Lúc chạng vạng tối, ánh trời chiều chiến vào Đặc Cảnh đại đội Đông Hải.
Bởi vì sắp đến giờ tan sở, trừ người trực ban ra thì tất cả các đặc cảnh khác đều đổi lại thường phục, lục đục đi ra đi vào.
- Vài lần càn quét đều không có hiệu quả, toàn bộ thiên hạ đều thái bình, các chú nói đây là cái gì?
- Đây quả thật là làm mất mặt mũi của đám cảnh sát chúng ta.
Trong đám người, có 2 người trẻ tuổi bởi vì thấy tình hình của Đông Hải trở nên tốt hơn mà cảm thán, hoặc nói đúng là bực tức.
- Các chú đừng có được tiện nghi mà còn khoe mã.
- Ha ha… rốt cuộc là vẫn còn trẻ a.
Nghe 2 gã đặc cảnh trẻ tuổi bực tức thì 4 gã đặc công trung niên nhịn không được mà bật cười.
So với 2 gã đặc công thì 4 gã trung niên này có suy nghĩ khác, bọn hắn trên có người già dưới có trẻ nhỏ, trong lòng cũng khá băn khoăn khi phải làm nghề cảnh sát đầy nguy hiểm này. Bọn hắn sẽ không giống với lúc trẻ, lúc nào cũng đầy nhiệt huyết xung phong đi đầu, mà bây giờ bọn hắn sẽ đứng ở phía sau của đội ngũ, suy nghĩ nên làm gì để giữ mạng.
Khôn khéo cũng tốt, nhát gan cũng được.
Hành động như vậy có chút khinh nhờn với tấm huy chương và bộ quần áo bọn hắn mặc trên người nhưng mà trên thực tế, đây là việc không có cách nào thay đổi sự thật.
Bọn hắn chỉ vì cuộc sống mà làm như vậy.
- Cái này làm sao gọi là khoe mã được? Chúng ta thân làm cảnh sát mà không đảm bảo được bình yên, để lão đại đám cặn bã đó ra lệnh mới yên ổn được, đây không phải châm chọc chứ là cái gì?
Mất thấy đồng bạn của mình bị cười nhạo, một gã đặc cảnh trẻ tuổi có chút kích động.
4 gã trung niên thấy thế vốn định an ủi mấy câu nhưng thấy Trần Anh bước ra.
- Có chuyện gì ?
Nhìn thấy mọi người tranh luận, Trần Anh lên tiếng hỏi, vẻ mặt vẫn như cũ làm cho người ta có cảm giác ở ngoài ngàn dặm, giọng nói làm cho người khác có một loại áp lực vô hình.
Lãnh diệm diêm la.
Đây là ngoại hiệu của nhiều người thầm cấp cho Trần Anh.
- Không có việc gì đâu Trần đội trưởng, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm.
Lúc này, thấy vẻ mặt lạnh như băng của Trần Anh thì 4 gã đặc cảnh trung niên liền dùng ánh mắt ý bảo 2 gã trẻ tuổi không nên nói lung tung.
- Trần đội trưởng, tôi cùng Vương ca nói chuyện thân làm cảnh sát mà không bằng bọn phản động, 4 vị đại ca này còn nói chúng ta được tiện nghi mà khoe mẽ, đội trưởng hãy tới đây phân xử một cách công bình đi.
Trong đó một gã bởi vì còn trẻ, bởi vì đi vào xã hội quá ít cho nên căn bản không biết cái gì là tròn cái gì là méo cho nên đã lên tiếng nói.
Tên trẻ tuổi kia vừa nói xong thì 4 gã trung niên liền âm thầm kêu khổ, trong đó một gã lập tức cúi mình, nói:
- Trần đội trưởng, là do tư tưởng của chúng tôi có chỗ lầm lẫn, chúng tôi nguyện ý kiểm điểm.
Dưới ánh trời chiều, đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của 4 gã đặc cảnh trung niên, sắc mặt Trần Anh phức tạp.
Cuối cùng, nàng không mở miệng mà là xoay người trở về phòng làm việc của mình.
- Ta đánh chết 2 tên nhóc nhà ngươi.
Mắt thấy Trần Anh vào phòng, 4 gã trung niên liền tức giận mắng rồi đuổi theo 2 gã trẻ tuổi kia, tiếng cười mắng vang vọng cả sở. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trở lại văn phòng, Trần Anh ngồi ở trên ghế làm việc, bên tai nghĩ lại lời nói lúc nãy của gã trẻ tuổi kia, nghĩ lại trong thời gian này trị an của Đông Hải vô cùng tốt đẹp, các loại án kiện đã giảm xuống hơn một nữa. Trong đầu nàng không khỏi hiện lên vẻ mặt của Bùi Đông Lai, vẻ mặt non nớt, không ánh tuấn nhưng đầy kiên nghị.
- Nhưng mà Trần tỷ, tỷ có nghĩ tới chưa, từ xưa đến nay, bất kỳ thời đạo nào, bất kỳ nơi nào, hắc đạo đều luôn tồn tại.
- Thế giới này, có trắng cũng có đen. Nếu hắc đạo không thể bị tiêu diệt thì cách tốt nhất là hãy khống chế nó, đem ảnh hưởng nguy hại xã hội của nó hạ xuống mức thấp nhất.
- Trần tỷ, ta không dám nói ta bước trên con đường hắc đạo này sẽ tạo phúc cho xã hội bởi vì việc ngay cả bản thân ta cũng không tin. Nhưng mà ta dám cam đoan, ở địa bàn của ta, ta sẽ đem ảnh hưởng của hắc đạo đối với xã hội hạ đến mức thấp nhất.
Trong đầu hiện ra thân ảnh của Bùi Đông Lai, Trần Anh nhịn không được mà nhớ lại những lời ngày đó Bùi Đông Lai nói với mình, tâm tình nàng trở nên phức tạp.
Bởi vì Bùi Đông Lai đã làm được lời hứa ngày hôm đó.
- Đông Lai, có lẽ cậu nói không sai.
Thật lâu sau đó, Trần Anh nhịn không được mà thở dài:
- Nhưng mà.. cậu đã quên, cho dù như vậy thì cậu vẫn là đại ca hắc bang, thân phận này vĩnh viễn không thể thay đổi đồng thời đợi đến thời cơ chín mùi chắc chắn bên trên sẽ không vì tất cả những việc cậu làm mà bỏ qua cho cậu.
Nói xong, trong lòng Trần Anh vừa động, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một vẻ kích động.
Sau đó, nàng cắn chặt răng, cầm lấy điện thoại bấm một dãy số.
Khoảng 10s sau, trong điện thoại truyền ra một giọng nói:
- Alo, là ai?
- Tôi là Trần Anh, giúp tôi nói lại cho ông nội một tiếng, ngày mai tôi sẽ trở lại Giang Ninh.
Trần Anh nói.
Đầu bên kia điện thoại, một gã cảnh vệ viên quân khu Giang Kinh ngạc nhiên nghe được Trần Anh nói vậy, sau đó vui vẻ:
- Là Tiểu Anh sao?
- Ừh.
- Được, tôi sẽ báo lại cho thủ trưởng.
Cảnh vệ viên cười nói.
- Cảm ơn.
Trần Anh lễ phép nói cảm tạ một câu, sau đó cúp điện thoại.
"Đô. . . Đô. . ."
Đầu bên kia điện thoại thấy Trần Anh cúp máy thì tên cảnh vệ viên cảm thấy tò mò.
Bởi vì trong trí nhớ của hắn, từ sau vị hôn phu của Trần Anh là Tiêu Phi chết đi thì Trần Anh đã rời khỏi Long Nha, tính tình nàng trở nên thay đổi, cho dù là người thân thì nàng cũng trầm mặc ít nói.
Hiện giờ, Trần Anh chẳng những chủ động gọi điện thoại về nhà, hơn nữa lại gọi điện thoại đến gia gia của nàng, điều này có thể làm cho tên cảnh vệ viên không kinh ngạc sao?
Nhưng mà.
Hắn cũng biết Trần Anh là cháu gái mà Trần Ái Quốc yêu thương nhất.
Không ai.
Tất cả chuyện này đơn giản là do Trần Anh được tiến vào Long Nha, đây chính là niềm kiêu ngạo của Trần Ái Quốc, ở trước mặt không ít lão đại quân đội lão ta đã thổi phồng không ít.
Dưới tình hình như vậy hắn có lý do để tin tưởng khi Trần Anh trở về Giang Ninh, người được xưng là Trần Diêm Vương Trần Ái Quốc sẽ rất cao hứng, đến lúc hơn phân nửa Trần Ái Quốc sẽ bỏ hết mọi công việc để gặp Trần Anh.
Hắn không biết, Trần Anh làm ra thay đổi là vì một người.
…
…