Siêu Cấp Cường Giả

Chương 317: Mãnh Long Quá Giang (15)



Thâu tóm Đông Nguyệt bang, thống nhất hắc đạo Đông Hải.
Mãnh long quá giang, áp Hồ Giang địa đầu xà.
Chỉ quân hướng tây, diệt trừ Dương Sách, chiếm được Nam Tô.
Hết thảy chuyện này, khiến cho Quý Hồng trong một thời gian ngắn, trở thành một viên minh châu lỗng lẫy nhất trong giới hắc đạo TQ.
Phương Khôn thân là nhân vật số hai của Hồng Tinh, tự nhiên cũng nghe nói tới một loạt những sự kiện không thể tin nổi liên quan tới Quý Hồng.
Lúc trước, khi Quý Hồng còn chưa làm ra những chuyện này, bao gồm cả Phương Khôn ở bên trong nam nhân nam bán quốc chỉ dám đứng nhìn, không dám khinh nhờn nàng; hôm nay, Quý Hông lấy bộ dạng không ai bì nổi khuếch trương thế lực, trở thành lão đại xã hội đen vùng tam giác Trường Giang lấy thúng úp voi, Phương Khôn lại càng không dám đi trêu chọc Quý Hồng —— song phương từ đầu, đã luôn luôn không có liên quan gì tới nhau!
Ở dưới dạng tình hình này, Bùi Đông Lai người bị hắn biến thành sơn dương thế tội lại trở thành lão bản của Quý Hồng.
Rung động này đối với Phương Khôn quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả, thế cho nên cả người hắn hoàn toàn bị dọa sợ đến trợn mắt há hốc mồm, ngay cả điện thoại rơi ở trên xe, màn hình nứt vỡ cũng không có phát hiện.
Phương… Phương gia làm sao vậy?
Cận vệ của Phương Khôn thấy hắn giống như là bị mất hồn, vẫn duy trù bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng hết sức nghi ngờ, lại không dám lên tiếng quấy rầy Phương Khôn.
- Điện… Điện thoại di động!
Không biết qua bao lâu, trong lòng Phương Khôn vừa động, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngạc nhiên lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, phát hiện màn hình di động đã nứt vỡ, lập tức hướng về phía tên cận vệ rống lớn một tiếng.
Phương Khôn đột nhiên rống lớn khiến cho tên hộ vệ sợ đến mặt biến sắc, tay khẽ run rẩy, ô tô chao đảo một trận.
Có lẽ nhìn ra Phương Khôn dường như bị chuyện gì đó kích thích, tên hộ vệ không dám lên tiếng, mà cực kỳ nhanh lấy điện thoại di đông từ trong túi ra, đưa cho Phương Khôn.
- Số điện thoại của Húc Đông là gì?
Một tay nhận lấy điện thoại di động, Phương Khôn vốn định trực tiếp bấm số điện thoại của Phương Húc Đông, kết quả bởi vì quá mức khẩn trương và kích động, đầu có chút say xe, căn bản nhớ không ra, không thể làm gì khác hơn là hỏi tên hộ vệ.
- Phương gia, ở trong list danh bạ.
Tên hộ vệ hồi đáp.
Nghe được lời nói của tên hộ vệ…, Phương Khôn không nói gì nữa, mà là mở danh bạ ra, tìm kiếm số điện thoại của Phương Húc Đông.
Cùng lúc đó, trong hội sở Baby, tất cả thủ hạ của Phương Húc Đông toàn bộ chết dưới họng súng của Bùi Đông Lai, chỉ còn một mình hắn còn sống.
"Ọe…"
Trong đại sảnh, tấm thảm bằng lông dê có màu trắng hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, huyết khí ngất trời, Phương Húc Đông nằm trên mặt đất, dạ dày co quắp một trận, cái eo đột nhiên cong lên, cong thành hình dáng con tôm, há mồm ói lên ói xuống.
Phương Húc Đông phun ra ước chừng nửa phút, đem hết cả dịch dạ dày phun hết ra.
Sau khi ói xong, cả người Phương Húc Đông thư thái hơn rất nhiều, cũng thanh tỉnh lại, hắn mờ mịt nhìn thoáng qua thi thể ở khắp nơi, thân thể giống như là bị chạm điện, từ từ co quắp lại, sau đó… Tốc độ co quắp càng lúc càng nhanh, biên độ càng lúc càng lớn.
- Lúc trước tao với mày nói chuyện với nhau, tao đã nói rồi, nếu như mày dám động vào một cọng tóc của Khuynh Nhan, tao sẽ đồ sát cả nhà mày (bá đạo vãi).
Đại sảnh vốn đang an tĩnh, thì giọng nói của Bùi Đông Lai bỗng nhiên vang lên.
Phương Húc Đông thân thể cứng đờ, ngừng thở, ngẩng đầu nhìn về hướng Bùi Đông Lai.
Có lẽ là không cách nào thấy rõ khuôn mặt của Bùi Đông Lai, Phương Húc Đông không ngừng rướn cổ lên, chỉ là… Vô luận hắn cố gắng như thế nào, hắn đều không thể thấy rõ khuôn mặt của Bùi Đông Lai khiến cho hắn kinh hồn táng đảm.
- Tao nhớ được, lúc ấy mày rất ngưu bức nói cho tao biêt mày đang ở chỗ này, hơn nữa còn bảo tao nhanh lên một chút, nếu không mày sẽ vũ nhục Khuynh Nhan, còn muốn đem nàng bán vào hộp đêm dơ bẩn nhất, đúng không?
Bùi Đông Lai lại mở miệng một lần nữa, giọng nói phá lệ bình tĩnh, tựa hồ như đang nói đến một chuyện nhỏ không đáng kể.
"Ực!"
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai…, Phương Húc Đông kìm lòng không đậu nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch một mảnh, thân thể co quắp một lần nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Bịch!"
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng một lần nữa, Phương Húc Đông quỳ rạp xuống mặt đất, giống như một con chó TQ, ôm lấy chân phải của Bùi Đông Lai, khóc lóc cầu xin tha thứ:
- Tôi… Tôi sai rồi, tôi không nên trêu chọc anh! Cầu xin… Cầu xin anh, đừng có giết tôi! Đừng có giết tôi, được không?
Giọng nói vừa dứt, Phương Húc Đông đem đầu mình dí sát trên mặt thảm, hàm răng không ngừng va vào nhau, phát ra một trận giọng nói lập cập rất nhỏ.
"Ta không làm đại ca thật nhiều năm…"
Bùi Đông Lai không trả lời, chuông điện thoại di động của Phương Húc Đông vang lên, là bài hát "Đại ca" nổi danh đại giang nam bắc năm đó.
Mới đây thôi, mỗi lần Phương Húc Đông nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cũng sẽ âm thầm tự nói với mình, một ngày nào đó, hắn sẽ được làm đại ca, làm đại ca của Hồng Tinh, làm đại ca của cả Đài Loan!
Giờ khắc này, giai điệu quen thuộc quanh quẩn ở bên tai, lại giống như lời châm chọc tàn khốc nhất thế gian.
Chẳng qua.
Đối mặt với những lời châm chọc đó, Phương Húc Đông lại không cảm thấy có gì mất mặt.
Bởi vì, giờ khắc này, hắn đã không có bất kỳ thể diện nào nữa rồi, hắn bây giờ chỉ muốn sống!
- Đưa điện thoại di động cho tao.
Trong tâm tình khẩn trương lo lắng của Phương Húc Đông, Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, khiến cho Phương Húc Đông có một loại cảm giác không thể kháng cự.
Phương Húc Đông giống như là nghe được thánh chỉ, không nói hai lời, run rẩy lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước người Bùi Đông Lai.
Ánh mắt của Bùi Đông Lai khẽ nheo lại, ấn nút nghe.
- Húc Đông!
Điện thoại vừa chuyển, Phương Khôn ở đầu bên kia điện thoại đang ngồi trong xe Lincoln không có giống như ngày thường chém gió với con trai, mà là làm cho người có một loại cảm giác lửa đốt mông, nôn nóng vô cùng.
- Phương Khôn, nghe giọng nói của mày có chút khẩn trương.
Bùi Đông Lai thản nhiên nói.
"Ân?"
Ngạc nhiên nghe được giọng nói của Bùi Đông Lai, Phương Khôn trong lòng căng thẳng:
- Mày… Mày là ai? Húc Đông đâu?
- Phương Khôn, mày mới vừa rồi ban bố lệnh truy sát với tao trong hắc đạo, lại khiến cảnh sát phong tỏa sân bay, bến tàu, tiến hành truy nã đối với tao, vậy mà hiện giờ mày lại hỏi tao là ai, trí nhớ của mày cũng không phải là quá kém sao?
Bùi Đông Lai trên đường đi tới hội sở Baby, nhận được điện thoại của Phong Diệp, biết được chính mình bị biến thành sơn dương thế tội.
Lộp bộp!
Trái tim của Phương Khôn đập kịch liệt, hô hấp của hắn trở nên dồn dập.
- Cha, cứu con! Cứu con!
Đồng thời lúc Phương Khôn trầm mặc, Phương Húc Đông nghe ra chủ nhân giọng nói ở đầu bên kia điện thoại đúng là cha của hắn thì trong cơ thể không biết từ đâu sinh ra một cỗ lực lượng buông lỏng chân của Bùi Đông Lai ra không nói, hướng về cái loa điên cuồng hò hét không ngừng.
- Quỳ xuống cho tao!
Bùi Đông Lai quát lạnh một tiếng, một cú phách thối hướng về phía Phương Húc Đông.
- A!
"Răng rắc!"
Một tiếng giòn vang truyền ra, bả vai Phương Húc Đông không cách nào thừa nhận lực lượng khổng lồ, trong nháy mắt gãy lìa, tựa hồ như con ruồi bị chụp trúng, hung hăng ngã thẳng tắp xuống mặt đất, xương mũi đụng vào mặt đất trực tiếp bị dập nát bấy, máu tươi chảy ra giàn giụa.
- Đừng… Đừng giết con của ta!
Nghe được tiếng quát lạnh của Bùi Đông Lai, Phương Khôn ý thức được cái gì, thất kinh hô lên.
- Mày âm thầm tính kế Tương tiên sinh, con của mày thiếu chút nữa lăng nhục Khuynh Nhan, mày lại bảo tao bỏ qua cho con của mày?
Bùi Đông Lai một chân giẫm lên lưng Phương Húc Đông từ phía sau, giọng nói chuyển sang lạnh lẽo:
- Mày cảm thấy chuyện này có thể sao?
- Ô… Ô…
Phương Húc Đông bị Bùi Đông Lai dùng chân dẫm lên lưng, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhịn đau nhức nhăn nhó khuôn mặt, giống như là nhận được kích thích lớn lao, hoàn toàn phát điên một bên hộc máu loãng, một bên quát to:
- Tiểu tạp chủng, mày dám giết tao, ba tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!
- Phương Khôn, đã nghe thấy chưa? Con của mày bắt đầu uy hiếp tao đấy.
Nghe được lời nói của Phương Húc Đông…, Bùi Đông Lai cười, cười đến lạnh lẽo.
"Ông… Ông…"
Phương Khôn nghe vậy đầu ong ong một trận không nói, thiếu chút nữa ngất đi.
- Phương Khôn, con của mày cố gắng cho tao xem một hồi kịch hay, kết quả thất bại.
Bùi Đông Lai không nói tiếp, sau đó lại mở miệng nói:
- Kế tiếp tao sẽ cho mày nghe một khúc kịch tuồng.
Giọng nói vừa dứt, Bùi Đông Lai ngồi xổm người xuống đưa điện thoại di đông qua một bên, từ trên người một gã đại hán đã chết lấy ra một cây chủy thủ.
- Mày… Mày muốn làm gì? Không… Đừng… Đừng qua đây!
Mắt thấy Bùi Đông Lai giơ chủy thủ lên, chậm rãi ngồi xổm xuống thân thể mình, Phương Húc Đông mới vừa rồi nghe được tiếng của Phương Khôn mà khôi phục được một ít bình tĩnh giờ không còn sót lại chút gì, không để ý đến cả người đang đau nhức, từ từ di chuyển về phía sau.
- Đừng, chỉ cần cậu không giết con của tôi, cậu có điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng!
Đầu bên kia điện thoại, Phương Khôn tựa hồ ý thức được Bùi Đông Lai muốn động thủ, rống lớn nói.
Không trả lời.
Bùi Đông Lai vung chủy thủ lên!
"Bá!"
Giơ tay chém xuống, chủy thủ sắc bén tựa hồ như đang cắt một miếng đậu hũ, trực tiếp gọt một lỗ tai của Phương Húc Đông.
"Phốc!"
"AAA"
Máu tươi phun ra, lỗ tai rơi xuống máu chảy đầm đìa, Phương Húc Đông phát ra một tiếng tru bén nhọn, theo bản năng đưa tay lên bịt tai lại.
"Phốc!"
Lại là một đao, tay phải của Phương Húc Đông đang bịt lấy vết thương ở lỗ tai trực tiếp bị chặt thành hai khúc.
" AA…AA"
Phương Húc Đông đau đến tru lên thảm thiết, bị dọa cho sợ đến tâm tê liệt phế.
Mà ở đầu bên kia điện thoại, Phương Khôn chỉ cảm thấy có người cầm lấy một thanh chủy thủ sắc bén, một đao lại một đao đâm vào tim của hắn, khiến cho hắn có một loại cảm giác sống không bằng chết.
Hai đao liên tiếp gọt lỗ tai cùng chặt đứt một cái tay của Phương Húc Đông, Bùi Đông Lai bởi vì nghe được tiếng rên rỉ của Mộ Khuynh Nhan trong phòng dần dần nhỏ xuống, không có tiếp tục giơ chủy thủ lên nữa, mà là cầm lên điện thoại di động.
- Phương Khôn, không cần khẩn trương, con của mày còn chưa có chết, chẳng qua hắn chỉ ít đi một lỗ tai, một bàn tay mà thôi.
Bùi Đông Lai chủ động mở miệng, giọng nói bình tĩnh như mặt hồ không có sóng.
- Mày… Mày…
Phương Khôn giận đến bộ ngực thấy đau đớn, muốn nói cái gì, lại chỉ có thể nói lên một từ "Mày".
- Tao nhớ được, mới vừa rồi mày nói chỉ cần tao không giết con của mày, tao có thể tùy ý nói điều kiện, đúng không?
Không đợi Phương Khôn nói ra câu kế tiếp, Bùi Đông Lai mở miệng một lần nữa.
"Ách?"
Lời nói của Bùi Đông Lai như một tia sáng trong bóng đêm vậy, khiến cho Phương Khôn không khỏi ngẩn ra, sau đó… Hắn khẩn cấp nói:
- Đúng vậy! Chỉ cần cậu không giết con trai của tôi, cậu có điều kiện gì xin cứ nói!
- Tốt, bây giờ chúng ta nói chuyện qua màn hình.
Bùi Đông Lai vừa nói vừa bật màn hình lên.
Đầu bên kia điện thoại, Phương Khôn luôn luôn lấy tỉnh táo bình tĩnh là phương châm cũng là bị dọa đến thất thần, cơ hồ không chút suy nghĩ, liền bật màn hình nói chuyện lên, sau đó đưa điện thoại di động để trước mặt.
Nương theo ánh đèn trong xe, hắn rõ ràng nhìn thấy, trên màn hình, Phương Húc Đông khuôn mặt mơ hồ đầy huyết nhục, trên người hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, tựa hồ như một huyết nhân, dựa vào trên tường.
- Húc Đông!
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Phương Khôn bi thống hô to.
"Pằng!"
Đáp lại Phương Khôn chính là một tiếng súng vang lên.
"Phốc!"
Trong cái nhìn chăm chú của Phương Khôn ở bên trong, đầu Phương Húc Đông trong nháy mắt nở hoa, tựa như một vòi máu phun ra.
"AAA!"
Phương Khôn cả người chấn động, điện thoại di động một lần nữa từ tay hắn rơi xuống.
- Điều kiện mà tao muốn chỉ có một, đó là Phương gia từ trên xuống dưới, gà chó không tha!
Không đợi điện thoại di động rơi xuống đất, một giọng nói lạnh lẽo từ ống nghe truyền ra.


XỊT ĐẤY

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv