Lúc 6h, ánh chiều tà dần dần lặn sau vào những ngọn núi. Sân bay Nam Cảng, một trong những sân bay tốt nhất của quốc tết nên lúc này ở sân bay cũng vô cùng bận rộn.
Khi máy bay bay từ Đông Hải đến Nam Cảng dừng lại, không đợi nữ tiếp viên hàng không mở miệng thì Chu Nhược Đồng liền đứng dậy, hướng về phía Bùi Đông Lai cười lạnh một cái, sau đó lắc lắc cái mông nhỏ, mang theo người đại diện cùng với mấy tên hộ vệ đi xuống.
Trong máy bay, hành khách thấy được chiếc Rolls-Royce Phantom ở đằng xa, không ít người biết nó chính là xe của Lăng Hoa Cường người nắm quyền của Đông Tinh.
Cho nên, khi thấy Chu Nhược Đồng vội vàng xuống xe thì nhưng hành khách biết chuyện liền quay lại nhìn Bùi Đông Lai, thầm nghĩ Bùi Đông Lai sẽ gặp phải tai họa.
Thấy được Chu Nhược Đồng vội vàng đi xuống, lại thấy được ánh mắt của những hành khách khác nhìn mình, Bùi Đông Lai cũng không có tỏ ra lo lắng, hắn chỉ híp mắt một cái, cân nhắc nhìn vào chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu ở đằng xa kia, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Sau đó.
Bùi Đông Lai mang theo 2 món lễ vật mà mình chuẩn bị cho Mộ Khuynh Nhan đi xuống máy bay.
Cùng lúc đó một chiếc Maserati dưới sự hộ tống của 2 chiếc Mercedes-Benz s200 chạy dọc theo sân bay, hướng máy bay mà Bùi Đông Lai ngồi, chạy tới.
Cách đó không xa, tại chiếc Rolls-Royce Phantom, một tên đại hán có vóc người khôi ngô bước xuống xe, sau đó đi nhanh ra mở cửa sau của xe.
Trong xe, thân là một trong hai lão đại của hắc đạo Nam Cảng, Lăng Hoa Cường không có xuống xe mà nhẹ nhàng lắc chén rượu trong tay, thông qua kính phản quan thì hắn nhìn thấy 3 chiếc xe hơi kia đang dần dần chạy đến nơi này.
- Lăng tiên sinh, phía sau chính là xe của Mộ Khuynh Nhan, 2 chiếc xe khác thuộc về đội bảo vệ của Hồng tinh.
Thân là cận vệ kiêm tài xế Nguyên Nhận liền hồi báo.
- Theo ta được biết thì hôm nay Mộ Khuynh Nhan sẽ ra ablum mới, hơn nữa cô ta sẽ tổ chức sinh nhật của mình. Chắc hẳn là giờ này cô ta phải ở biệt thự tại Vịnh Nước Cạn để tổ chức bữa tiệc mới đúng, làm sao lại chạy tới đây để đón người được?
Lăng Hoa Cường tiếp tục lắc nhẹ chén rượu trong tay, sau đó hắn hỏi Nguyên Nhận:
- Nguyên Nhận, cậu nói cô ta đến đón ai?
Nghe được Lăng Hoa Cường hỏi thế thì Nguyên Nhân cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ, mà là lựa chọn trầm mặc.
"A. . ."
Lăng Hoa Cường nở ra nụ cười sau đó hắn ngẩng cổ lên, chậm rãi uống hết chén rượu, sau đó chậm rãi bước xuống xe.
Bởi vì lúc nãy trên máy bay Bùi Đông Lai đã chọc tức Chu Nhược Đồng cho nên nàng đã gởi một tin nhắn cho Lăng Hoa Cường, để Lăng Hoa Cường giúp nàng hảo hảo dạy cho Bùi Đông Lai một bài học, để cho Bùi Đông Lai biết cách làm người.
Mặc dù là nhắn như thế nhưng bản thân nàng không nghĩ rằng Lăng Hoa Cường sẽ đích thân đến đây, điều này đã làm cho nàng có cảm giác như mở cờ trong bụng.
- Anh Cường.
Lúc này thấy Lăng Hoa Cường đi xuống xe, Chu Nhược Đồng giống như là thiếu phụ thiếu tình vậy, nét mặt nở ra nụ cười hưng phấn.
Nói xong, nàng liền chạy về phía Lăng Hoa Cường.
Vài giây sau, Chu Nhược Đồng đã chạy đến bên cạnh Lăng Hoa Cường, không biết là cố ý hay vô tình mà nàng bị trượt chân, cả người nhào về phía Lăng Hoa Cường.
Hành động của Lăng Hoa Cường đã nằm ngoài dự đoán của Chu Nhược Đồng, hắn không có ôm nàng vào trong ngực mà vươn tay ra đỡ nàng:
- Chậm thôi, làm gì mà chạy gấp vậy.
- Người ta không phải là nghĩ đến anh Cường sao.
Vẻ mặt của Chu Nhược Đồng rộ ra vẻ quyến rũ, làm nũng với Lăng Hoa Cường người có số tuổi bằng với tuổi cha của nàng.
- Tốt lắm, bây giờ em đã là một đại minh tinh, phải chú ý mỗi hành động, cẩn thận kẻo bị đám chó săn chụp được.
Đối với hành động làm nũng của Chu Nhược Đồng, Lăng Hoa Cường cũng cười cười, dường như cũng không ghét.
- Đám chó săn kia dám chụp anh Cường sao?
Chu Nhược Đồng nũng nịu cười một tiếng, bất quá cũng biết Lăng Hoa Cường rất chú ý đến ảnh hưởng của mọi người cho nên cũng không hồ nháo nữa mà là đứng thẳng người.
"Ách?
Đột nhiên Chu Nhược Đồng thấy được Mộ Khuynh Nhan một thân mang bộ lễ phục dạ hội từ trong chiếc Maserati đi xuống, bên cạnh nàng còn có 4 tên hộ vệ.
- Mộ Khuynh Nhan tới đây làm gì?
Sau khi thấy được cảnh tượng như vậy thì Chu Nhược Đồng liền nhíu mày lại, đôi mắt hiện ra vẻ địch ý mãnh liệt.
- Nhược Đồng, em nói lúc trên máy bay em bị một tên khi dễ, em xem thử hắn đang đứng ở đâu?
Lăng Hoa Cường không trả lời vấn đề của Chu Nhược Đồng, mà là nhìn về đám người phía trước rồi hỏi.
- Anh Cường, đợi tí để em tìm đã.
Nghe Lăng Hoa Cường nhắc tới Bùi Đông Lai, Chu Nhược Đồng liền nhớ lại chuyện trên máy bay, nàng liền nhìn vào đám người tìm kiếm bóng dáng của Bùi Đông Lai.
Có lẽ là do quan tâm đến Bùi Đông Lai nên Mộ Khuynh Nhan không có để ý đến đám người Chu Nhược Đồng và Lăng Hoa Cường.
Mộ Khuynh Nhan không để ý nhưng mà 4 tên hộ vệ Hồng Tinh lại lộ ra bộ dạng cảnh giác.
- Wey, đây không phải là Mộ Khuynh Nhan sao?
- Đúng là Mộ Khuynh Nhan rồi.
- Ta nhớ đuợc Mộ Khuynh Nhan là người thuộc công ty Hồng Tinh, làm sao hôm nay nàng cùng chủ tịch tập đoàn Đông Tinh là Lăng Hoa Cường cùng xuất hiện? Chẳng lẽ là nàng đi theo Đông Tinh rồi ư?
- Mộ Khuynh Nhan chẳng những là trụ cột của Hồng Tinh hơn nữa còn là con gái nuôi của Tương tiên sinh, làm sao có thể bị Hồng Tinh đuổi đi được?
Lúc Mộ Khuynh Nhan đi về phía máy bay thì những hành khách thấy nàng liền bàn tán to nhỏ.
- Anh Cường, chính là tên hỗn đản kia.
Lúc này, Chu Nhược Đồng thấy Bùi Đông Lai từ máy bay đi ra thì liền đưa tay chỉ về phía Bùi Đông Lai.
Lăng Hoa Cường nhìn về phía Chu Nhược Đồng chỉ, phát hiện được là Bùi Đông Lai thì trong lòng hắn liền động.
Thân là đại ca của Đông Tinh thì Lăng Hoa Cường chẳng những biết được chuyện Mộ Khuynh Nhan bị bắt, mà hắn còn biết Mộ Khuynh Nhan được Bùi Đông Lai cứu ra, thậm chí ngay cả chuyện Mộ Khuynh Nhan vì muốn cảm ơn Bùi Đông Lai cho nên đã đến ĐH Đông Hải biểu diễn thì hắn cũng biết rõ.
Ngoài ra, Lăng Hoa Cường cũng đã có ảnh chụp và tư liệu của Bùi Đông Lai cho nên đối với Bùi Đông Lai thì hắn cũng không cảm thấy xa lạ gì.
- Anh Cường là tên hỗn đản kia, hắn không những khi dễ em mà còn nói năng lỗ mãng với công ty nữa, anh nhất định phải hảo hảo dạy dỗ hắn mới được.
Chu Nhược Đồng vốn tưởng rằng sau khi nghe mình nói thì Lăng Hoa Cường sẽ kêu thủ hạ đến dạy dỗ hắn, lúc này nàng thấy Lăng Hoa Cường trầm mặc không nói thì liền lên tiếng nhắc nhở lần nữa.
- Đông Lai.
Không đợi Lăng Hoa Cường trả lời Chu Nhược Đồng, lúc này Mộ Khuynh Nhan đã thấy Bùi Đông Lai đi xuống, nàng liền hướng về phĩa Bùi Đông Lai vẫy vẫy tay.
Đông Lai là ai?
Nghe được Mộ Khuynh Nhan lên tiếng kêu thì đám hành khách liền nhìn đông nhìn tây, dường như muốn nhìn Mộ Khuynh Nhan rốt cuộc là gọi người nào.
Lúc trước ở trong điện thoại Mộ Khuynh Nhan từng nói muốn ra sân bay đón hắn nhưng Bùi Đông Lai đã cự tuyệt, hôm nay thấy Mộ Khuynh Nhan không nói lời nào liền chủ động đến đón mình thì Bùi Đông Lai liền có chút cảm động, vì vậy hắn liền phất phất tay ý bảo đã thấy Mộ Khuynh Nhan.
" Ách?
Thấy Bùi Đông Lai hướng về phía Mộ Khuynh Nhan vẫy vẫy tay thì đám hành khách ở trên máy bay liền ngây ngốc.
Người này…người này chẳng những vũ nhục Chu Nhược Đồng hơn nữa còn có quan hệ với Mộ Khuynh Nhan, rốt cuộc hắn là người nào?
Không phải riêng gì đám hành khách trên chuyến bay ấy mà còn có cả Chu Nhược Đồng.
Tên hỗn đản này làm sao lại quen biết với Mộ Khuynh Nhan được chứ?
Dưới ánh trời chiều, Chu Nhược Đồng thấy Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan vẫy vẫy tay nhau thì liền đơ như cây cơ.
- Nhược Đồng, chúng ta đi.
Ở khi Chu Nhược Đồng ngây người thì Lăng Hoa Cường liền mở miệng.
- Cường, anh cường… anh…
Lời nói của Lăng Hoa Cường làm cho Chu Nhược Đồng vừa mới lấy lại tinh thần lại thêm một lần ngây dại nữa.
Giờ phút này Chu Nhược Đồng hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
Phải biết rằng, Lăng Hoa Cường nhận được tin nhắn của nàng mới đến đây dễ dạy dỗ Bùi Đông Lai, mà lúc này Lăng Hoa Cường thấy được Bùi Đông Lai thì liền rời đi, điều này có thể làm cho nàng không cảm thấy khiếp sợ sao?
- Nhược Đồng, hắn khi dễ em nên phải trả giá thật đắt nhưng mà bây giờ còn không phải lúc.
Lăng Hoa Cường liền mở miệng, phảng phất như đang nhắc đến một chuyện nhỏ không đáng kể.
- Anh Cường sợ ảnh hướng hình ảnh đến công chúng sao?
Trong lòng Chu Nhược Đồng liền động, làm ra phán đoán.
Có câu nói quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Tục ngữ còn nói, thù không cách đêm.
Đối với Chu Nhược Đồng mà nói thì nàng hận không thể làm cho Bùi Đông Lai giống như một con chó TQ quỳ rạp xuống trước mặt nàng để nhận sai, dưới tình hình như vậy, mặc dù lúc này nàng đoán được ý đồ của Lăng Hoa Cường nhưng trong lòng nàng cũng không cam lòng, nàng liền quay đầu trừng mắt liếc Bùi Đông Lai một cái.
Trong đám người, Bùi Đông Lai không có nhìn Chu Nhược Đồng mà là hắn đang âm thầm quan sát Lăng Hoa Cường.
Bởi vì trong đầu dung hợp trí nhớ của Tiêu Phi cho nên Bùi Đông Lai liền nhận ra Lăng Hoa Cường đồng thời hắn cũng biết Lăng Hoa Cường đến đây là để báo thù cho Chu Nhược Đồng.
Nhưng mà.
Nhưng thứ này không phải là nguyên nhân làm cho Bùi Đông Lai âm thầm quan sát hắn.
Hắn vẫn âm thầm quan sát Lăng Hoa Cường là bởi vì hắn cảm thấy được Lăng Hoa Cường giống một người nhưng nhất thời hắn lại không nghĩ ra.
Sau đó.
Lúc Lăng Hoa Cường mang theo Chu Nhược Đồng đi vào chiếc Rolls-Royce Phantom thì Bùi Đông Lai cảm nhận được một tia nguy hiểm, chó cắn là chó không sủa - mà chó nào sủa là chó không cắn, Lăng Hoa Cường thuộc về loại người đầu tiên.
Đột nhiên, linh quang trong đầu Bùi Đông Lai hiện lên.
Rốt cuộc Bùi Đông Lai cũng nhớ được Lăng Hoa Cường giống ai.
Trang Bích Phàm.
…
…