Siêu Cấp Cường Giả

Chương 414: Tương kế tựu kế



- Xem ra vận khí hôm nay của chúng ta không tệ a, dọc đường gặp toàn là mỹ nữ.

Lúc mà Bùi Đông Lai đang lâm vào trầm tư thì phía trước cách đó không xa, một thanh niên hình như là một lưu học sinh về nước tay kéo va ly nhìn thấy trong đại sảnh sân bay có không ít cô gái xinh đẹp thì vẻ mệt mỏi vì ngồi máy bay đường dài hoàn toàn biến mất, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Tằng Khả Tâm thì như phát hiện ra một đại lục mới mà kéo tay một gã ăn mặc sành điệu, xỏ khuyên tai đang kéo va ly LV bên cạnh nói:
-     Khúc thiếu, anh xem cô em kia như thế nào?

Thanh niên được gọi là Khúc thiếu nghe vậy cũng nhìn theo ánh mắt tên kia thì thấy được Tằng Khả Tâm ăn mặc thanh thuần thì “wow” một tiếng hai mắt không khỏi sáng ngời:
-     Thoạt nhìn thực sự rất tinh khiết, hàng hiếm khó gặp nha.

Thanh âm vừa dứt, trong con ngươi Khúc thiếu toát ra ánh mắt sắc lang khi muốn chiếm hữu mỹ nữ.

-     Mẹ kiếp, một cô em xinh đẹp như vậy sao lại làm bạn gái của một tên nhà quê như vậy chứ, thật sự là một đóa hoa tươi cắm trên bãi *** trâu, quá phí phạm mà.

Thanh niên lúc trước mở miệng chứng kiến Tằng Khả Tâm cùng Trang Bích Phàm thân mật với nhau thì hơi có một loại tâm lý không ăn được nho lại kêu nho xanh:
-     Khúc thiếu, anh ở Châu Úc cưỡi một đám đại dương mã rồi phải không, hôm nay thay đổi khẩu vị một chút được chứ?

Khúc thiếu nghe vậy thì hơi trầm ngâm tựa hồ đang suy nghĩ khả năng thành công.

-     Khúc thiếu, anh được chúng ta xưng là ngựa đực của lưu học sinh Trung Quốc, cái gì Châu Úc, Hà Lan, Nhật Bản, Châu Âu… tất cả đều bị anh chinh phục ở dưới háng, chinh phục một em gái quốc nội còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Thanh niên biết rõ bản tính háo sắc của Khúc thiếu nên cười bơm xăng.

-     Đó là tất nhiên.

Thanh niên nịnh hót làm cho Khúc thiếu có chút hưởng thụ, hơn nữa cũng làm cho hắn làm ra quyết định, khi nói chuyện hắn lộ ra vẻ mặt tự tin mà cười như đúng rồi, bước đi mạnh mẽ mà tao nhã bước đến kéo theo cái va ly đi tới hướng Tằng Khả Tâm.

Khúc thiếu cao lớn, ánh tuấn nụ cười rạng rỡ cộng với tiền nhiều trong lúc đi tới rõ ràng chứng kiến không ít cô gái đều đem ánh mắt ném về phía hắn trong đó không ít cô gái trong ánh mắt đã tràn ngập hương vị kinh diễm.

Nhận thấy được ánh mắt kinh diễm của các cô gái nhìn mình thì Khúc thiếu càng thêm tự tin bước tới.

-     Xin hỏi, nơi này có người ngồi không?

Rất nhanh, trong ánh nhìn chăm chú của các cô gái Khúc thiếu lập tức đi đến bên cạnh Tằng Khả Tâm, lộ ra chiêu bài nụ cười rạng rỡ đồng thời lúc mỉm cười lại dùng một loại ánh mắt có chút thưởng thức nhìn Tằng Khả Tâm.

-     Ách… Không… Không có.

Tằng Khả Tâm tính cách đơn thuần, đối mặt với nụ cười rạng rỡ của Khúc thiếu thì hơi ngẩn ra sau đó mang theo vài phần ngượng ngùn cấp ra câu trả lời.

Bộ dáng ngượng ngùng kia của Tằng Khả Tâm rơi vào trong mắt Khúc thiếu làm cho hắn đã từng chinh phục nữ nhân các nước khác lòng tự tin một lần nữa bành trướng nghĩ là Tằng Khả Tâm bị hắn mê hoặc đến không biết phải làm sao.

-     Mỹ nữ, anh thấy em thật quen mắt hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi?
Đồng thời lòng tự tin bành trướng Khúc thiếu giống như hoàn toàn coi thường Trang Bích Phàm đang đứng bên cạnh, nụ cười mê người trên mặt không giảm.

Thân là một nam nhân cho dù là nhát gan đến đâu đi nữa thì chứng kiến nữ nhân của mình bị một nam nhân xa lạ bắt chuyện cũng sẽ khó chịu.

Trang Bích Phàm từ sau khi loại bỏ khúc mắc trong lòng thì không hề tự ti, rụt rè giống như lúc trước, lúc này thấy Khúc thiếu kia coi hắn trở thành không khí bắt chuyện với Tằng Khả Tâm thì tự nhiên rất khó chịu:
-     Suất ca, chú kế tiếp không phải muốn nói là bộ dáng của nàng rất giống bạn gái trước đây của chú chứ? Anh xin chú, bây giờ là cái niên đại nào rồi mà chú còn dùng phương thức lạc hậu như vậy, anh đây có thể nói cho chú biết là bọn anh chưa gặp qua chú.

-     Tôi cũng có thể xác định tôi cũng chưa thấy qua cậu bởi vì bộ dáng của cậu thật sự rất có tính nghệ thuật, nếu tôi đã nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ không quên.
Đối mặt với phản kích của Trang Bích Phàm, nụ cười trên mặt Khúc thiếu vẫn không giảm.

-     Suất ca, anh cùng bạn gái của anh hai mươi bốn giờ ở cùng một chỗ, chú ngay cả khuôn mặt tràn ngập tính nghệ thuật của anh còn chưa nhớ kỹ mà còn nói gặp qua bạn gái của anh sao, chú bốc phét không thấy ngượng à?
Trang Bích Phàm lập tức bộ dáng thoải mái phản kích, nếu so về trang bức thì Khúc thiếu còn kém hắn mấy cái ngã tư, ngay từ đầu đã hoàn toàn ở thế hạ phong.

Khúc thiếu nghe vậy tựa hồ cũng đã nhận ra điểm này sắc mặt mơ hồ trở nên có chút khó coi:
-     Hài tử, mày nhìn vào gương mà xem lại hình hài bản thân mày có lỗi với nhân dân không, vừa lùn vừa xấu mà cũng đòi so cùng với Phan An như anh đây, mày cùng với vị mỹ nữ này đi cùng nhau mà không cảm thấy tự ti sao?

-     Này, chú có phải hay không thường xuyên đầu choáng mắt hoa, tứ chi vô lực tinh thần hốt hoảng không tập trung chú ý thậm chí còn bị mất trí nhớ tạm thời không?
Lúc này đây, không đợi Trang Bích Phàm mở miệng thì Ngô Vũ Trạch chẳng biết lúc nào đã xuất hiện phía sau Khúc thiếu, tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai hắn.

-     Mày… Mày là ai?

Đột nhiên bị người vỗ vai, Khúc thiếu hơi kinh hãi sau đó ý thức được Ngô Vũ Trạch là đang mắng hắn yếu sinh lý, sắc mặt lập tức biến đổi:
-     Tiểu tử, mày có ý gì?

-     Chú thận hư thì một chân đã bước vào quan tài rồi, bình thường muốn cương lên cũng là vấn đề mà còn có dũng khí bắt chuyện với mỹ nữ, thật sự khiến cho người ta bội phục.

Bởi vì biết được tin tức cha của Hạ Y Na đã chết nên tâm tình của Ngô Vũ Trạch vô cùng không xong, vừa rồi nhìn thấy Khúc thiếu bắt chuyện với Tằng Khả Tâm thì lập tức nổi giận, chạy nhanh tới xem thì thấy bộ dáng hung hăng càn quấy của Khúc thiếu, hắn cũng không có một lời không hợp lập tức đồ sát mà là nói châm chọc.

-     Mother fucker, mày muốn chết phải không?

Bởi vì nguyên nhân túng dục quanh năm nên cho dù Khúc thiếu có gia cảnh giàu có ăn không ít thuốc bổ nhưng thận của hắn vẫn hỏng rồi, mà lời nói của Ngô Vũ Trạch giống như là một thanh chủy thủ sắc bén chém một nhát vào nơi yếu ớt nhất trong nội tâm của hắn khiến cho hắn lập tức nổi giận, tiếng Trung Anh hỗn hợp chửi má nó buột miệng nói ra.

Thanh âm vừa dứt, Khúc thiếu luôn luôn hung hăng càn quấy nổi giận theo thói quen vừa muốn động thủ thì nhìn thấy Trang Bích Phàm cùng Cổ Văn Cảnh đều đứng lên đem hắn quây vào trong.

- Đi thôi, lên máy bay nào.

Cùng lúc đó, sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh đi đến bên cạnh đem Khúc thiếu trở thành không khí, hơn nữa còn quay mặt lại nói với đám người Ngô Vũ Trạch.

 

Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch cũng hiểu được không nên chấp nhặt cùng loại người như Khúc thiếu này, thật sự không đáng vì thế không nói gì nữa mà kêu Trang Bích Phàm, Tằng Khả Tâm, Cổ Văn Cảnh cùng Dương Tĩnh rời đi.

-     Mẹ nó!

Chứng kiến đoàn người Bùi Đông Lai hoàn toàn coi thường chính mình, Khúc thiếu tức giận tới mức chửi mẹ nó.

-     Khúc thiếu, quân tử báo thù mười năm không muộn, mấy tên vương bát đản này muốn tới Xuân Thành.
Tên thanh niên bên cạnh hắn nhắc nhở.

Ân?

Nghe được tên thanh niên nhắc nhở như vậy, trong lòng Khúc thiếu vừa động vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.

-     Anh họ, là em Khúc Phong đây.
Điện thoại vừa chuyển, vẻ mặt Khúc Phong lấy lòng nói.

Đầu bên kia điện thoại, Từ Ưng sờ lên cái đầu bóng lưỡng nghe được lời nói của Khúc Phong thì nói:
-     Anh nghe mẹ nói chú hôm nay đã trở về, muốn đến Xuân Thành sao?

-     Hiện tại em đang ở Đông Hải sắp lên máy bay rồi.

Khúc Phong trả lời lại câu hỏi của Từ Ưng sau đó đáng thương nói:
-     Anh họ, vừa rồi có mấy tên vương bát đản không có mặt đụng phải em, em muốn bọn chúng giải thích nhưng kết quả là bọn hắn ỷ vào nhiều người vô cùng hung hăng càn quấy, em nói anh là anh họ của em thì mấy tên vương bát đản kia trực tiếp cho em một cái bạt tai còn nói anh là đồ cùi bắp!

-     Khúc Phong, chú xác định là chú không có gạt anh hoặc là chém gió đó chứ?
Đầu bên kia điện thoại, Từ Ưng thân là con trai của Từ Vạn Sơn đệ nhất trùm buôn thuốc phiện trong quốc nội, được xưng là Tây Nam Tiểu vương gia nghe thấy vậy nhíu mày hỏi.

Trong lòng Khúc Phong cả kinh nhưng nghĩ đến chính mình vừa rồi bị nhục nhã một phen thì căm giận nói:
-     Anh họ, em có thể lừa gạt anh sao?

- Máy bay mấy giờ thì đến?
Từ Ưng trầm giọng hỏi.

- 11h30’

Trong lòng Khúc Phong vui vẻ vội vàng đáp.

-     Anh sẽ phái người qua đón chú.

Từ Ưng lạnh lùng nói:
-     Nếu để cho anh biết được chú đang nói láo thì năm sau chú khỏi cần gặp anh nữa.

Thanh âm vừa dứt, Từ Ưng không đợi Khúc Phong đáp lời liền trực tiếp cúp điện thoại.

Bên tai quanh quẩn lời nói của Từ Ưng, Khúc Phong nhiều ít cũng có chút chột dạ bất quá vừa nghĩ tới thời điểm đám người Bùi Đông Lai bị ném xuống sông Hoàng Hà mà không hiểu tại sao thì lại bình thường trở lại.

-     Mấy tên kia nếu bọn chúng biết được Khúc thiếu ngài là người của Từ gia Tây Nam chỉ e là sẽ sợ tới mức tè ra quần đi?
Thấy Khúc Phong thoải mái, tên thanh niên cùng Khúc Phong đi du học ở Úc vui sướng khi thấy người gặp họa.

-     Từ gia Tây Nam?
Cái chết của Hạ Hà cùng bọn hắn có quan hệ sao?

Cửa lên máy bay, một câu trong cuộc nói chuyện của Khúc Phong cùng Từ Ưng lọt vào tai Bùi Đông Lai khiến hắn hơi nheo mắt.

Thân là người cầm quyền phía sau tập đoàn Đông Hải, Bùi Đông Lai ít nhiều cũng nghe nói qua về Từ gia Tây nam. Biết được đối phương được xưng là đệ nhất trùm buôn thuốc phiện trong quốc nội cùng Hạ Hà xưng hùng tại Tây Nam, nước sông không phạm nước giếng.

Lấy chỉ số thông minh của Bùi Đông Lai, không khó đoán ra Từ Vạn Sơn ở Tây Nam có thế lực thâm căn cố đế sở dĩ những năm qua không dám cùng Hạ Hà gọi nhịp ngoại trừ thực bản thân của Hạ Hà ra thì phần lớn là bởi vì cha vợ của Hạ Hà là một đại tá quân khu trong tay nắm binh quyền.

Hiện giờ, cha vợ của Hạ Hà vừa mới buông tay rời khỏi nhân gian liền truyền ra tin tức Hạ Hà bị đồ sát điều này khiến cho Bùi Đông Lai nghi ngờ Từ Vạn Sơn đầu tiên.

Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng Bùi Đông Lai không có đi hỏi hai người Khúc Phong mà là giữ im lặng theo sát đám người Ngô Vũ Trạch lên máy bay.

Bởi vì biết hai người mình không phải là đối thủ của sáu người Bùi Đông Lai thêm nữa trong buồng phi cơ có nhân viên máy bay nên sau khi Khúc Phong tiến vào trong cabin cũng không có đi khiêu khích đoàn người Bùi Đông Lai mà chỉ lộ ra một nụ cười chó má.

Đối với lần này, Bùi Đông Lai như trước đem Khúc Phong trở thành không khí hoàn toàn không thèm để ý hắn sẽ giở thủ đoạn gì.

Đám người Ngô Vũ Trạch thấy Bùi Đông Lai không để ý tới Khúc Phong cũng hoàn toàn coi hắn trở thành không khí.

Ba tiếng sau.

Theo tiếng nhắc nhở hành khách thắt chặt dây an toàn của tiếp viên hàng không thì máy bay đúng giờ xuất hiện trên bầu trời Xuân Thành.

-     Mẹ kiếp, thật sự là sống một ngày bằng một năm a, cuối cùng đã tới Xuân Thành!

Thông qua cửa sổ của máy bay thấy được Xuân Thành từ trên cao, Khúc Phong giống như là uống máu gà mà hưng phấn không thôi.

Sau đó, nương theo một trận xóc nảy kịch liệt thì máy bay chạm đất an toàn trượt trên đường sân bay sớm đã chuẩn bị tốt.

Mấy phút đồng hồ sau, máy bay dừng lại không đợi tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách chuẩn bị hành lý thì Khúc Phong là người thứ nhất sớm đã không chờ được nhảy dựng lên mang theo đồng bọn rời khỏi cabin.

Hơn nữa, thời điểm hắn rời khỏi cabin còn nhịn không được quay đầu lại như là một tên tiểu nhân đắc chí cười âm trầm đối với đoàn người Bùi Đông Lai.

Đối với lần này, Bùi Đông Lai cũng không để ý đến mà là chờ đám người Ngô Vũ Trạch lấy được hành lý sau đó mới mang theo mọi người rời khỏi cabin.

-     Chính là mấy tên vương bát đản này!

Ở lối đi, Khúc Phong đứng cùng với bốn gã đại hán áo đen nhìn thấy đoàn người Bùi Đông Lai đi ra khỏi cabin thì lập tức cười lạnh chỉ hướng đám người Bùi Đông Lai.

-     Từ Vạn Sơn, mày tốt nhất cầu nguyện thượng đế rằng cái chết của Hạ Hà không có quan hệ gì với mày?

Chứng kiến bốn gã đại hán áo đen, Bùi Đông Lai tương kế tựu kế nheo mắt lại đi nhanh tới.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv