Siêu Cấp Cường Giả

Chương 231: Người có tên, cây có bóng



Đối với Dương Sách có xuất thân bần hàn mà nói, đời này hắn gặp được hai kỳ ngộ trời cho, để cho hắn từ một con lươn trong hồ nước biến thành một con giao long, nhất phi trùng thiên.
Lần đầu tiên hắn gặp kỳ ngộ là ở 8 năm về trước, hắn nhận Dương Viễn lúc ấy chẳng qua là đang ở cấp Chính làm nghĩa phụ.
Từ lúc đó, hắc đạo Giang Ninh đã chứng kiến một Dương Sách hoàn toàn quật khởi, thế mạnh không thể đỡ.
Lần thứ hai hắn gặp kỳ ngộ là ở 3 năm trước đây, lúc ấy hắn cưới được nữ nhi của phó chính ủy quân khu Giang Ninh Hầu Đông Bình.
Từ lúc đó, hắn hoàn toàn nhất phi trùng thiên, nhất thống hắc đạo Nam Tô, trở thành ông trùm giới hắc đạo Nam Tô tên xứng với thực, ở Nam Tô mánh khóe thông thiên, dù là ai thấy hắn, bất luận thân phận cao thấp cũng đều cung kính gọi hắn một tiếng Dương gia.
Có thể nói, kể từ khi Dương Sách gặp được Dương Viễn, cuộc đời của hắn liền bắt đầu thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ bị người ta dẫm đạp qua một lần.
Một lần cũng không có!
Vậy mà hôm nay, hắn chẳng những bị Bùi Đông Lai dùng sung dí vào đầu, lại còn nhục nhã phải quỳ xuống, trong tư thế quỳ mà rời khỏi phòng.
Loại tương phản hoàn toàn này làm cho hắn sắp hỏng mất.
Mà nghe được tiếng súng vang lên, cảm nhận được nhiệt độ của viên đạn xẹt qua đỉnh đầu mình, hắn hoàn toàn hỏng mất, trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất.
Mắt thấy Dương Sách bị dọa đến xụi lơ ở trên mặt đất, thân là cận vệ của Dương Sách thì Trần Bưu sợ hết hồn hết vía vội đỡ Dương Sách từ mặt đất dậy.
6 tên hộ vệ khác thấy thế, không dám nói nhảm, cũng tranh thủ đỡ 2 người Hà Hoa và Ngưu Hải Đào đang bị bất tỉnh ở dưới đất lên.
Sau đó… dưới sự nâng đỡ của Trần Bưu thì Dương Sách thất thểu rời đi.
Lúc tới không ai bì nổi, lúc đi tựa như một con chó nhà có tang.
Đây là miêu tả chân thực về Dương Sách.
Trong đại sảnh lầu một, lúc này Trương quản lý đang khẩn trương lo lắng, nhìn thấy Dương Sách lúc trước ngưu bức không ai bì nổi đang được người dìu ra khỏi thang máy, hai người Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào bị bất tỉnh được người mang đi thì đôi của hắn đột nhiên mở lớn, sau đó… Trong nháy mắt hắn hiểu được, Quý Hồng xuất hiện là đứng ở bên Bùi Đông Lai!
Trong lòng hiểu được điểm này, tâm tư Trương quản lý khó có thể bình tĩnh, lại không dám gọi điện lão bản hồi báo, cũng không còn dám hướng đám người Dương Sách nói chuyện, mà là cong eo, kính sợ cung tiễn đám người Trương Sách rời đi.
- Buông ta ra.
Ra khỏi Hồng Tử Cáp, trên khuôn mặt trắng bệch của Dương Sách dần dần xuất hiện một chút huyết sắc, cặp mắt ảm đạm vô quang kia dần dần khôi phục một chút thần thái, hắn đột nhiên dừng bước lại, thanh âm khàn khàn mở miệng.
Trần Bưu đang đỡ lấy Dương Sách, nghe được lời nói của Dương Sách…, không nói hai lời, vội vàng dừng bước lại, buông lỏng Dương Sách ra.
Thấy một màn như vậy, 6 tên hộ vệ của Dương Sách vội vàng dừng bước.
Dưới màn đêm, Dương Sách không nhịn được nhắm hai mắt lại.
Gió đêm thổi qua, thổi lên cổ áo sơ mi của hắn, vốn là mang theo vài phần lạnh lẽo của cơn gió mùa thu thổi trên người của hắn, lại làm cho thân thể cứng ngắc lạnh như băng của hắn ấm thêm vài phần.
"Bá!"
Vài giây đồng hồ sau, Dương Sách mở mắt, vành mắt vẫn phiếm hồng, ánh mắt lại bình tĩnh lại, chẳng qua là… Trong bình tĩnh lại xen lẫn vài tia lãnh mang làm cho lòng người run sợ.
"Rầm!"
Đột nhiên, ở bãi đậu xe, cửa một chiếc xe Mercedes-Benz bị đẩy ra, 2 gã đại hán áo đen giống như đang xách tiểu gà, đem 2 gã hộ vệ lúc trước Dương Sách lưu lại dưới lầu từ trong ô tô xách ra, hướng Dương Sách đi tới.
Thấy một màn như vậy, vẻ lạnh lẽo trong con ngươi Dương Sách càng ngày càng đậm, hai nắm đấm cũng là kìm lòng không được mà nắm chặt lại với nhau.
"Vù!"
"Vù!"
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Dương Sách cùng 7 tên hộ vệ, 2 gã đại hán áo đen đem 2 gã hộ vệ của Dương Sách ném tới trước người Dương Sách, 2 người bị đánh hôn mê bất tỉnh, không hề hay biết.
- Mang theo bọn chúng, rời đi.
Dương Sách nhìn thoáng qua không có trực tiếp rời đi như lời hai gã đại hán áo đen, 2 tay nắm thật chặt, đồng thời nhận thấy được vài ánh mắt tập trung lên người mình, cuối cùng vẫn là không thể nhúc nhích nổi, cũng không có kêu gào, mà là từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ.
Hiển nhiên… Hắn biết, Quý Hồng đem tới cũng không ít người, nếu như hắn tiếp tục gây sức ép thì tuyệt đối sẽ không đòi được tiện nghi gì.
Rất nhanh, dưới sự soi mói âm của một ít thành viên Phong Diệp, đám người Dương Sách lên ô tô, nhanh chóng rời đi.
"Ba!"
Trong xe Lincoln, Dương Sách đốt một điếu thuốc lá.
Thuốc như cũ vẫn là Nam Kinh cữu ngũ chí tôn mà dân chúng bình thường không dám đi mua, chỉ là… Lúc Dương Sách rút nó ra, trên mặt không có nửa điểm thích ý hơn nữa vẻ mặt hắn âm trầm đến dọa người.
Hung hăng phun ra một ngụm khói, Dương Sách lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm số của Lâm Tường.
- Thu phục được đóa Độc Mân Côi kia chưa?
Điện thoại vừa chuyển được, nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm của Lâm Tường. Đối với mọi chuyện thì Lâm Tường vẫn chưa biết được cho nên giọng nói của hắn vô cùng thoải mái.
- Biết lai lịch của Bùi Đông Lai không?
Dương Sách trả lời một nẻo, trong con ngươi lóe ra hận ý khắc cốt minh tâm, hiển nhiên… Chuyện đêm nay hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chẳng qua là trước khi trả thù Bùi Đông Lai, hắn phải biết rõ ràng thân phận của Bùi Đông Lai.
Bùi Đông lai?
Bên tai vang lên cái tên này, sắc mặt Lâm Tường đột nhiên biến đổi, vẻ mặt hơi có chút ngaai ngốc, sau đó… Tròng mắt của hắn đột nhiên lớn lên, suy tư nguyên nhân Dương Sách hỏi mình về thân phận thật của Bùi Đông Lai.
- Dương Sách, chú hỏi hắn làm cái gì?
Trong lòng Lâm Tường mơ hồ cảm thấy trong quá trình Dương Sách thu phục Liễu Nguyệt, bị Bùi Đông Lai ngăn trở, lại không dám khẳng định, cũng không có trực tiếp nói cho Dương Sách biết thân phận của Bùi Đông Lai, mà là hỏi ngược lại.
- Lúc trước, em của anh rơi vào trong tay của hắn, em trai của anh gọi điện thoại tìm ta để cầu cứu, ta dẫn người đi cứu hắn kết quả là thất bại trong tay của Bùi Đông Lai kia.
Dương Sách nói thật dễ dáng, chỉ là… Hận ý trong giọng nói của hắn làm cho Trần Bưu đang lái xe sợ hết hồn hết vía:
- Gái điếm Quý Hồng kia không biết tại sao lại đang làm việc cho hắn.
Nói tới đây, Dương Sách dừng lại một chút, giọng nói không chút hoang mang hỏi:
- Lâm thiếu gia, nhìn biểu hiện của anh thì xem ra có vẻ là anh biết lai lịch của hắn, đúng không?
"Lộp bộp!"
Ngạc nhiên nghe được những lời nói của Dương Sách, trong lòng Lâm Tường không khỏi lộp bộp một trận.
Hắn thân là nhân vật đại biểu cho đời thứ tư của Lâm gia, tự nhiên hắn biết lai lịch của Bùi Đông Lai, thậm chí… Hắn còn biết chuyện tình đường đệ Lâm Phong của hắn ở Nạp Lan trang viên bị Bùi Đông Lai dọa cho sợ đến tè ra quần.
Mà sau khi chuyện kia phát sinh, cả trên dưới Lâm gia, một cái rắm cũng không dám phóng.
Lâm Tường không có nói hết thảy chuyện này cho Dương Sách trước lúc hắn đi Đông Hải là bởi vì giao tình của hắn cùng Dương Sách chưa đến nỗi thâm sâu, cũng bởi vì hắn muốn thông qua Dương Sách tìm hiểu một chút về thế lực của Bùi Vũ Phu lưu lai. Kể từ khi Bùi Vũ Phu tái xuất giang hồ, các đại gia tộc kinh thành, đều là muốn biết điểm này, chỉ là hắn chỉ biết cái thứ nhất, mà không biết cái thứ hai.
Không biết chuyện đúng là đáng sợ nhất.
Bởi vì không biết rốt cuộc Bùi Vũ Phu lưu lại thế lực như thế nào, bởi vì kiêng kỵ giá trị võ lực kinh khủng kia của Bùi Vũ Phu, lúc Bùi Vũ Phu lấy bộ dáng miệt thị tất cả xuất hiện, Lâm gia không dám trả thù mà ngay cả Diệp gia cũng án binh bất động.
Lúc này, nghe được Dương Sách vì cứu cậu em vợ của mình, lại gây sự với Bùi Đông Lai, vẻ mặt Lâm Tường lộ ra vài phần lúng túng, ngoài vẻ lúng túng, còn có vài phần lo lắng, hắn không có dấu diếm nữa, mà là phức tạp nói:
- Dương Sách, nghe một lời khuyên của ta, mau rời khỏi Đông Hải, không cần nghĩ tới việc báo thù.
- Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Nhận thấy được Lâm Tường thân là nhân vật triển vọng đời thứ tư của Lâm gia tựa hồ đối với Bùi Đông Lai còn có kiêng kỵ thật sâu, trong lòng Dương Sách rung mạnh, đồng thời càng thêm hiếu kỳ đối với thân phận của Bùi Đông Lai.
- Hắn là nhi tử của Bùi Vũ Phu.
Sắc mặt Lâm Tường ngưng trọng mở miệng, lúc nói ba chữ Bùi Vũ Phu kia, trong thanh âm mang theo vài phần rung động, trong giọng nói lộ ra sự kính sợ khó có thể che dấu.
Kính sợ là bởi vì 20 năm trước, hắn biết, cái nam nhân được xưng là Võ Thần kia trước mặt Lâm gia, Diệp gia và các gia tộc có người nắm quyền khác, đem cha của Lâm Phong lúc ấy ném như một túi rác rưởi bỏ đi ra khỏi một khách sạn ở Yến Kinh.
Mà lúc đó, bao gồm cả người nắm quyền Diệp gia ở bên trong, không người nào dám nói một câu.
Một người cũng không có!
Nhi tử của Bùi Vũ Phu?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Lâm Tường…, vẻ tức giận, hận ý trên mặt Dương Sách trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó là cảm giác khiếp sợ.
Thân là lão đại xã hội đen Nam Tô thì chẳng những hắn đã nghe nói qua chuyện tình của Bùi Vũ Phu, hơn nữa hắn đã đem nam nhân kia trở thành thần tượng trong lòng mình!
Ở dưới loại tình hình này, Lâm Tường lại nói cho hắn biết, kẻ lúc trước dẫm lên mặt mũi hắn Bùi Đông Lai chính là nhi tử của Bùi Vũ Phu…
Cái này trực tiếp dọa cho hắn sợ ngây người, làm cho hắn quên mất cả trả lời Lâm Tường.
- Hắn… Hắn không phải là đã chết rồi sao?
Không biết qua bao lâu, Dương Sách dần dần lấy lại tinh thần, cảm xúc khiếp sợ bị cảm giác sợ hãi thay thế, giọng nói run rẩy không ngừng.
- Người người đều nói hắn đã chết, hắn lại đột nhiên xuất hiện.
Lâm Tường cảm thấy một trận vô lực:
- Cụ thể chuyện gì đã xảy ra, ta nói vậy cũng không rõ ràng, đợi gặp mặt nói chuyện đi.
- Tốt.
Dương Sách nuốt nước bọt, nhẹ giọng trả lời một câu.
- Không cần đem những gì ta nói với chú nói cho thằng em vợ bất tài của ta, đợi quay lại ta sẽ thu thập hắn.
Thấy Dương Sách đáp ứng, Lâm Tường nghĩ tới điều gì, lại bổ sung.
- Ừh.
Mặc dù không biết Lâm Tường vì sao phải làm như vậy, nhưng lúc này Dương Sách đã không có tâm tư đi suy nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ của hắn thuỷ chung khó có thể bình tĩnh lại được. Hắn lại không nhịn được quay đầu lại, hướng khách sạn Hồng Tử Cáp phía xa xa nhìn thoáng qua.
Dưới ánh đèn lờ mờ, trên mặt của hắn cũng tìm không được nửa điểm oán khí nữa.
Có chăng chỉ là cảm giác sợ hãi.
Giờ khắc này, hắn rốt cục minh bạch vì sao Bùi Đông Lai dám nổ súng, coi thường hết thảy mọi chuyện.
Hắn cũng rõ ràng, vì sao Xà mỹ nữ Quý Hồng người làm cho nam nhân cả nam bán quốc chỉ dám nhìn chứ không dám khinh nhờn kia, lại thần phục chịu làm việc cho Bùi Đông Lai.
Khiếp sợ qua đi, Dương Sách âm thầm cảm thấy lúc trước hắn lựa chọn ủy khuất mà cảm thấy may mắn.
Hắn có một vạn lý do tin tưởng, Bùi Đông Lai dám một súng bắn chết hắn.
Thật sự dám.
Không vì cái gì khác.
Chỉ vì trong thân thể của hắn chảy xuôi dòng máu nam nhân Bùi gia!
Nhận thấy được Dương Sách bị ba chữ Bùi Vũ Phu dọa cho sợ đến hô hấp cũng là trở nên có chút gấp gáp rồi, đầu bên kia điện thoại Lâm Tường không có cảm giác kỳ quái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Người có tên, cây có bóng.
20 năm trước, Bùi Vũ Phu ở giới võ đạo TQ cùng hắc đạo TQ có lực ảnh hưởng thật sự quá lớn… Quá lớn.
Thậm chí… Lâm Tường mơ hồ nghe được lời của nhóm người bề trên, Bùi Vũ Phu một lần nữa tái xuất giang hồ, làm cho rất nhiều người đứng trên đỉnh quyền lực của Kim Tự Tháp cảm thấy một chút lo lắng bất an.
Bởi vì.
Hắn giống như là một quả bom hẹn giờ, không ai biết hắn lúc nào sẽ nổ tung.
Nhưng là…
Những người đó đều rất rõ ràng, cái nam nhân từng đại náo Tử Cấm thành kia, một lần nữa nổi đóa, đến lúc ấy của TQ cùi bắp sẽ run rẩy.



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv