- Vâng, thủ trưởng.
Nghe vị đại lão kia nói như thế thì Hà Huy liền trả lời, sau đó nhịn không được mà nhìn Bùi Đông Lai một cái rồi hạ mệnh lệnh vào trong bộ đàm:
- Đem mô hình xe Tank ra ngoài 2000m, tốc độ vẫn giữ 60km/h.
- Vâng, thủ trưởng.
Trong bộ đàm liền truyền ra một giọng nói, mặc dù tên binh lính này không biết vì sao Hà Huy lại ra lệnh như vậy nhưng mà với một người quân nhân như hắn thì hắn cũng không dám hỏi nhiều mà liền thi hành.
Nhưng mà.
Khi trả lời xong thì hắn hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề nên hỏi một tên chiến hữu bên cạnh:
- Mới vứa rồi thủ trưởng kêu chúng ta đem mô hình này ra 2000m, tốc độ vẫn là 60km/h, đúng không?
- Ừh.
Tên chiến hữu bên cạnh mơ hồ mà gật đầu.
- Thủ trưởng muốn làm gì? Chẳng lẽ lại có người có thể bắn trúng vào mô hình đến được 2000m ư?
- Vô nghĩa, cậu cho rằng tên kia là siêu nhân sao?
Nghe được tiến chiến hữu bên cạnh nói như thế thì sắc mặt tên binh lính đơ như cây cơ bất quá hắn vẫn làm theo mệnh lệnh của Hà Huy là đem mô hình người rơm trên xe Tank chạy ra ngoài 2000m.
Cùng lúc đó, bãi bắn số 1.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào người Bùi Đông Lai.
- Thủ trưởng, ngài từng thị sát qua tổ chức Long Nha, trong tổ chức Long Nha có người nào từng dùng súng ngắm M99 bắn trúng mô hình người rơm trên xe Tank cách 2000m không?
Trần Quốc Đào nhịn không được mà hỏi nhân vật số 3 trong quân đội bên cạnh. Mặc dù hắn có lòng tin vào Bùi Đông Lai hơn nữa thoạt nhìn Bùi Đông Lai cũng vô cùng tự tin nhưng mà hành động của Bùi Đông Lai vô cùng nghịch thiên. Thế cho nên đã khiến cho phần tin tưởng trong lòng của Trần Quốc Đào đối với Bùi Đông Lai dao động.
- Điều này chỉ làm được trên lý luận mà thôi.
Vị đại lão kia mang theo vài phần chờ mong, nói:
- Long Nha có thể làm được hay không thì tôi không biết, bởi vì trong Long Nha cũng chưa từng biểu diễn qua.
Trong lòng Trần Quốc Đào khẽ hốt hoảng.
Tuy rằng vị đại lão này không có cho ra một câu trả lời thuyết phục nhưng mà Trần Quốc Đào lại nghe được ý trong lời nói của đối phương rằng Long Nha cũng khó làm được điều này.
Long Nha còn khó làm được, Bùi Đông Lai có thể làm được ư?
Trần Quốc Đào bắt đầu có chút hối hận vì không đã ngăn cản hành động điên cuồng của Bùi Đông Lai.
- Như thế nào? Chẳng lẽ lão Trần ông lại không tin tưởng vào vũ khí bí mật của mình ư?
Trần Quốc Đào hơi có vẻ xấu hổ gật gật đầu, nói:
- Tôi tin rằng hắn có thể thuận lợi bắn trúng mục tiêu ở bên ngoài 1200m nhưng với lần 2000m này thì không tin tưởng được.
- Bản thân tôi cảm thấy rằng tiểu tử này rất tự tin.
Vị đại lão này ý cười đầy mặt nhìn vào Bùi Đông Lai.
Trần Quốc Đào nghe vậy thì nhìn về phía Bùi Đông Lai, thấy được Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh đứng đó chờ Hà Huy hạ mệnh lệnh.
Không riêng gì vị đại lão số 3 trong quân nhận thấy được Bùi Đông Lai vô cùng tự tin mà mấy vị đại lão khác cùng các thành viên của các tiểu đội đặc chiến cũng nhìn ra điểm này.
Mặc dù là như thế, mặc dù là vừa rồi Bùi Đông Lai đã biểu hiện nghịch thiên làm cho bọn họ cảm thấy được tài bắn súng của Bùi Đông Lai cũng không thua kém gì Diệp Thiên, thậm chí là Bùi Đông Lai đã hơn Diệp Thiên, nhưng mà bọn hắn vẫn cho rằng Bùi Đông Lai không thể bắn với một khoảng cách quá xa như vậy.
Dù sao thì đây cũng chỉ là lý luận mà thôi.
Trong chuyện này, lấy Diệp Thiên để so sánh.
Thân là thành viên của Diệp gia, bởi vì thiên phú của hắn từ nhỏ đã xuất sắc, thêm vào từ lúc nhỏ tuổi đã bắt đầu tòng quân cho nên hắn may mắn trở thành đồ đệ thứ 3 của Diệp Cô Thành.
Ở hắn xem ra, không nói riêng về hắn, ngay cả sư tỷ của hắn là Trần Anh cũng không thể làm được điều này.
Thậm chí là Tiêu Phi, người từng được xưng là Long Nha thứ 3 trong lịch sử cũng chưa chắc đã làm được điều này.
Ở trong lòng của hắn, chỉ có vị thủ lĩnh Long Nha, người đứng thứ 2 trên Long Bảng, người mà 18 năm trước ra tay đánh gãy chân của Bùi Vũ Phu, Diệp Cô Thành mới có thể làm được điều này.
Bởi vì sau khi dung hợp linh hồn với Tiêu Phi cho nên thính lực của Bùi Đông Lai vượt xa hơn người thường. Hắn nghe được cuộc nói chuyện của bị đại lão cùng với Trần Quốc Đào, hơn nữa hắn cũng nhận ra vẻ tín nhiệm trong mắt của những người đồng đội của hắn.
Đối với việc này thì vẻ mặt của hắn cũng không có bất kỳ vẻ biến hóa nào. Hắn chỉ lẳng lặng đứng đợi Hà Huy truyền ra mệnh lệnh.
- Báo cáo thủ trưởng, mô hình người rơm trên xe Tank đã vào vị trí, mời thủ trưởng ra lệnh.
Không biết bao lâu, trong bộ đàm truyền ra một giọng nói.
- Giữ nguyên tốc độ, để mô hình chạy từ Nam xuống Bắc.
Hà Huy liền hạ mệnh lệnh cho tên binh lính kia sau đó quay đầu nhìn về Bùi Đông Lai:
- Thiếu úy, cậu có thể tiến hành bắn.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi muốn mượn chiếc xe Jeep của ngài một chút.
Bùi Đông Lai cũng không có bắn liền mà hướng về Hà Huy rồi nói.
- Được.
Dường như Hà Huy đã nhận ra Bùi Đông Lai muốn đứng ở trên xe để bắn cho nên hắn cũng không xin chỉ thị của vị đại lão kia mà liền đồng ý với yêu cầu của Bùi Đông Lai.
- Cảm ơn thủ trưởng.
Bùi Đông Lai mỉm cười, sau đó đi tới chiếc xe Jeep rồi nhảy lên bên trên xe.
Sau khi lên xe thì Bùi Đông Lai liền nhắm.
Các vị đại lão thấy thế thì liền cầm ống nhòm nhìn về mô hình người rơm trên xe Tank cách đó 2000m, mà thành viên của các tiểu đội đặc chủng khác lại ngừng thở nhìn vào Bùi Đông Lai.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai cũng không có vội vàng bắn mà cố gắng để cho bản thân mình bình tĩnh trở lại.
Dần dần, dưới sự chờ đợi của mọi người, tâm tình của Bùi Đông Lai đã trở nên bình tĩnh, nhịp đập của tim cũng đã ổn định.
Giờ phút này, Bùi Đông Lai có cảm giác được khẩu súng trong tay mình là một bộ phận của cơ thể.
Ngưng thần, ngừng thở.
Bùi Đông Lai dùng ống ngắm trên súng nhìn vào mô hinh xe Tank cách hắn 2000m, trong đầu hiện ra vận tốc của gió.
Một giây, hai giây, ba giây...
3s sau, ở trong khi mọi người ngưng thở chờ đợi.
“Đoàng!”
Lại một tiếng sung vang lên.
Tiếng súng vang lên giống như là một cái búa tạ đập vào tim của mọi người, khiến cho trái tim trong lồng ngực của bọn hắn liền ngưng đập.
Thời gian ngưng lại, hình ảnh dừng lại.
Thông qua ống nhòm thì các vị đại lão thấy được viên đạn đã bắn trúng vào mô hình người rơm trên xe Tank.
"Ách..."
Thấy được một màn như thế thì tất cả các vị đại lão đều trợn to mắt, miệng mở to ra, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Hắn…hắn thật sự làm được sao?
Thành viên của các tiểu đội đặc chiến không có ống nhòm để quan sát tình huống bên ngoài, bất quá khi bọn hắn thấy được vẻ mặt ngây ngốc của các vị đại lão thì trong lòng liền hiện ra một câu hỏi như vậy.
Dường như để trả lời vấn đề của mọi người, bên ngoài 2000m, tên lính kia trừng to mắt, cà lăm nói:
- Mô….mô hình đã bị bắn trúng rồi sao?
- Hình…hình như là…
Chiến hữu bên cạnh hắn nuốt nước bọt, lắc lắc đầu, dường như có chút không tin vào cảnh tượng trước mắt.
- Đi…đi lên xem một chút.
Tên lính kia liền mở miệng, hắn muốn đi lên xem, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
- Được.
Tên chiến hữu liền tỉnh ngộ rồi bước lên, khi tới nơi thì hắn trợn to mắt ra. Mô hình người rơm trên xe Tank chỉ còn lại vài cọng rơm.
“ Ực!”
- Thật…thật sự hắn bắn trúng sao?
Thấy chiến hữu mình đơ như cây cơ thì tên lính điều khiển xe Tank không nhịn được mà hỏi.
Không trả lời.
- Rốt cuộc là hình nộm bị bắn trúng hay là bị gió cuốn đi rồi?
Còn không có trả lời.
- Tôi đang hỏi cậu đấy.
- Trời ạ, hình nộm đã bị hắn bắn trúng. Tên này là yêu quái ngàn năm sao?
Tên chiến hữu bên cạnh liền nói năng lộn xộn.
"Ách..."
Tên điều khiển xe Tank chỉ cảm thấy đầu mình “ Ông” lên một cái sau đó hắn quay trở lại doanh trại.
Cùng lúc đó.
Không đợi mấy vị đại lão lấy lại tinh thần, Bùi Đông Lai là từ trên xe nhảy xuống.
- Tiểu Bùi, hắn có thể làm được sao?
Lúc này đây, các vị đại lão đã lấy lại tinh thần, không đợi vị nhân vật số 3 trong quân kia mở miệng, Trần Quốc Đào đã giống như một con gà đá, cả mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập hỏi.
Không trả lời, Bùi Đông Lai đứng thẳng tắp ngay tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh như trước.
- Thiếu úy, cậu đã cho tôi thấy ai là thần súng lợi hại nhất.
So sánh với Trần Quốc Đào mà nói thì vị đại lão kia cũng rung động không ít, thế cho nên giọng nói của hắn có chút run rẩy.
Nghe được vị đại lão này nói như thế thì các vị đại lão còn lại cũng không có bất kỳ dị nghị gì, ánh mắt bọn hắn nhìn về Bùi Đông Lai tràn đầy vẻ không tưởng.
Mà thành viên của các tiểu đội đặc chiến thì sùng bái, ánh mắt cực nóng nhìn vào Bùi Đông Lai.
Giờ khắc này.
Giờ phút này, trong lòng của bọn hắn thì Bùi Đông Lai đã là thần súng.
Trong bọn họ không có Diệp Thiên.
Dưới ánh mặt trời.
Cả người Diệp Thiên giống như là đã ăn phải phân heo vào miệng, khuôn mặt tái nhợt, hắn không ngừng lắc đầu, trong lòng tự hỏi:” Hắn làm sao có thể bắn trúng được? Làm sao bắn trúng được?”
Điều này con mje nó làm sao có thể được.
Không ai trả lời.
Sự thật thắng hùng biện.