- Chư vị, xin mọi người yên tĩnh một chút.
Mắt thấy các nhà kinh tế học ở dưới trở nên quá khích thì người chủ trì phải đi ra lên tiếng.
- Cá nhân tôi cho rằng, nếu để mỗi người hỏi một vấn đề thì chỉ sợ đến 12h tối hội nghị cũng chưa kết thúc a.
Đợi cho mọi người bình tĩnh trở lại thì người chủ trì cười khổ nói.
- Vậy thì đến 12h tối đi.
- Đúng a, lúc trẻ tôi từng vì nghiên cứu mà 3 ngày 3 đêm không chợp mắt, đến 12h thì tính là gì?
Người chủ trì vừa nói xong thì không ít người lên tiếng trả lời, nghe vậy thì không ít người cười lên, không khí trong hội trường cũng được thả lỏng một chút.
Người chủ trì thấy thế thì liền dùng ánh mắt nhìn lên các vị đại lão ở bên trên, thấy mấy vị đại lão gật đầu thì hắn liền đề nghị:
- Tôi đề nghị để đồng chí Bùi Đông Lai lên trình bày bài luận văn của mình, như vậy mới có thể giải thích được những nghi vấn trong lòng mọi người, cũng có thể giảm bớt thời gian đi. Mọi người cảm thấy thế nào?
- Tốt.
Mọi người đều trăm miệng một lời.
- Đồng chí Bùi Đông Lai, vậy thì vất vả cho cậu rồi.
Người chủ trì mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai, thầm nghĩ hôm nay Diệp Tranh Vanh đã mất hết mặt mũi rồi.
- Tốt.
Đối với ý kiến của người chủ trì thì Bùi Đông Lai khẽ gật đầu sau đó bước lên đài, bắt đầu giảng giải mô hình luận văn của mình:
- Bản chất của kinh tế là một giá trị hệ thống, cũng chính là giá cả vật chất và tài sản….
1 tiếng sau.
Dựa vào an bài của buổi hội nghị hôm nay thì lúc này đã đến giờ dùng cơm nhưng mà toàn trường không ai rời đi.
2 tiếng sau.
Không ít người cảm thấy đói bụng nhưng mà lại không có ai đề nghị dùng cơm.
3 tiếng sau.
Bùi Đông Lai đã phát biểu xong phần của mình.
"Bành Bạch! Bành Bạch!"
Tiếng vỗ tay liền vang lên khắp cả hội trường.
Đối với tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc như thế thì Bùi Đông Lai cũng không lộ ra vẻ kiêu ngạo mà là giống với những người lên phát biểu trước đó, cúi đầu chào mọi người rồi bước xuống.
Sau khi làm xong hết chuyện này thì hắn mới chậm rãi đi xuống, đi về chỗ của mình.
- Tốt.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đi xuống thì Cổ Dật kêu một tiếng rồi đứng lên, vỗ tay bảo hay.
" Ào!"
Cổ Dật vừa đứng lên thì dưới đài dường như mọi người đều đứng lên, vỗ tay.
Thấy một màn như vậy thì trên đại chủ tịch, vị đại lão chủ quan kinh tế kia cũng lên, sau đó tất cả mọi người trên đài chủ tịch cũng đứng lên.
Mặc dù là người bên cạnh Diệp Thạch, mặc dù là người ủng hộ Diệp Tranh Vanh nên Tống Kim cũng không muốn đứng lên.
Nhưng mà.
Hắn cũng biết, nếu hắn không đứng dậy thì sẽ đắc tội với mọi người nên hắn đành cắn răng mà đứng lên.
Ở dưới đài chủ tịch, thấy Tống Kim đứng lên thì một nhóm nhà Kinh Tế học đi theo Tống Kim đều không tình nguyện mà đứng dậy, vẻ mặt xấu hổ mà giống như người xung quanh, đều vỗ tay.
Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay vang khắp hội trường. Trừ Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh ra thì tất cả mọi người đều đã đứng lên.
- Diệp tỉnh trưởng, ngài đã hiểu chưa?
Tần Đông Tuyết đứng lên nhìn vào Diệp Tranh Vanh.
Không trả lời.
Vẻ mặt Diệp Tranh Vanh hết sức khó coi.
- Nga, tôi thiếu chút nữa đã quên, mặc dù ngài là thạc sĩ nhưng mà khẳng định ngài cũng không hiểu một màn vừa rồi đâu a.
Trên mặt Tần Đông Tuyết nở ra nụ cười sáng lạnh, hỏi:
- Tôi thật muốn biết rằng ngài nghe có hiểu không?
Nghe hiểu không?
Lời nói hờ hững của Tần Đông Tuyết giống như là một thanh đao đâm vào niềm kiêu ngạo trong lòng của Diệp Tranh Vanh.
Cả người hắn cứng ngắc, á khẩu không trả lời được.
Dựa vào kế hoạch của hắn thì Hoàng Oanh sẽ lên trên phát biểu bài luận văn kia, hơn nữa đám người Tống Kim cũng sẽ phụ họa vào làm cho bài luận văn ấy có sức thuyết phục hơn.
Như vậy, hắn cảm thấy cho dù Bùi Đông Lai cầm thành quả của Cổ Bồi Nguyên lên đài thì cũng chỉ có bị miểu sát.
Mà hiện giờ, bị miểu sát chính là Hoàng Oanh, chính là những người lên phát biểu trước đó.
- Có phải ngài muốn nói cho ta biết là bài luận văn kia không phải là do Bùi Đông Lai làm mà là do Cổ Bồi Nguyên giúp cậu ấy làm ra?
Tần Đông Tuyết thấy vẻ mặt biệt khuất, trong đôi mắt hiện lên vẻ phẫn nộ của Diệp Tranh Vanh thì tiếp tục mỉm cười hỏi.
Không trả lời.
Mặc dù trong lòng Diệp Tranh Vanh nghĩ đến điều này nhưng mà hắn cũng biết lúc này trả lời thì chính là tự rước phải nhục.
- Nếu như hắn cầm ra thứ bản thân hắn làm thì căn bản sẽ không có mặt mũi nào để bước lên đài. Nếu như hắn giống cô để cho Cổ Bồi Nguyên sửa đổi, hoàn thiện, thậm chí cho dù Cổ Bồi Nguyên có tự thân làm ra thì cũng không thể so sánh được bài luận văn của Hoàng Oanh. Dù sao thì 3 tên đánh giày cũng hơn Gia Cát Lượng, huống gì là nhiều người mưu trí như vậy?
- Tần Đông Tuyết, tôi biết cô khinh thường thủ đoạn như vậy. Nhưng mà cô có nghĩ đến mục đích của hắn đến đây là để muốn bước vào cánh cửa Tần gia là muốn để cho trưởng bối Tần gia liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Chuyện đến bây giờ, mặc kệ cô có thừa nhận hay không thì ván này hắn đã thua.
- Diệp cục trưởng, tôi biết là trong lòng ngài nghĩ như thế nhưng mà ngài có quên những lời trước kia ngài nói với tôi không? Ân, đây là toàn bộ những lời ngài nói với tôi trước đó, một chữ cũng không sai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Những câu nói của Tần Đông Tuyết làm cho Diệp Tranh Vanh có cảm giác muốn giết người nhưng mà không đợi hắn mở miệng, Tần Đông Tuyết đã nói thêm:
- Chuyện đến nước này, ngài cảm thấy là ngài bị hắn đánh bại hắn hắn bị ngài đánh bại đây?
Diệp Tranh Vanh nhắm mắt lại, khóe mắt giật giật lên.
- Thế nào Diệp cục trưởng, Diệp đại thiếu gia? Ngài không dám đối mặt với thực tế sao? Niềm kiêu ngạo của người đâu rồi?
Tần Đông Tuyết tiếp tục đả kích:
- Ngài đã bị đánh bại, hơn nữa bài luận văn kia là do hắn làm chứ không phải là do Cổ Bồi Nguyên làm ra.
"Bá!"
Đột nhiên Diệp Tranh Vanh mở mắt ra, hắn rất muốn tát cho Tần Đông Tuyết một cái.
Nhưng mà.
Cuối cùng lý trí cũng đã chiến thắng xúc động.
Hắn biết, nếu hắn làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến 2 nhà Tần Diệp. Hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến bố cục sau này của hắn, thậm chí nếu làm như thế thì bản thân hắn sẽ trở thành trò cười của Yên Kinh thậm chí là của TQ.
Bởi vậy nếu hắn còn không vỗ tay thì sẽ không tôn trọng, hơn nữa còn làm mất mặt Diệp gia.
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh không nói một tiếng với ai thì Tần Đông Tuyết ngừng vỗ tay, sau đó đem ánh mắt nhìn vào Bùi Đông Lai. Khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười rồi từ từ ngồi xuống.
- Cổ lão sư, hẳn là bài luận văn vừa rồi là kiệt tác của ngài sao?
Sau đó, coi như lúc Bùi Đông Lai ngồi xuống, Hoàng Oanh liền không nhịn được mà đứng lên, mở miệng hỏi.
" Ách?"
Nghe được Hoàng Oanh hỏi như thế thì toàn bộ mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Cổ Bồi Nguyên. Trong đó không ít người cũng nghĩ như thế nhưng mà bọn hắn biết loại chuyện như thế này không thích hợp nói ra ở bên ngoài.
- Diệp tỉnh trưởng, dường như là người của ngài không cam lòng a.
Tần Đông Tuyết thấy Hoàng Oanh đứng lên thì thản nhiên nói.
Diệp Tranh Vanh cau mày, trong lòng rất muốn ngăn cản nhưng mà cũng biết lúc này ngăn cản cũng đã quá muộn rồi.
- Nha đầu, bài luận văn vừa rồi là của cô sao?
Trên đài chủ tịch, Cổ Bồi Nguyên thấy Hoàng Oanh đứng dậy hỏi trong tâm như gương sáng, bất động thanh sắc hỏi.
"Bá!"
Khuôn mặt Hoàng Oanh biến sắc, không dám trả lời.
- Cô đã không dám trả lời thì nó đã chứng minh bài luận văn hôm nay không phải là thành quả nghiên cứu của cô. Ừh, nếu cô cho rằng lão già như tôi đây vu oan cô thì tôi cũng không để ý mà có mấy vấn đề muốn hỏi cô.
Cổ Bồi Nguyên không nhẹ không nặng nói:
- Chỉ cần cô có thể trả lời mấy vấn đề của tôi thì tôi liền giải thích vấn đề mà cô vừa hỏi ban nãy.
Hoàng Oanh cúi đầu, khuôn mặt biến thành màu gan heo, không phản bác được.
- Tôi biết, trừ nha đầu này ra thì đoán chừng có không ít người đều nghĩ như vậy.
Thấy Hoàng Oanh không dám lên tiếng, Cổ Bồi Nguyên liền đem ánh mắt trên người Hoàng Oanh chuyển đi, vẻ mặt thản nhiên, nói:
- Cho nên, tôi xin mọi người một ít thời gian để giải thích cho mọi người rõ.
- Đối với học sinh này của tôi mà nói thì đây là lần đầu tiên nó đến Yên Kinh để tham gia hội nghị, nó rất muốn chứng minh bản thân mình.
Cổ Bồi Nguyên nói xong thì không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Bùi Đông Lai, gằn từng chữ một:
- Cuối tháng 11 vừa rồi, lúc nó cầm bài luận văn đến gặp tôi thì tôi cũng không có xem luận văn mà nói với nó một câu.
- Tôi nói với nó rằng Cổ Bồi Nguyên tôi cả đời này chưa làm một chuyện gì đuối lý, không thẹn với lương tâm nhưng chỉ cần nó gật đầu, tôi có thể vì nó mà phá lệ một lần. Tôi sẽ hoàn thành bài luận văn cho nó, để cho nó có mặt mũi.
Nói tới đây, Cổ Bồi Nguyên nhớ đến những lời hôm đó của Bùi Đông Lai thì vẻ mặt có chút kích động:
- Kết quả nó nói với tôi rằng: " Cổ lão sư, xin ngài tin tưởng vào học trò của mình, cháu sẽ không làm mất mặt Bùi gia càng không làm mất mặt ngài."
- Có người từng làm học trò của tôi mà cảm thấy kiêu ngạo, hôm nay tôi ngồi ở chỗ này, có một người học trò như Bùi Đông Lai thì tôi cảm thấy vô cùng tự hào.
Cả hội trường im lặng, vị lão nhân đầu bạc kia, người được xưng là Thái Sơn Bắc Đầu trong Kinh Tế khu vự kia liền kích động, giọng nói vang vọng:
- Bởi vì, ngay cả bài luận văn tôi làm ra cũng không có tư cách để đánh đồng với bài luận văn do chính tay Đông Lai làm ra.
Toàn trường trầm mặc.
Giọng nói của Cổ Bồi Nguyên cứ như vậy mà không ngừng quanh quẩn bên tai mọi người…..
Thiếu niên Bùi gia đứng lên, cúi đầu vái Cổ Bồi Nguyên một cái thật sâu.
Cúi đầu 90 độ.
- Diệp Tranh Vanh, sau này mời ông thu lại nụ cười kiêu ngạo của mình.
Mắt của cô gái Tần gia đỏ lên, hàm chứa lệ, giọng nói lại lạnh như băng.