Tục ngữ có nói : " Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán" ( Không gặp mặt 3 ngày, lúc gặp lại thì nhìn bằng cặp mắt khác. )
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Dịch Đức, trong đầu hiện ra tình hình ngày ấy của Bùi Đông Lai khi ở khu dân nghèo trong Trầm Thành, Nạp Lan Trường Sinh có một loại cảm giác hoảng hốt.
Hắn nhớ rõ lần ấy hắn thấy được Bùi Đông Lai thì Bùi Đông Lai đã lợi dụng Nạp Lan gia để dọa Trịnh Kim Sơn tới mức xanh mặt, trợ giúp cho khu dân nghèo để nhận lấy một khoản tiền khi bị giải tỏa, đã trở thành người anh hùng trong khu dân nghèo.
Ở hắn xem ra, khi đó Bùi Đông Lai chỉ là một đứa con nít được Bùi Vũ Phu che chở.
Hiện giờ, chưa đến 1 năm mà Bùi Đông Lai từ một đứa con nít đã trở thành một đại kiêu hùng, người nắm quyền vùng tam giác Trường Giang.
" Phù…"
Nạp Lan Trường Sinh khẽ thở dài một hơi, sau đó đừng dậy, cúi đầu chào một cái thật sâu với Nạp Lan Dịch Đức:
- Đã biết, thưa cha. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Nói xong, Nạp Lan Trường Sinh không nói gì mà xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng, Nạp Lan Trường Sinh nhìn thoáng qua chỗ ở của Nạp Lan Minh Châu, đôi chân mày của hắn nhíu lại.
Ở hắn xem ram, ngay cả hắn còn không muốn đến tìm Bùi Đông Lai để nhận sai, huống chi là Nạp Lan Minh Châu, người hận Bùi Đông Lai đến thấu xương.
Khẽ thở dài, Nạp Lan Trường Sinh bước chân đi về phía chỗ của Nạp Lan Minh Châu.
10" sau.
Khi Nạp Lan Trường Sinh đến chỗ Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Minh Châu cũng đã rời giường.
- Cha, có phải là Diệp Tranh Vanh đã động thủ với tên súc sinh Bùi Đông Lai kia không?
Mắt thấy Nạp Lan Trường Sinh đi vào, Nạp Lan Minh Châu liền kích động đứng dậy:
- Vâng, nhất định là như vậy, Diệp Tranh Vanh là kẻ tự phụ, chắc chắn sẽ không tha thứ cho hành động khiêu khích của tên súc sinh Bùi Đông Lai kia.
- Haizz..
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu tóc tai bù xù giống như người điên thì Nạp Lan Trường Sinh ngầm thở dài:
- Minh Châu.
- Cha, Diệp Tranh Vanh dùng thủ đoạn gì để đối phó tên súc sinh kia? Tên súc sinh kia có phải là chết rồi không?
Không đợi Nạp Lan Trường Sinh nói hết, Nạp Lan Minh Châu đã lên tiếng.
- Minh Châu.
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu cố chấp không chịu tỉnh ngộ thì Nạp Lan Trường Sinh đành phải gọi to lên.
Ân? !
Nghe được tiếng rống của Nạp Lan Trường Sinh thì Nạp Lan Minh Châu mới thanh tỉnh được một chút.
- Minh Châu, Diệp Tranh Vanh không có động thủ với Bùi Đông Lai, hắn chỉ khiến cho Dương Sách tự sát.
Nạp Lan Trường Sinh trầm giọng nói.
- Diệp Tranh Vanh không động thủ với tên súc sinh kia sao?
Nghe được Nạp Lan Trường Sinh nói vậy, Nạp Lan Minh Châu vốn là ngẩn ra sau đó điên cuồng lắc đầu:
- Điều này không có khả năng, lấy tính cách tự phụ của Diệp Tranh Vanh tuyệt đối hắn sẽ không nuốt giận.
Từ sau khi Nạp Lan Minh Châu từ Giang Ninh trở về, chẳng những là nàng mất đi sự khôn khéo của ngày xưa, hơn nữa tình thần có chút thất thường, giống như là người bị bệnh tâm thần, lúc nào cũng hô muốn giết Bùi Đông Lai.
Tuy rằng Nạp Lan Trường Sinh biết Nạp Lan Minh Châu đã nhận lấy đả kích rất lớn nhưng mà hắn cảm thấy Nạp Lan Minh Châu cần phải thanh tỉnh lại, cho nên giọng nói của hắn to lên, vẻ mặt nghiêm túc:
- Diệp Tranh Vanh thật sự là không muốn nén giận nhưng mà con có nghĩ hay không, không có Diệp gia ủng hộ thì Diệp Tranh Vanh dựa vào cái gì để đối phó với Bùi Đông Lai?
- Cha, làm sao cha biết Diệp gia không ủng hộ Diệp Tranh Vanh? Phải biết rằng, Diệp Tranh Vanh chính là người thừa kế của Diệp gia đó a?
Nạp Lan Minh Châu buộc miệng nói ra.
"Tê ~ "
Nạp Lan Minh Châu khăng khăng làm cho Nạp Lan Trường Sinh tức giận, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó cũng không phát hỏa mà từ từ giải thích:
- Minh Châu, con nên biết, Diệp Cô Thành trong Diệp gia có thân phận đặc thù, ngay cả Diệp Thạch là gia chủ của Diệp gia cũng không thể huy động được. Cũng chính bởi nguyên nhân này sau khi Bùi Vũ Phu i rời núi, Diệp gia vẫn không có người nào dám ra tay đối phó với Bùi Vũ Phu.
- Diệp Thạch không thể sai khiến Diệp Cô Thành, Diệp Tranh Vanh lại càng không thể. Con nghĩ đi, nếu không có Diệp Cô Thành ra mặt, dưới gầm trời này thì ai có thể làm gì Bùi Vũ Phu?
- Huống chi, trước kia chúng ta còn đánh giá thấp Bùi Đông Lai, sau lưng Bùi Vũ Phu còn có rất nhiều thế lực ẩn tàng. Đây cũng chính là nguyên nhân là Diệp gia không dám động thủ.
- Hiện giờ, kế hoạch của Diệp Tranh Vanh đã thất bại, con nghĩ rằng Diệp gia sẽ ủng hộ Diệp Tranh Vanh đối phó với Bùi Đông Lai nữa sao?
Sau khi nói xong, hơi thở của Nạp Lan Trường Sinh có chút dồn dập, nhưng mà sắc mặt vẫn phức tạp nhìn vào Nạp Lan Minh Châu.
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Trường Sinh, sắc mặt Nạp Lan Minh Châu trong nháy mắt trở nên một mảnh trắng bệch, không có mở miệng phản bác.
Nhưng mà.
Sau đó, nàng đột nhiên nghiến răng nghiến lợi:
- Cho dù là hiện tại Diệp gia không dộng thủ với cha con tên súc sinh kia, nhưng mà một ngày nào đó Diệp gia sẽ động thủ. Con tin chắc vào điểm này.
Lúc này đây, Nạp Lan Trường Sinh cũng không có phản bác.
Bởi vì hắn cảm thấy được, sớm muộn gì trận chiến giữa Diệp gia và Bùi gia cũng sẽ xảy ra.
- Minh Châu, ta tới đây là muốn nói với con một việc.
Hơi trầm ngâm, Nạp Lan Trường Sinh nói sang chuyện khác, đi thẳng vào vấn đề
Nạp Lan Minh Châu nghi hoặc nhìn Nạp Lan Trường Sinh:
- Chuyện gì?
- Gia gia của con muốn ta mang con đi tìm Bùi Đông Lai để xin lỗi.
Giọng nói của Nạp Lan Trường Sinh vô cùng phức tạp.
- Cái gì?
Nghe được Nạp Lan Trường Sinh nói vậy, vẻ mặt Nạp Lan Minh Châu khiếp sợ nhìn vào Nạp Lan Trường Sinh.
Nạp Lan Trường Sinh nhíu mày không nói.
- Cha, cha muốn mang con đến xin lỗi với tên súc sinh kia sao?
Thấy Nạp Lan Trường Sinh không nói lời nào, Nạp Lan Minh Châu khẽ lắc đầu để làm cho thanh tỉnh một ít. Sau đó, nàng mở miệng hỏi, giọng nói hơi run rẩy.
- Ừh.
Nạp Lan Trường Sinh gật đầu dứt khoát.
Thấy được câu trả lời khẳng định của Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Minh Châu trở nên kích động, giọng nói của nàng trở nên sắc nhọn hơn:
- Cha, tên súc sinh kia đã cường bạo con…cha…tại sao cha muốn con đi xin lỗi hắn? Cha có lầm hay không?
- Minh Châu.
Nạp Lan Trường Sinh có thể hiểu được tâm tính lúc này của Nạp Lan Minh Châu, cho nên cố gắng an nủi.
- Cha, con nằm mơ cũng muốn giết tên hỗn đản đó, cha cảm thấy rằng con có thể tìm hắn để xin lỗi sao, có thể sao?
Nạp Lan Minh Châu nói xong, vẻ mặt đầy hận ý:
- Con mặc kệ nguyên nhân gì khiến cha và ông nội đã làm ra quyết định như vậy, tóm lại là tuyệt đối con sẽ không đi tìm tên súc sinh kia để nhận lỗi, có chết cũng không được.
- Minh Châu, chắc hẳn còn cũng biết Bùi Đông Lai là một người như thế nào?
Sắc mặt Nạp Lan Trường Sinh khó coi, nói:
- Lấy tính cách tâm ngoan thủ lạt của hắn, nếu ta là hắn thì nhất định sẽ khai đao với Nạp Lan gia. Nếu thật sự hắn dám làm như vậy thì đối với Nạp Lan gia là một kiếp nạn.
Khai đao với Nạp Lan gia sao?
Trong lòng Nạp Lan Minh Châu chấn động, nàng cố gắng muốn nói cái gì nhưng lại không thể nói được một chữ.
Sự thật nói cho nàng biết, tên phế vật trong mắt nàng hiện nay trở nên đủ lông đủ cánh.
Hắn đã đủ lông đủ cánh.
Cho đến bây giờ, nàng vẫn lấy ánh hào quang của Gia tộc, vẫn dựa vào Diệp gia cho nên đối với Bùi gia, thậm chí là Bùi Đông Lai thì nàng cho rằng đó cũng không phải là uy hiếp gì quá lớn.
Cho nên, nếu thật sự giống như Nạp Lan Trường Sinh nói, nếu Bùi Đông Lai khai đao với Nạp Lan gia thì quả thật Nạp Lan gia sẽ gặp nguy cơ.
Trong đầu nghĩ đến cảnh này, thân thể Nạp Lan Minh Châu không nhịn được mà run lên.
Nạp Lan Trường Sinh thấy thế lại ngầm thở dài.
- Cha, chuyện cho tới bây giờ con cũng không gạt cha, con quả thật là ghét Bùi Đông Lai. Thứ nhất là trong hơn hai mươi mấy năm qua, con hoàn toàn không biết chuyện hôn sự này, đột nhiên lại xuất hiện một vị hôn phu thì làm cho con không thể nào chấp nhận được sự thật này. Thư hai, ở Yến Kinh thì người theo đuổi con rất nhiều mà toàn là danh gia vọng tộc, so với đám người đó thì Bùi Đông Lai quả thật là ếch ngồi đáy giếng, không đáng được nhắc tới. Thế nhưng mà hắn lại rất cuồng, cuồng đến nổi ko biết được trời cao đất dầy!
- Cha, con có năng lực để tìm hạnh phúc cho bản thân con, con không muốn, cũng không cho phép mình gả cho một người mà hắn không có khả năng đem lại lợi ích cho gia tộc.
- Con thừa nhận là Bùi Vũ Phu có lịch sử huy hoàng nhưng tất cả những thứ kia đều là quá khứ rồi. Lần này con quay về Yến kinh là muốn tìm hiểu chuyện của hắn, trong mắt con cho dù là hắn có thể đông sơn tái khởi nhưng hắn cũng không có khả năng đạt tới được sự huy hoành như lúc trước, thậm chí cho dù là một phần mười thì cũng khó có thể xảy ra.
- Con cũng thừa nhận là ngày đó con có xem thường Bùi Đông Lai , nguyên bản con cho rằng hắn làm một tên phế vật nhưng lại không ngờ hắn có thể thi được một điểm số chết người như vậy! Nhưng mà, điều này cũng không thể đại biểu được hắn là một người vĩ đại, càng không thể đại biểu được sau này nếu hắn làm rể ở Nạp Lan gia thì có thể đem lại chỗ tốt cho Nạp Lan gia
Bên tai quanh quẩn lên lời nói ngày đó của Nạp Lan Minh Châu, cả người Nạp Lan Trường Sinh vô lực, trên mặt hiện ra vẻ hối hận.
Ở hắn xem ra, nếu năm đó khi Diệp gia động thủ với Bùi Vũ Phu thì hắn ra tay, nếu ngày đó khi Bùi Vũ Phu mang theo Bùi Đông Lai tiến vào Nạp Lan gia, hắn kiên quyêt để Nạp Lan Minh Châu lấy Bùi Đông Lai thì cũng không xuất hiện tình cảnh như ngày hôm nay.
Trên thế giới này không có nếu, cũng không có bán thuốc hối hận.
Nạp Lan Trường Sinh biết điều này.
Cho nên khi thấy sắc mặt tái nhợt của Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Trường Sinh liền vươn tay ra, nâng 2 vai Nạp Lan Minh Châu dậy, nói lời thấm thía:
- Minh Châu, cha biết con ủy khuất, nhưng con cũng biết bây giờ chúng ta đã bị dồn vào đường chết, vì lợi ích và tương lai của gia tộc, con nhất định phải đi với cha đến xin lỗi Bùi Đông Lai.
Lợi ích cùng tương lai của gia tộc…
Nghe được câu này, sắc mặt Nạp Lan Minh Châu liền trắng nhợt.
Lúc trước sở dĩ nàng cự tuyệt gả cho Bùi Đông Lai, trừ đi tâm cao khí ngạo ra thì nàng cảm thấy Bùi Đông Lai không thể mang đến chỗ tốt cho Nạp Lan gia, ngược lại nàng cho rằng Bùi Đông Lai để ăn bám.
Mà hiện giờ, quyết định của Bùi Đông Lai lại có thể phán quyết sinh tử của Nạp Lan gia.
Loại tương phản này khiến cho nàng có cảm giác đang đi từ trên thiên đường lại rơi xuống địa ngục.
Chẳng… chẳng lẽ ta sai rồi sao?
Nạp Lan Minh Châu ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Nạp Lan Trường Sinh, ở trong lòng tự hỏi.
…
…