đại cùng quân nhị đại.
Tần Đông Tuyết cũng cười trêu ghẹo, giúp đỡ Hạ Y Na công kích Bùi Đông Lai.
"—— "
Ngô Vũ Trạch từng nói cho Bùi Đông Lai 'Ba nữ nhân một bàn diễn', Bùi Đông Lai rất tin, hiện giờ hắn came thấy được 2 người trước mặt của hắn đang người hát, ta đàn đây.
- Cái này…tớ đi tắm trước đã.
Bùi Đông Lai từ mới ở quyền tràng về nên chỉ rửa sơ sơ rồi cùng đi uống rượu với đám người Bùi Vũ Phu. Lúc này thấy không phải là đối thủ của Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na thì hắn liền lấy cớ, chuẩn bị chuồn đi.
- Đông Tuyết, tớ có chút mệt, đi ngủ trước đây.
Hạ Y Na vừa nghe Bùi Đông Lai muốn đi tắm rửa thì tim đập nhanh hơn, giả vờ ngáp một cái, không đợi Tần Đông Tuyết trả lời liền xoay người lên lầu.
Ở trong lúc xoay người, bởi vì nguyên nhân có tật giật mình nên khuôn mặt nàng đỏ bừng, tim đập nhanh hơn.
Nhưng mà.
Trong lòng nàng cũng có chút áy náy.
Áy náy kia cũng chính là bởi vì nàng cố ý nói bản thân nàng mệt, muốn để cho Bùi Đông Lai ngủ chung với Tần Đông Tuyết.
- Tớ cũng mệt rồi, Y Na, chúng ta cùng đi ngủ đi.
Tuy rằng Tần Đông Tuyết không biết chuyện Bùi Đông Lai đã ăn Hạ Y Na nhưng mà nàng cũng nhìn ra được Hạ Y Na muốn để cho tối nay Bùi Đông Lai ngủ với nàng, vì thế cười mở miệng. Cố ý không cho Hạ Y Na khó xử.
- À…được.
Nghe được Tần Đông Tuyết nói như thế thì Hạ Y Na vốn là ngẩn ra, theo sau quay đầu cười một tiếng, trong nụ cười đã tràn ngập khâm phục cùng cảm kích.
Thấy 2 người định đi ngủ thì Bùi Đông Lai cũng không có ngăn trở mà âm thầm thở phào một hời, nguyên bản hắn cũng không biết phải đối diện như thế nào với tình cảnh xấu hổ này.
- Đông Tuyết, hay là cậu qua ngủ chung với hắn đi.
Trên giường trong phòng ngủ, Hạ Y Na đã bỏ đi ái khoác, mở miệng nói với Tần Đông Tuyết.
- Để hắn ngủ một mình đi.
Tần Đông Tuyết lắc lắc đầu, rồi cởi quần áo ra, chỉ để lại trên người một bộ đồ ngủ bó sát màu hồng.
- Đông Tuyết, cậu nói rằng sau khi hắn tắm xong thì có đi qua đây không?
Có lẽ là không còn cảm thấy xấu hổ, có lẽ đã xem Tần Đông Tuyết là người nhà nên Hạ Y Na đã nói chuyện không có chút kiêng kị nào.
- Chắc là không.
Tần Đông Tuyết nghe vậy thì trả lời, sau đó liền nói giỡn:
- Nếu như hắn dám đi vào thì chúng ta dùng gối ném hắn, đuổi hắn ra khỏi đây.
…
Không thể không nói so với Hạ Y Na thì Tần Đông Tuyết càng hiểu Bùi Đông Lai hơn.
Sau khi tắm xong thì Bùi Đông Lai cũng không đi vào phòng Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na, mà hắn đứng trước cửa sổ, nhớ lại trận chiến ngày hôm nay.
Tự hỏi, nhớ lại.
Điều này đã trở thành thói quen của Bùi Đông Lai. Mỗi tối thì hắn luôn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày, sau đó tự suy nghĩ để tránh sai phạm cho ngày sau.
“Reng..Reng”
Không biết qua bao lâu, đột nhiên điện thoại hắn rung lên.
??
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, đi đến cầm lấy điện thoại thì thấy được tin nhắn của Quý Hồng: “ Lão bản thân ái, tối nay cậu sẽ song phi sao?”
"Ách..."
Dù là Bùi Đông Lai sớm thích ứng Quý Hồng trêu chọc nhưng mà thấy được tin nhắn như thế này của Quý Hồng thì cũng không biết nói gì.
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai reply thì tin nhắn thứ 2 của Quý Hồng đã tới : “ Đông Lai tiểu đệ đệ thân ái, cậu quyệt mông thì tỷ tỷ đây đã biết cậu muốn thả cái rắm gì rồi. Cho nên cậu có giả vờ với tỷ tỷ, tỷ tỷ nếu đã dám nhắn tin cho cậu thì cũng đã biết cậu sẽ ở chung chỗ với 2 đại mỹ nhân nhưng mà cậu chỉ có thể ở trong phòng mình dùng Ngũ đại cô nương để giải quyết vấn đề.”
Bùi Đông Lai liền tức giận, trả lời: “ Hơn nửa đêm rồi mà cô còn không ngủ, cô có bệnh gì à?”
Tin nhắn Quý Hồng liền tới : “ Đông Lai đệ đệ thân ái, tỷ tỷ đây mắc phải bệnh tịch mịch, dù sao thì cậu cũng không thể song phi rồi, không bằng cậu đến khách sạn tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ cùng đánh trận với cậu?”
Bùi Đông Lai trả lời : “ Phi cái muội muội của cô chứ phi…”
Tin nhắn Quý Hồng:” Nếu mà tỷ tỷ có muội muội thì sẽ cùng song phi với cậu, đến đây.”
….
Bùi Đông Lai một trận không nói gì, lấy điện thoại vứt qua một bên.
Một lát sau di động lại rung lên.
Bùi Đông Lai do dự một chút, vẫn là lấy điện thoại di động ra, lại mở ra tin ngắn Quý Hồng.
"Ách..."
Thấy được tin nhắn thì Bùi Đông Lai liền há to miệng.
Bởi vì tin nhắn lần này là một tấm hình.
Ảnh chụp là Quý Hồng chụp trước gương, nàng mặc một bộ váy ngủ màu tím, đứng trước gương, nhắm một con mắt, làm ra một cái hôn gió, bay ra tư thế hình chữ S, có thể thấy được cặp bánh bao 36D kia, hơn nữa cái mông của nàng còn nhểnh lên làm cho người ta xém chút nữa mà phún ra mái, trong khi chụp thì không biết nàng có cố tình hay không mà cố ý nhấc chiếc váy ngủ lên, lộ ra 2 chiếc đùi trắng như tuyết.
Dưới tấm ảnh là một dòng chữ: “ 1 2 3 4 5, 5 ngón tay vất vả, đệ đệ chớ để khóc, để tỷ tỷ giúp cậu.”