Siêu Cấp Cường Giả

Chương 334: Tới trước mộ mẹ, dập đầu sám hối(12)



Ở dưới chân núi, tên tài xế Tiểu Lý cùng phó tổng Dương Hải Bình của công ty giải trí Đông Nguyệt thấy 4 chiếc xe ô tô đều dừng lại thì liền trợn tròn cặp mắt, bọn họ thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là ai lại giống với bọn họ rảnh rỗi đi trên những chiếc xe tốt tới địa phương ngay cả *** chim cũng không có này.
"Ách..."
Thấy một đám thành viên Phong Diệp mặc áo đen đeo kính đen tựa như đóng phim từ trong ô tô đi xuống đi về phía chiếc Mercedes-Benz s600, Bùi Đông Lai một thân trang phục cao quý, một tay xách Lăng Hoa Cường như xách một con chó chết từ trong ô tô ném ra thì tên tài xế Tiểu Lý bị cái khí thế lạnh lẽo này dọa cho sợ đến trợn mắt há hốc mồm mà Dương Hải Bình thì lại là sợ choáng váng.
Đúng vậy…
Ánh rạng động, hắn há to mồm trợn tròn hai mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lăng Hoa Cường trong tay Bùi Đông Lai.
Thân là phó tổng của công ty giải trí Đông Nguyệt, Dương Hải Bình cũng không phải là tay ngang, ngược lại hắn đã từng rất nhiều lần tự mình xuất hiện trong các buổi lễ trao giải của giới giải trí và hắn cũng đã từng nhiều lần tới Nam Cảng.
Đối với Lăng Hoa Cường thì hắn cũng không xa lạ gì, ngược lại hắn hết sức quen thuộc người này!
Hắn biết Lăng Hoa Cường là chủ tịch tập đoàn Đông Tinh, là đại ca của Đông Tinh cùng với Tương Cương nổi danh là lão đại xã hội đen của Nam Cảng.
Hắn thậm chí còn biết tin tức Tương Cương đã chết.
Ở dưới dạng tình hình này, theo hắn xem ra thì Lăng Hoa Cường vốn là nên thống nhất giang sơn hắc đạo Nam Cảng. Thế nhưng mà lúc này lại giống như một con chó chết bị xách từ trong ô tô đi ra, cái này có thể khiến hắn không rung động sao?
Giờ khắc này hắn thậm chí hoài nghi mình nhận lầm người!
Nhưng mà.
Khi hắn thấy nốt ruồi đen ở phía dưới bên trái khóe miệng của Lăng Hoa Cường thì hắn biết mình không có nhận lầm người!
Mặc dù hắn không thể tin được cái người tên là Lăng Hoa Cường kia từng khiến cho hắn và rất nhiều ông trùm giới giải trí phải nhìn lên lại giống như một con chó chết bị ném ra ngoài xe ô tô!
- Phong Diệp, cậu dẫn người trông coi ở đây không cho thôn dân lên núi.
Bùi Đông Lai không để ý đến Dương Hải Bình cùng tài xế Tiểu Lý bị hù dọa đến há hốc mồm mà là phân phó với Phong Diệp một tiếng, sau đó một tay nhấc Lăng Hoa Cường lên rồi lên núi.
- Rõ, Bùi tiên sinh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Phong Diệp trước tiên là cúi người xuống đáp ứng sau đó đánh ra một cái thủ thế, dấu tay vừa ra thì lập tức có 4 gã thành viên Phong Diệp hướng đường phía trước đi tới chuẩn bị phong tỏa.
Bùi tiên sinh?
Nghe được lời nói của Phong Diệp, Dương Hải Bình cùng tài xế Tiểu Lý liếc mắt nhìn nhau, cảm giác kia như muốn hỏi đối phương: Bùi tiên sinh này là thần thánh phương nào?
Không có đáp án, trong mắt hai người nhìn nhau ngoài trừ khiếp sợ ra thì vẫn là khiếp sợ!
Giữa sườn núi.
Trang Hiểu Vân không có lau đi nước mắt trên mặt mà là lấy ra một cái lưỡi hái đã chuẩn bị trước đó, chuẩn bị nhổ cỏ trên mộ phần của mẫu thân.
Trong quá khứ những năm trước, hàng năm nàng cùng Trang Bích Phàm cứ vào tiết thanh minh lại trở về thôn Đinh bái tế mẹ của mình, mỗi một lần đều sẽ tu sửa lại mộ phần của bà hơn nữa cũng chính là do nàng nhổ cỏ.
- Chị, để em.
Mắt thấy Trang Hiểu Vân muốn nhổ cỏ trên mộ của mẹ giống như những lần tế bái trước thì Trang Bích Phàm lau hết nước mắt thanh âm khàn khàn nói.
- Để chị làm, em đem giấy, rượu cùng hương lấy ra.
Trang Hiểu Vân đầu tiên là ngẩn ra sau đó nói.
Nghe được lời nói của Trang Hiểu Vân, Trang Bích Phàm trong quá khứ luôn nghe lời nàng lại không có làm theo lời nàng, mà là đứng dậy im lặng không lên tiếng đi tới trước người Trang Hiểu Vân.
Nhìn bộ dáng thương tâm mà quật cường kia của Trang Bích Phàm thì Trang Hiểu Vân không nói gì nữa mà đem lưỡi hái đưa cho Trang Bích Phàm.
Một tay nhận lấy lưỡi hái, Trang Bích Phàm tháo kính cũng cái mũ xuống bắt đầu cắt cỏ.
- Mẹ, thật lâu không có tới thăm mẹ, mẹ ở dưới đó có khỏe không?
MắtTrang Hiểu Vân đỏ hoe theo thứ tự đem rượu, giấy, hương lấy ra nhẹ giọng nói:
- Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con cùng với em trai, chúng con đều sống rất tốt.
Nói tới đây Trang Hiểu Vân không nhịn được cười:
- Mẹ, khi con còn bé mẹ luôn nói em trai so với con thì thông minh hơn thật ra là nói đúng, nó thi được vào trường đại học tốt nhất của cả nước, hơn nữa còn là người có số điểm cao nhất chuyên nghành đó.
- Còn có a, Mẹ, con tham gia một hoạt động "TQ ai đồ" hơn nữa đã đoạt được giải nhất, rồi được còn ký hợp đồng với một công ty lớn.
- Mẹ, từ nay về sau con có thể kiếm được nhiều tiền hơn có thể thoải mái nuôi nó ăn học đại học sau đó lại cho hắn lên học nghiên cứu sinh.
Dưới ánh mặt trời, Trang Bích Phàm giơ lưỡi hái lên một bên khóc một bên cắt cỏ, mà Trang Hiểu Vân thì quỳ gối trước nấm mồ going như là đang núp ở trong lồng ngực ấm áp của người mẹ lặng lẽ nói chuyện cùng mẫu thân:
- Mặt khác, con cùng nó đã tính toán rồi, chúng con sẽ lập cho mẹ một tấm bia sau đó sửa sang lại ngôi mộ cho mẹ, như vậy thì sau này quanh mộ của người sẽ không còn cỏ dại nữa…
Vừa nói thì lỗ mũi của Trang Hiểu Vân hít mạnh, khóc đến nỗi tê tâm liệt phế mà Trang Bích Phàm lại là đỏ hồng con mắt, máu tươi do bị lưỡi hái cứa vào tùy ý chảy ra nhưng hắn vẫn giơ cao lưỡi hái nhổ cỏ trên mộ phần của mẫu thân.
- Bích Phàm, tay của em chảy máu rồi để chị làm cho.
Trang Hiểu Vân thấy thế lấy tay lau nước mắt đứng lên nói.
- Không sao đâu chị, sắp xong rồi.
Trang Bích Phàm lắc đầu tăng nhanh tốc độ cắt cỏ.
Nửa phút đồng hồ sau, Trang Bích Phàm đã dọn sạch cỏ dại bốn phía nấm mồ, sau đó tới trước nầm mồ quỳ rạp xuống giống như Trang Hiểu Vân.
- Trước tiên lau qua cái tay đi.
Trang Hiểu Vân từ trong ví lấy ra khăn giấy đưa tới trước người Trang Bích Phàm.
Trang Bích Phàm không đón lấy mà là dùng cái tay chảy máu móc ra cái bật lửa, đốt tiền âm.
Trang Hiểu Vân thấy thế, thu hồi khăn giấy đem tiền âm ném vào trong đống lửa.
Hóa vàng mã, dâng hương, mời rượu…
Làm xong hết thảy chuyện này, hai chị em Trang Hiểu Vân cùng Trang Bích Phàm dập đầu ba cái trước mộ mẫu thân.
Cùng với cắt cỏ giống nhau, trước kia bởi vì nhát gan nên việc đốt pháo này toàn là Trang Hiểu Vân làm ( đốt pháo tiễn vong nhé mọi người)
Hôm nay, Trang Bích Phàm chẳng biết tại sao chẳng những xung phong nhận việc cắt cỏ hơn nữa sau khi dập đầu xong lại dẫn đầu lấy ra một quả phảo chuẩn bị đốt.
- Đông Lai!
Đột nhiên, Trang Bích Phàm chuẩn bị đi tới một bên đốt pháo thì thấy được Bùi Đông Lai đứng ở cách đó không xa, lập tức hô lên.
Đông Lai?
Nghe được hai chữ này, trong lòng Trang Hiểu Vân vừa động, vội vàng đứng dậy ánh mắt nhìn theo hướng phía trước Trang Bích Phàm.
Trong bụi cỏ, Bùi Đông Lai tay nhấc Lăng Hoa Cường thấy được một màn vừa rồi, vốn là muốn đợi Trang Bích Phàm đốt pháo xong mới đi qua, lúc này mắt thấy Trang Bích Phàm đã phát hiện ra mình thì lập tức một tay nhấc Lăng Hoa Cường lên đi tới.
"Ách?"
Mắt thấy trong tay Bùi Đông Lai giơ lên một người sống thì hai chị em Trang Hiểu Vân, Trang Bích Phàm rất nhanh đem ánh mắt dịch chuyển khỏi trên người Bùi Đông Lai mà nhìn về Lăng Hoa Cường đang ở trong tay Bùi Đông Lai.
"Xôn xao ~"
Thấy khuôn mặt của Lăng Hoa Cường cùng với chính mình có vài phần tương tự thì cả người Trang Bích Phàm chấn động kịch liệt, tay phải run lên làm cho quả pháo từ trong tay của hắn rơi xuống, mà Trang Hiểu Vân thì giống như bị trúng ma pháp thân thể cứng ngắc, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Lăng Hoa Cường cả người nàng hoàn toàn ngây dại.
- Đông… Đông Lai, hắn là ai vậy?
Sau đó, Trang Bích Phàm hồi phục lại tinh thần trong cơn khiếp sợ đầu tiên, trong lòng hắn mơ hồ đoán được cái gì lại không dám khẳng định cả người hắn đột nhiên trở nên kích động vô cùng, hai nắm đấm gắt gao nắm chặt lại với nhau.
- Hắn chính là người chú hận nhất.
Bùi Đông Lai vừa nói vừa một tay nắm lấy Lăng Hoa Cường ném tới trước nấm mồ.
Hắn là người mà chú hận nhất!
Dưới ánh mặt trời, lời nói của Bùi Đông Lai rất hời hợt nhưng khi rơi vào trong tai Trang Bích Phàm cùng Trang Hiểu Vân thì lại tựa như ngũ lôi oanh đỉnh khiến cho bọn họ ngây dại một lần nữa!
Bọn họ mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào Lăng Hoa Cường, nhìn chằm chằm vào tên nam nhân năm đó đã vứt bỏ bọn họ cũng như mẹ của bọn họ.
Trước nấm mồ, Lăng Hoa Cường đã nhìn thấy con gái ruột thịt cùng vợ đã chết đi của mình nhưng hắn cũng không có một chút tâm tình dao động, vẫn là một bộ dáng trầm lặng.
- Ông, tên súc sinh này!
Sau đó, Trang Hiểu Vân đột nhiên lấy lại tinh thần, cả người giống như là bị nhận một kích thích vô cùng lớn lao khóc lóc vọt tới trước người Lăng Hoa Cường, hướng về phía Lăng Hoa Cường định đánh hắn một trận:
- Tại sao ông lại nhẫn tâm như vậy? Lòng của ông chẳng lẽ là làm bằng sắt thép hay sao?
" Ô… Ô…"
Khóc nấc lên, Trang Hiểu Vân vô lực ngã ngồi xuống nền đất, gào khóc rống lên, nàng một bên vừa khóc vừa mắng:
- Ông có biết là sau khi ông đi thì mẹ đã bị bao nhiêu người làm khổ không? Ông có biết là trong thời gian hai năm ông đi thì mỗi lần con trai của ông hỏi ông đâu thì mẹ cũng sẽ nói ông đi ra ngoài kiếm tiền, đợi kiếm được nhiều tiền sẽ trở lại? Ông có biết hay không, mẹ vì lo cho hai chị em chúng tôi đi học mà một mình lao động gấp ba người bình thường, cuối cùng ngã bệnh bởi vì không có tiền nên đã vĩnh viễn rời bỏ chúng tôi không?
- Ông biết không?
Nói tới đây, Trang Hiểu Vân trở nên vô cùng kích động nàng giống như một con sư tử giận dữ hướng về phía Lăng Hoa Cường gầm thét:
- Ông không biết!
"Bốp!"
Thanh âm vừa dứt, Trang Hiểu Vân trực tiếp hướng về phía Lăng Hoa Cường xuất ra một cái tát.
Tiếng bạt tai theo dự đoán không có truyền ra, dưới ánh mặt trời Lăng Hoa Cường bắt được tay của Trang Hiểu Vân, mặt không chút thay đổi nói:
- Mày tính làm gì vậy? Cũng dám đánh tao
"Hô!"
Không đợi Trang Hiểu Vân phản kháng, không đợi Bùi Đông Lai xuất thủ, Trang Bích Phàm cho tới này luôn trang bức để che dấu nội tâm hèn yếu cùng tự ti của chính mình chẳng biết lúc nào đã giơ lưỡi hái xuất hiện ở phía sau Lăng Hoa Cường, mắt hắn đỏ ngầu sắc mặt hận ý xuất ra lưỡi hái chém về phía cánh tay của Lăng Hoa Cường.
Dưới ánh mặt trời, trên mặt của hắn không có chút sợ hãi do dự nào, có chỉ là kiên quyết!
"Tư ~"
"Phốc xuy!"
Đao rơi, máu tươi.
Lưỡi hái sắc bén trực tiếp đem cánh tay của Lăng Hoa Cường chặt xuống!
"Tê ~"
Máu tươi phun ra, đau đớn kịch liệt khiến cho đại não của Lăng Hoa Cường mê muội một trận, không nhịn được hít vào một hơi.
Trang Hiểu Vân bị dọa cho sững sờ ngay tại chỗ, sắc mặt nàng khiếp sợ nhìn về đệ đệ của mình mà ngày thường vốn nhát gan sợ phiền phức.
- Quỳ xuống.
Giọng nói khàn khàn vang lên, sắc mặt Trang Bích Phàm dữ tợn đem lưỡi hái đặt ở trên cổ họng của Lăng Hoa Cường, đao phong lạnh như băng, vết máu chói mắt còn lưu lại trên lưỡi hái.
Cảm nhân được đao phong truyền đến cảm giác lạnh lẽo, nhìn Trang Bích Phàm cùng mình có mấy phần giống nhau nhưng trên mặt lại toát ra hận ý cùng sát ý thì Lăng Hoa Cường không khỏi ngẩn ra.
Tựa hồ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn tự cho mình là siêu phàm rơi vào hoàn cảnh như vậy sẽ bị đứa con chính mình vứt bỏ năm đó chém xuống một cánh tay!
- Bích Phàm, không cần làm thế!
Cùng lúc đó, Trang Hiểu Vân lấy lại tinh thần, sắc mặt lo lắng hướng về phía Trang Bích Phàm hô to.
- Ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha…
Không đợi Trang Bích Phàm làm thêm cái gì, Lăng Hoa Cường cố nén cảm giác đau đớn truyền đến từ cánh tay, bỗng nhiên cười phá lên hắn dùng một loại ánh mắt khinh miệt tới cực điểm nhìn Trang Bích Phàm:
- Mày đang uy hiếp lão tử đó sao? Lúc lão tử năm đó giơ đao lên chém người thì mày vẫn còn ở chỗ này nghịch bùn đấy!
Không trả lời.
Trang Bích Phàm một lần nữa vung lưỡi hái lên.
"Bá!"
Tay nâng, đao rơi.
Lăng Hoa Cường chợt nghiêng người qua khiến cho một đao này của Trang Bích Phàm chém vào không khí, đồng thời chân phải đá ra cố gắng một cước đem Trang Bích Phàm đá ngã xuống đất.
- Quỳ xuống cho tao!
Bùi Đông Lai bước tới trong nháy mắt đã tới trước người Lăng Hoa Cường, một cước dẫm lên mắt cá chân Lăng Hoa Cường.
"Răng rắc"
Tiếng xương gãy giòn tan, chân của Lăng Hoa Cương trực tiếp bị dẫm cho nát bấy, vừa lúc ngã nhào xuống trước nấm mồ.
- Lăng Hoa Cường, mày có phải cảm thấy là mày ở Nam Cảng hô phong hoán vũ thì ở trước mặt con trai, con gái cùng vợ của mày rất có cảm giác ưu việt?
Một cước này dẫm nát bàn chân của Lăng Hoa Cường sau đó Bùi Đông Lai lại dẫm lên đầu Lăng Hoa Cường khiến cho đầu của hắn chôn vào trong bùn đất:
- Con mẹ nó mày coi như là một con súc sinh thì cũng phải có chút cảm giác áy náy chứ?
- Hắc hắc…
Miệng của Lăng Hoa Cường ngậm đầy đất không cách nào mở miệng nhưng lại phát ra tiếng cười âm trầm.
- Nói thật, Lăng Hoa Cường, tao thật không rõ đến lúc này mày tại sao còn có thể cười được. Đúng, không sai, mày ở Nam Cảng đúng là người có quyền thế, mày có thể ở biệt thự tốt nhất, đi xe tốt nhất, ngủ cùng nữ nhân xinh đẹp, một câu nói của mày có thể khiến cho rất nhiều người vì mày bán mạng, một câu nói của mày cũng có thể quyết định sinh tử của người khác, chỉ là… Những thứ đó có thể đại biểu cho cái gì? Đại biểu rằng Lăng Hoa Cường mày làm người rất thành công sao?
- Tao nhổ vào!
Bùi Đông Lai càng nói càng phát cáu:
- Trong mắt tao, mày chỉ là một kẻ đáng thương! Bởi vì… Bên cạnh mày không có một ai chân chính quan tâm đến mày, những thứ kia sở dĩ vây quanh mày nếu không phải là vì tiền của mày thì cũng là vì quyền của mày! Chu Nhược Đồng chính là ví dụ tốt nhất, đến lúc mày không cón quyền lẫn tiền thì cái nữ nhân ngày ngày đem mày trở thành ông tướng mà hầu hạ kia ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn mày một cái, mày ở trong mắt nàng ta ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng!
Giọng nói vừa dứt, Bùi Đông Lai nhận thấy được thân thể Lăng Hoa Cường run lên kịch liệt liền dịch chuyển cái chân ra.
"Phi!"
Lăng Hoa Cường phun ra bùn đất trong miệng, sắc mặt âm trầm nhìn Bùi Đông Lai:
- Tiểu tử, tao đã rơi vào trong tay mày thì tùy mày muốn chém muốn giết hay muốn róc thịt tùy mày, nhưng mày không nên hy vọng tao sẽ dập đầu nhận sai trước người đàn bà nhà quê này, đó là chuyện không thể nào!
- Không sai, nàng đúng là một người đàn bà quê mùa nhưng nàng có thể dưới tình huống nam nhân của nàng từ bỏ nàng cùng con gái của nàng mà vừa làm cha vừa làm mẹ đem con gái của nàng nuôi khôn lớn! Có lẽ, nàng còn chưa được hưởng qua một ngày hạnh phúc vui vẻ nhưng cho dù là nàng đã chết, con gái của nàng vẫn nghĩ tới nàng, yêu nàng, hơn nữa hàng năm cũng sẽ đến thăm nàng!
Bùi Đông Lai gằn từng chữ:
- Nhưng… Còn mày? Mày có cái gì? Mày chỉ có hai bàn tay trắng! Tiền và quyền mà mày tự nhận là không ai bì nổi trong chớp mắt tan biến thành mây khói, hơn nữa con của mày, con ruột thịt của mày chẳng những đối với mày không có một chút tình cảm, thậm chí đem mày trở thành địch nhân tự mình chặt đi một cánh tay của mày! Mà mày hẳn là đã nhìn ra, hắn chẳng những muốn chặt một cái tay của mày mà còn muốn giết chết mày! Đây quả thực là một loại bi ai!
"Bá!"
Lúc này đây, Lăng Hoa Cường giống như là bị đánh trúng điểm yếu chí mạng, sắc mặt hơi đổi, da thịt nơi khóe mắt nhăn nhúm một trận.
- Mày sống còn như thế thì mày cảm thấy sau khi mày chết thì sẽ như thế nào?
Lời nói của Bùi Đông Lai tựa như một thanh chủy thủ sắc bén hung hăng cắm vào trái tim của Lăng Hoa Cường, một đao thấy máu:
- Tao cho mày biết, sau khi mày chết những người đã từng a dua nịnh hót mày sẽ lập tức quên mày, sẽ không nhớ đến mày! Thậm chí, tao dám đánh cuộc, trong bọn họ sẽ không có bất cứ người nào đến nhặt xác cho mày! Không ai nhặt xác cho mày, mày biết không? Cho dù thi thể của mày có bị sói núi tha đi thì bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào!
- Đủ rồi!
Lăng Hoa Cường kích động rống lớn một tiếng.
- Lăng Hoa Cường, có lẽ mày cảm thấy Lăng Hoa Cường mày ở Nam Cảng hô phong hoán vũ, có thể tùy tiện ngủ với những nữ nhân mà người khác tặng mày sẽ rất có cảm giác thành tựu! Nhưng là… tao cho mày biết, thân là một người đàn ông hắn có bao nhiêu thành tựu không phải là đời này hắn có thể ngủ cùng bao nhiêu nữ nhân mà là một nữ nhân cả đời quan tâm hắn, yêu hắn!
Bùi Đông Lai lạnh lùng nói:
- Đã từng có một nữ nhân như vậy đáng giá để mày dùng một đời đi yêu thương nàng! Người đàn bà kia sau khi mày rời đi vừa làm cha vừa làm mẹ, đã hy sinh thanh xuân cùng tính mạng, bằng vào hai tay của mình dùng những đồng tiền sạch sẽ nhất đem các con của nàng nuôi lớn! Người đàn bà kia thậm chí lúc mày rời đi được ba năm chẳng những mong đợi mày có thể trở về lại còn nói dối với các con của mày, nói mày là đi ra ngoài kiếm tiền! Khi mày nằm với những nữ nhân mà mày tự nhận là rất cao quý kia, nữ nhân kia bởi vì yêu mày nên gả cho mày cuối cùng lại bị mày vứt bỏ, bởi vì không có tiền chữa bệnh mà nàng đang sống sờ sờ lại phải chết trên giường ở nhà!
"Xôn xao ~"
Lưỡi hái từ trong tay Trang Bích Phàm rơi xuống, hắn vô lực ngồi xổm trên mặt đất khóc không ra tiếng.
"Ô… Ô…"
Trang Hiểu Vân ngồi ngay cạnh đó ôm đầu thất thanh khóc rống.
Bên tai quanh quẩn lời nói của Bùi Đông Lai, nghe thấy tiếng khóc bi thống, lại nhìn bộ dáng lệ rơi đầy mặt của Trang Hiểu Vân cùng Trang Bích Phàm, Lăng Hoa Cường chỉ cảm thấy tín ngưỡng kiên trì rất nhiều năm trong nội tâm bắt đầu sụp đổ, một cỗ cảm xúc tự trách chưa bao giờ có tràn ngập trong lòng hắn…
- Mày cho rằng mày chiếm được vinh hoa phú quý trở thành người có tất cả.
Mặt của Bùi Đông Lai không chút thay đổi nói:
- Trên thực tế, mày đã mất đi thứ quý giá nhất, mày là người thật đáng buồn, đáng hận nhưng không phải người đáng thương!
Oanh!
Câu nói sau cùng của Bùi Đông Lai giống như một đạo sấm rền nổ vang bên tai Lăng Hoa Cường, hắn mờ mịt quay đầu, nhìn tới cái nấm mồ tầm thường trước mắt trong đầu trong lúc lơ đãng hiện ra thân ảnh người đàn bà kia.
Người đàn bà kia, thân mặc một thân quần áo vải thô, tóc kết đuôi sam, khuôn mặt tươi lúc nào cũng tươi cười ôn nhu.
Người đàn bà kia, từng ở lúc nhà không có gạo mà cam chịu dâng lên canh cá, dành hết những thứ ngon lành cho hắn cùng con của hắn ăn, chính mình chỉ ăn cái đầu cá nhưng vẻ mặt lại nở nụ cười nói nàng thích ăn nhất là đầu cá.
Người đàn bà kia, khi hắn thấy được vẻ xa hoa trụy lạc của thành thị mà dã tâm đầy lòng oán giận lão Thiên bất công thì nàng liền lên tiếng an ủi hắn nghèo một chút cũng không sao chỉ cần có thể cho hài tử ăn học tử tế là được.
Người đàn bà kia bị hắn coi là người quê mùa, bị hắn vứt bỏ cuối cùng vì không muốn ném bỏ chức đại ca trước mặt, vì lòng tự ái đáng thương mà chưa lúc nào trở về tìm nàng không nói, thậm chí còn đem nàng quên lãng!
Người đàn bà kìa mặc dù rời xa hắn nhưng dường như lại đang ở trước mắt, ở trước mặt hắn cười nói:
- Hồ, anh đã về!
"Lộp bộp!"
Nụ cười ôn nhu trăm năm không thay đổi kia dường như là một phát đao vô hình trong nháy mắt đâm trúng lương tri ẩn núp tận cùng của lương tâm hắn, khiến cho hắn tự cúi xuống cái đầu mà hắn tự nhận là rất cao quý kia.
"Bịch"
Hắn không thể không chế được mà quỳ xuống trước nầm mồ mà hắn không coi trọng trước đó.
Trang Bích Phàm một lần nữa cầm lưỡi hái lên.
- Bích Phàm, đừng!
Trang Hiểu Vân thất thanh hô to.
"Vù!"
"Phốc!"
Tay phải giơ lên chém xuống, cột máu cao ngất trời, đầu người rơi xuống đất.
Tới mộ phần phụ tử,
Dập đầu sám hối muộn màng.
Yêu hận chỉ cách nhau một lằn ranh.
Mất đi không thể lấy lại!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv