- Đến trường thật sự rất tốt sao?
Vào lúc hoàng hôn, đối diện với ĐH Đông Hải, Trần Anh ngồi ở trên một chiếc Jeep Wrangler nhìn vào cảnh tượng náo nhiệt trước trường, không nhịn được mà thầm hỏi chính mình.
Không có đáp án.
Đối với một người từ nhỏ khắc khổ huấn luyện để trở thành thành viên chính thức trong Long Nha như Trần Anh mà nói thì 2 chữ " Sinh Viên" cách xa nàng cả vạn dặm.
Có lẽ là ở trước trường học có quá nhiều xe nên chiếc Jeep Wrangler của Trần Anh cũng không có quá nhiều người chú ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Rất nhanh, Trần Anh thấy được Bùi Đông Lai từ trong sân trường đi ra.
Thấy một màn như vậy thì Trần Anh liền đẩy cửa ra rồi bước xuống xe.
Trần Anh vừa mới xuống xe thì liền hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người.
Mọi người nằm mơ cũng không ngờ rằng từ trong chiếc Wrangler xuống lại là một nữ nhân oai hùng, xinh đẹp như vậy.
Thấy mọi người vây quanh Trần Anh thì Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, hắn bước chân nhanh đi đến bên cạnh Trần Anh.
- Wey, đây không phải Trạng Nguyên lang sao?
- Là hắn, chẳng….chẳng lẽ mỹ nữ kia lại là bạn gái của hắn?
- Phất, mỹ nữ kia thoạt nhìn cũng đã 25t, còn Trạng Nguyên lang thì bao nhiêu?
Là một nhân vật phong vân trong ĐH Đông Hải thì mỗi hành động của Bùi Đông Lai đều được mọi người chú ý, vô luận hắn đi đến chỗ nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm. Vì vậy khi hắn đến gặp Trần Anh thì làm cho đám sinh viên kia nghị luận ríu rít.
- Ăn cơm chưa?
Sắc mặt Trần Anh phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai nhưng trong vẻ phức tạp đó còn có vài phần quan tâm.
- Còn chưa ăn.
Bùi Đông Lai cười cười, quả thật là hắn chưa ăn cơm, sau khi tan học thì hắn liền nhận được điện thoại của Trần Anh, căn bản là không có thời gian để ăn cơm.
Mà trước đây, cứ 2 ngày là Trần Anh lại gọi điện thoại đến cho Bùi Đông Lai, mục đích chỉ có một đó chính là Trần Diêm Vương ngồi không yên.
Đối với Trần Diêm Vương mà nói, hắn và Bùi Đông Lai đạt thành hiệp nghị. Hắn đem toàn bộ hy vọng đoạt chức quán quân tại lần Đại Bỉ Võ toàn quốc đặt vào người Bùi Đông Lai.
Nhưng mà.
Từ sau khi Bùi Đông Lai ở trại huấn luyện đại đội đặc chủng Đằng Long đánh bại Ngưu Lỗi ra thì đến bây giờ hắn vẫn còn chưa bước đến nơi ấy nửa bước.
Mà cái gọi là thi đấu bộ đội đặc chủng toàn quốc chính là tiến hành tỷ thí, người giành chiến thắng cuối cùng sẽ giành chức vô địch.
6 người tạo thành một tiểu đội đặc chiến, một người là đội trưởng, hai người là tay súng bắn tỉa, hai người quan sát cùng cùng một người có nhiệm vụ đột kích tạo thành một tiểu đội.
Ở Trần Diêm Vương xem ra, tuy rằng năng lực tác chiến từng binh sĩ thì Bùi Đông Lai không thể chê vào đâu nhưng mà dù sao đây không phải là tranh tay giành cho từng người mà chính là toàn đội. Cho nên, Bùi Đông Lai cũng cần phải phối hợp với 5 đồng đội còn lại để có thể phối hợp ăn ý với nhau.
Mà Bùi Đông Lai chẳng những không có huấn luyện chung với 5 người đồng đội kia, thậm chí ngay cả huấn luyện quân sự thì hắn cũng chưa từng trải qua. Điều này làm cho Trần Quốc Đào ngồi yên mới là chuyện lạ.
- Đi ăn cơm rồi ta sẽ đưa cậu đến Giang Ninh.
Trần Anh nói ngay vào điểm chính:
- Lên xe đi.
Bùi Đông Lai gật đầu rồi đem balô ném vào trong xe, rồi bước vào.
Sau đó, ở cái nhìn kinh ngạc của mọi người, chiếc Jeep Wrangler giống như là một con quái thú xông ào lên trên đường, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Có lẽ là thời gian quá gấp cho nên đi được một đoạn thì Trần Anh tùy ý đưa xe đến một quán cơm ở bên đường.
- Đây là danh sách các thành viên của các đội tham gia Đại Bỉ Võ lần này, mỗi đội đều có một bảng giới thiếu chi tiết.
Sau khi xe dừng lại, Trần Anh liền đưa cho Bùi Đông Lai một xấp tài liệu:
- Cậu cần phải chú ý đến 3 chiến đội, Tây Bắc Tuyết Báo, Đông Bắc Mãnh Hổ cùng Yến Kinh Lang Nha, trong đó cần phải đặc biệt chú ý đến Lang Nha, bọn họ đã liên tục đoạt chức quán quân của Đại Bỉ Võ trong 3 năm liền. Cũng ở năm ngoái trong lúc tham gia Đại Bỉ Võ toàn cầu, bởi vì có một chút sai lầm nên bọn họ đã bại dưới tay của đội Phòng Không Không Quân Việt Nam.
- Lang Nha?
Bùi Đông Lai cầm lấy xấp tài liệu, như có điều gì suy nghĩ, nói:
- Nó cùng Long Nha có quan hệ như thế nào?
- Không có quan hệ gì cả.
Thân mình của Trần Anh dừng lại:
- Bất quá, ngoài Long Nha ra thì Lang Nha chính là chiến đội đặc biệt nhất, nếu không phía trên cũng sẽ không phái bọn họ tham gia Đại Bỉ Võ toàn cầu.
- Tại sao không phái Long Nha đi?
Bùi Đông Lai không nhịn được mà hỏi, ở hắn xem ra nếu phái Long Nha đi thì đấu thì sẽ giành được chứng quán quân ngay. Nhưng mà so với quân độthegioitruyen.com thì đám quân đội TQ chỉ là một lũ chicken mà thôi.
- Thành viên Long Nha không được bại lộ.
Sắc mặt Trần Anh ngưng trọng, trong giọng nói mang theo vài phần tiếc nuối, vài phần thương cảm.
Nàng đã bại lộ, nàng không thể quay lại Long Nha nữa.
Dường như đã nhận ra vẻ thương cảm của Trần Anh, Bùi Đông Lai cũng không nói gì thêm mà cầm xấp tài liệu xuống xe, sau đó đi theo Trần Anh vào quán cơm.
2 người ngồi gần ở cửa sổ.
Đợi khi Trần Anh gọi hết món rồi thì Bùi Đông Lai mới mở xấp tài liệu ra, đập vào mắt hắn chính là tài liệu có liên quan đến đặc chiến đội Lang Nha.
- Cậu cần phải chú ý vào người ở giữa.
Thấy Bùi Đông Lai đang nhìn xấp tài liệu kia thì Trần Anh nhắc nhở.
Bùi Đông Lai không có lên tiếng mà nhìn thẳng vào cái người ở giữa trong bức hình kia.
Người kia có cấp bậc là Thượng Úy, trong tay đang cầm một khẩu súng, tuổi cũng không quá lớn, ánh mắt làm cho người ta có một loại cảm giác thâm thúy, sắc bén.
Danh hiệu: Huyết Lang.
Tuổi: 21 tuổi.
Chiều cao: 182cm.
Thân phận: Tay súng bắn tỉa số một của bộ đội đặc chủng Lang Nha.
Vinh dự: Liên tục 2 lần được đứng hạng nhất về thế loại tác chiến cá nhân trong Đại Bị Võ, trong Đại Bỉ Võ toàn cầu đã đạt được danh hiệu đệ nhất xạ kích, 2 lần giành được danh hiệu đệ nhất cách đấu.
- Thực lực của hắn so với thành viên dự bị của Long Nha thì còn mạnh hơn.
Thấy Bùi Đông Lai xem lư liệu của Huyết Lang thì Trần Anh mở miệng.
- Vậy tại sao hắn không tiến vào Long Nha?
Bùi Đông Lai cũng không có tỏ ra khẩn trương khi gặp phải một cao thủ như vậy, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như nước.
- Bởi vì hắn không muốn ở dưới đáy của Long Nha, hắn sẽ vượt qua thành viên chính thức của Long Nha rồi mới tiến vào Long Nha.
Trần Anh giải thích:
- Ngày hôm nay, hắn đã làm được điều này, thậm chí là còn vượt xa hơn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau đợt Đại Bỉ Võ lần này, hắn sẽ được tiến vào Long Nha.
Bùi Đông Lai lại nhìn về tấm ảnh.
- Hắn họ Diệp tên Thiên.
Giọng nói Trần Anh phức tạp:
- Là người của Diệp gia.
- Thoạt nhìn, đối với hắn thì tỷ rất quen thuộc?
Bùi Đông Lai cười cười.
- Ừh.
Trần Anh gật đầu, chậm rãi nói:
- Bởi vì hắn là sư đệ của ta, hơn nữa Diệp gia có ý để hắn kế thừa y bát của sư phụ ta. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, hắn sẽ thay thế sư phụ của ta, trở thành thủ lĩnh của Long Nha.
Diệp Thiên.
Diệp Cô Thành.
Bùi Đông Lai trầm mặc không nói, khẽ nheo ánh mắt lại.
Trần Anh thấy thế thì có chút hối hận vì đã nói ra chân tưởng, nàng cầm lấy ly nước rồi uống, dường như muốn làm cách này để che dấu phần lúng túng kia đi. Dư quang lại nhìn chăm chú vào Bùi Đông Lai.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai cũng không chú ý đến tư liệu của Diệp Thiên nữa mà lần lượt mở tư liệu của từng người trong đặc chiến đại đội Lang Nha ra xem.
Bởi vì lúc nãy Trần Anh đã nhắc nhở, nên Bùi Đông Lai chỉ chú ý đến Lang Nha, Mãnh Hổ cùng Tuyết Báo, mấy tư liệu khác thì hắn chỉ nhìn sơ qua mà thôi.
Đợi phục vụ mang hết thức ăn lên thì bddl cũng đem tất cả tài liệu cất lại, rồi đưa tới trước mặt Trần Anh.
- Không lấy về nghiên cứu một chút ư?
Trần Anh hơi nghi ngờ.
Bùi Đông Lai cười cười rồi chỉ vào đầu:
- Đều nhớ hết rồi, hơn nữa tôi tin tưởng những tài liệu này chiến hữu của tôi cũng đã nhìn hết rồi.
Trần Anh hơi ngẩn ra, lộ ra một nụ cười khổ.
Bùi Đông Lai không nói gì thêm mà lấy giấy lau đôi đũa rồi đưa đũa cho Trần Anh.
- Có lòng tin không?
Trần Anh nhận lấy đôi đũa, do dự một chút hỏi.
- Tôi đã đáp ứng gia gia của tỷ, phải giúp ngài lấy chức vô địch.
Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười, giọng nói hời hợt nhưng lại tràn đầy tự tin.
" Ách?"
Thấy Bùi Đông Lai tự tin như vậy thì Trần Anh có chút kinh ngạc. Dù sao ở nàng xem ra, nói về tác chiến cá nhân thì cho dù Bùi Đông Lai có mạnh hơn Diệp Thiên đi chăng nữa nhưng mà Diệp Thiên cùng với các thành viên đặc chiến Lang Nha suốt ngày ở chung với nhau để huấn luyện, thi hành nhiệm vụ, sự ăn ý vô cùng tốt hơn nữa đã trải qua bao biết bao lần khảo nhiệm, còn Bùi Đông Lai thì không có kinh nghiệm bằng.
Mặc dù Bùi Đông Lai đã nhận ra được Trần Anh đang nghi ngờ mình nhưng hắn cũng không có giải thích gì, mà là lơ đãng hỏi:
- Trần tỷ, có rất nhiều người nói năm đó cha tôi bị sư phụ của tỷ đánh gãy một chân rồi khỏi Yên Kinh, tỷ thấy việc này như thế nào?
"Ách..."
Trần Anh há mồm ra, nhưng chưa trả lời.
- Hoặc là nói, tỷ cảm thấy giữa cha tôi và sự phụ của tỷ, người nào lợi hại hơn?
Bùi Đông Lai đổi phương thức hỏi thăm.
- Bàn về thực lực cách đấu thì bọn họ sàn sàn như nhau.
Trần Anh nhìn Bùi Đông Lai, nghiêm mặt nói:
- Nhưng nếu như cha của cậu cùng sư phụ ta tiến hành quyết đấu sinh tử thì người chết chắc chắn là cha của cậu. Bởi vì cha của cậu là võ giả còn sư phụ của ta lại là chiến sĩ đặc chủng ưu tú nhất.
- Không có khả năng.
Bùi Đông Lai nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi mở miệng, giọng nói không lớn nhưng vô cùng kiên định.
- Vì sao?
Trần Anh hơi ngẩn ra, bật thốt lên hỏi.
- Sự thật sẽ chứng mình hết mọi chuyện.
Bùi Đông Lai một câu hai ý nghĩa.