Siêu Cấp Cường Giả

Chương 320: Mãnh Long Quá Giang (18)



Mắt thấy ánh lửa dần biến mất, bóng tối một lần nữa bao phủ bờ biển, Bùi Đông Lai cầm lấy USB mà Ôn Nhã Hinh trước khi chết giao cho hắn, khởi động ô tô rời đi.
"Reng… Reng …"
Lúc Bùi Đông Lai lái ô tô vào khu vực thành thị, điện thoại trong túi áo của hắn khẽ chấn động.
Bùi Đông Lai một tay lái xe, một tay lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy là Phong Diệp gọi điện thoại tới, lập tức ấn nút nghe.
- Bùi tiên sinh, tôi đã bắt được người gọi là A Minh kia, ngài xem nên xử trí như thế nào?
Điện thoại vừa chuyển, Phong Diệp lập tức hồi báo.
Nghe được Phong Diệp hồi báo, Bùi Đông Lai rất dứt khoát nói:
- Cậu lập tức liên lạc với Hàn Ngọc, bảo với hắn cung cấp một địa điểm trong thành phố, sau đó nói cho tôi biết địa điểm, tôi lập tức qua đó.
- Tốt.
Đầu bên kia điện thoại, Phong Diệp cung kính trả lời một câu, sau đó vung tay lên, để cho thủ hạ đánh ngất xỉu A Minh cùng hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh cho vào rương cất vào cốp phía sau xe ô tô, sau đó dựa theo chỉ thị của Bùi Đông Lai liên lạc với Hàn Ngọc người phụ trách của tập đoàn Đông Hải tại Nam Cảng.
Nửa giờ sau.
Bùi Đông Lai lái ô tô tới một kho hàng của công ty thuộc tập đoàn Đông Hải tại Nam Cảng.
Tại cửa kho hàng, đám người Phong Diệp đã tới trước, thấy Bùi Đông Lai xuống xe, vội vàng nghênh đón:
- Bùi tiên sinh.
Bùi Đông Lai gật đầu, sau đó dắt đám người Phong Diệp tiến vào kho hàng.
Trong kho hàng, A Minh cùng hai gã thành viên thuộc đội bảo vệ Hồng Tinh đều bị đánh hôn mê bất tỉnh, tựa như chó chết nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
- Làm bọn chúng tỉnh lại.
Bùi Đông Lai đi tới bên cạnh ba người A Minh, ra lệnh.
Nghe được mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, một gã thành viên Phong Diệp đã sớm chuẩn bị móc ra chủy thủ tiến phía trước một bước, ngồi xổm xuống, xuất ra chủy thủ trong tay.
"Vù Vù Vù!"
Tiếng xé gió vang lên, tên thành viên Phong Diệp kia dùng chủy thủ ghim vào ngón trỏ của ba người A Minh.
Có câu nói, tay đứt ruột xót.
Ba người A Minh bị tên thành viên Phong Diệp kia ghim vào ngón tay, lần lượt phát ra tiếng kêu to, đột nhiên thức tỉnh.
Nhưng mà.
Sau khi bọn hắn tỉnh lại lại chỉ dám kêu lí nhí.
Dưới ánh đèn bọn hắn đều sợ hãi nhìn đám người Bùi Đông Lai, chính xác là nhìn Bùi Đông Lai cầm đầu đám người.
Hiển nhiên, trong lòng bọn họ đều là rõ ràng, rơi vào tay Bùi Đông Lai, muốn sống đi ra khỏi kho hàng này rất khó!
- Bọn mày bị Phương Khôn mua chuộc, tiềm phục bên cạnh Tương tiên sinh cuối cùng cũng hoàn thành sứ mạng mà Phương Khôn giao cho chúng mày, giết chết Tương tiên sinh.
Mắt thấy vẻ mặt sợ hãi của ba người A Minh nhìn mình, Bùi Đông Lai trước tiên mở miệng nói:
- Cho nên, mày đối với các kế hoạch của Phương Khôn đều là biết rõ, đúng không?
Ba người A Minh mặc dù trong lòng sợ hãi tới cực điểm, nhưng không có mở miệng trả lời, bọn hắn đều rất rõ ràng, một khi mở miệng nói ra sự thật mà nói…, Bùi Đông Lai rất có thể lợi dụng đoạn clip phá hỏng kế hoạch thượng vị của Phương Khôn, bởi như vậy, cho dù Bùi Đông Lai không giết bọn hắn, Phương Khôn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn!
- Tao có thể cho chúng mày có cơ hội giữ lại mạng sống.
Thấy cả ba người đều trầm mặc, Bùi Đông Lai một lần nữa mở miệng ngữ xuất kinh nhân.
"Ân?"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, ba người A Minh đều là ngẩn ra, sau đó lại dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn Bùi Đông Lai, tựa hồ không tin tưởng lời nói của Bùi Đông Lai.
- Nhưng là, trong ba người chúng mày, chỉ có thể còn một người sống sót!
Bùi Đông Lai đón nhận ánh mắt hoài nghi của ba tên sau đó bổ sung:
- Người nào mở miệng trước nói cho tao biết toàn bộ kế hoạch của Phương Khôn thì có thể sống còn hai người còn lại thì sẽ vĩnh viễn rời khỏi cái thế giới này!
- Hắc, mày gọi là Bùi Đông Lai đúng không?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, A Minh liền biến sắc mặt, trong nháy mắt nhìn rõ dụng ý của Bùi Đông Lai, vẻ mặt cười lạnh nói:
- Ba huynh đệ chúng tao đã rơi vào trong tay bọn mày, muốn chém muốn giết muốn tóc thịt tùy bọn mày. Mày không cần ảo tưởng từ trong miệng chúng tao mà biết được bất cứ chuyện gì. Giống như trước, mày không cần ảo tưởng châm ngòi ly gián, chúng tao sẽ không bao giờ mở miệng.
- Trước khi tới nơi này, tao đã giết chết Phương Húc Đông cùng đồng bọn, cộng dồn lại vượt qua hai mươi mạng. Nếu như chúng mày không muốn tranh thủ cơ hội lần này thì tao không ngần ngại tự thân động thủ lần nữa, cho chúng mày thể nghiệm một chút cái gì mới thật sự sống không bằng chết. Tao từng học được từ huấn luyện viên ma quỷ Jason hơn một trăm lẻ tám loại phương pháp bức cung, tao tin tưởng, làm được điểm này cũng không khó.
Bùi Đông Lai sắc mặt không đổi nhìn A Minh nói cứng miệng, nói:
- Phong Diệp, bắt đầu tính giờ, qua một phút đồng hồ, nói cho tôi biết!
"Bá!"
Một lần nữa nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, bao gồm cả A Minh vừa mới mạnh mồm ở bên trong, ba người đều biến đổi sắc mặt!
Hiển nhiên, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, Bùi Đông Lai lại giết chết Phương Húc Đông.
Rung động ngắn ngủi qua đi, A Minh tiếp tục cười lạnh nói:
- Tiểu tử, mày hù dọa ai đó?
Không trả lời, Bùi Đông Lai nhận lấy thanh chủy thủ trong tay một gã thành viên Phong Diệp, rồi đùa nghịch.
Nhìn động tác đùa giỡn chủy thủ của Bùi Đông Lai, hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của Bùi Đông Lai, nhận thấy được thời gian trôi đi vô tình, A Minh không dám mạnh miệng nữa, mà vẻ mặt của hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh còn lại giống như là tắc kè hoa, không ngừng biến ảo, tựa hồ giãy dụa có nên mở miệng hay không.
Một giây, hai giây, ba giây…
Cữ mỗi một giây trôi qua, mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh càng ngày càng nhiều, trong con ngươi bọn hắn toát ra ánh mắt hoảng sợ bất an.
- Tôi nói!
Lúc thời gian trôi qua được ba mươi giây, một gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh sắc mặt sợ hãi trước tiên mở miệng nói.
- Tôi cũng nói!
Một gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh khác thấy vậy, cũng vội vàng nói, cảm giác kia sợ đồng bạn giành nói trước, sau đó hắn sẽ chết vậy.
A Minh thấy thế, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng cũng không cách nào ngăn cản.
- Mày mở miệng trước, như vậy mày nói trước đi.
Bùi Đông Lai chỉ vào tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh thứ nhất, nói:
- Bất quá… Nếu như sau khi mày nói xong, đồng bạn của mày còn có bổ sung thêm cái gì thì như vậy tao sẽ giết mày, để cho đồng bạn của mày sống.
Vốn là, tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh kia mở miệng trước tiên thấy Bùi Đông Lai để cho hắn nói trước, thì có một loại cảm giác từ địa ngục trở lại thiên đường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà khi hắn nghe được câu nói kế tiếp của Bùi Đông Lai xong, lại trở nên khẩn trương vạn phần.
Dưới ánh đèn, hắn không có nóng lòng mở miệng, mà là cẩn thận sắp xếp lại hết thảy những gì mình biết trong đầu, bảo đảm không bỏ sót cái gì.
Không riêng gì hắn, gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh bên cạnh hắn cũng là hết sức nhớ lại mọi thứ.
- Mày xác định sẽ bỏ qua cho người nói hết mọi chuyện cho mày chứ?
A Minh một lần nữa mở miệng, giọng nói vẫn như cũ tràn đầy không tin tưởng.
- Dường như mày đã mất tác dụng.
Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười, không đùa giỡn chủy thủ trong tay nữa, từng bước đi tới phía trước.
- Tao… Tao so với bọn hắn thì biết nhiều hơn, tao nói!
A Minh thấy thế, bị dọa cho sợ đến biến sắc, sắc mặt hoảng sợ nói.
- Mày đã muốn nói, như vậy cứ dựa theo quy củ mà làm. Ân, mày là người cuối cùng, nếu như mày có thể bổ sung những gì bọn nó không biết, tao sẽ lưu lại cho mày một mạng.
Bùi Đông Lai cũng không có cấp cơ hội mở miệng cho A Minh.
- Dựa vào an bài của Phương gia, à không là sự an bài của Phương Khôn —— đêm nay chúng tôi đã tới núi Thái Bình trước, ngoài mặt là tiến hành kiểm tra công viên trên đỉnh núi, sau đó nói cho Tương tiên sinh, công viên trên đỉnh núi không có gì nguy hiểm. Đợi Tương tiên sinh lên núi xong, Phương khôn cùng hai người Giang Hải, Trầm Bân vẫn ủng hộ hắn kiếm cớ không lên công viên trên đỉnh núi, người của Đông Tinh đã mai phục từ trước liền tiến hành ám sát đối với Tương tiên sinh.
Sau đó, đối mặt với máy quay, tên thứ nhất chỉnh sửa lại những gì mình biết, rồi tự mình đem hết thảy nói ra:
- Sau đó, bởi vì người của ngài đột nhiên xuất hiện, người của Đông Tinh hành động thất bại, đều chạy trốn. Đối với lần này, Phương Khôn thay đổi kế hoạch, nói chúng ta tìm cơ hội giết chết Tương tiên sinh, sau đó gài cho ngài tội danh ám sát Tương tiên sinh.
Thanh âm vừa dứt, tên thứ nhất có chút khẩn trương nhìn về phía A Minh cùng gã còn lại của đội bảo vệ Hồng Tinh kia.
- Mày còn điều gì muốn bổ sung sao?
Bùi Đông Lai đem ánh mắt ném về hướng tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh còn lại.
- Phương Khôn nói cho chúng tôi không chỉ tìm cơ hội giết chết Tương tiên sinh, nếu thuận tiện thì giết luôn năm người ủng hộ Tương tiên sinh.
Gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh còn lại bổ sung.
"Bá!"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của đồng bạn…, tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh thứ nhất vừa mở miệng liền biến sắc, trên mặt hiện ra biểu tình hối hận, hối hận chính mình lại quên mất chuyện trọng yếu như vậy!
Mà gã vừa lên tiếng bổ sung kia lại là khẩn trương nhìn về hướng A Minh.
- Chúng tôi sở dĩ không có giết Ôn Nhã Hinh là bởi vì Ôn Nhã Hinh là người của Phương Húc Đông.
A Minh vội vàng bổ sung:
- Ngoài ra, hộ vệ của hai người Tiết Khiêm cùng Uông Chu đều âm thầm bị Phương Khôn mua chuộc rồi.
Thấy A Minh mở miệng bổ sung, hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh mở miệng lúc trước thân thể không khống chế được run lên, mặt xám như tro tàn nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai không để ý đến ánh mắt sợ hãi của hai tên này, cũng không động thủ giết chết hai người, mà là nhìn A Minh, tiếp tục hỏi:
- Còn gì nữa không?
A Minh suy nghĩ một chút, lắc đầu:
- Tôi chỉ biết có như vậy.
Bên tai vang lên lời nói của A Minh, Bùi Đông Lai làm ra một thủ thế, để cho tên thành viên Phong Diệp kia dừng máy quay lại, đồng thời thu hồi chủy thủ, móc ra một khẩu súng.
"Pằng!"
"Pằng!"
Cò súng giật hai phát, đạn bay ra khỏi nòng súng, vô cùng chính xác găm vào đầu hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh, đều là headshot.
"Hô… Hô…"
Thấy hai gã thủ hạ ngã xuống trong vũng máu, A Minh bị dọa sợ đến xụi lơ trên mặt đất, hô hấp trở nên dồn dập.
- Yên tâm, tao nói rồi sẽ không giết mày.
Bùi Đông Lai thổi khói toát ra từ nòng súng, nói:
- Mày biết số điện thoại của Uông Chu không?
- Biết.
A Minh gật đầu như gà con mổ thóc.
- Bấm vào điện thoại di động của tao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bùi Đông Lai lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt A Minh.
A Minh mồ hôi lạnh đầm đìa, hai tay run rẩy vươn ra, giống như là đang nhận lấy một bảo bối quý giá vậy, vô cùng cẩn thận.
Nhận lấy điện thoại di động, A Minh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, sau đó bấm số điện thoại của Uông Chu vào điện thoại di động của Bùi Đông Lai.
- Mặc dù tao không giết mày, nhưng mày cần làm một việc cho tao.
Cầm lại điện thoại di động, Bùi Đông Lai lại nói.
- Ngài cứ nói.
Chuyện cho tới nước này, A Minh cũng biết, chính mình cũng chỉ có thể mặc cho Bùi Đông Lai dắt mũi.
- Lên xe rồi tao sẽ nói cho mày biết.
Bùi Đông Lai vừa nói, tay cầm điện thoại di động, đi ra ngoài kho hàng.
Phong Diệp thấy thế, vội vàng làm ra một cái thủ thế, hai gã thành viên Phong Diệp không nói gì, trực tiếp đem A Minh nhấc lên, đi theo Bùi Đông Lai, mà các thành viên Phong Diệp còn lại nhanh chóng dọn dẹp thi thể cùng vết máu lưu lại.
Ngoài kho hàng, mây đen che mất ánh trăng, bầu trời tối đen một mảnh; gió đêm càng lớn, thổi vào nhánh cây lắc trái lắc phải.
Bầu trời tối đen như mực.



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv