Giọng nói nặng nề vang lên, mọi người rõ ràng chứng kiến, chẳng biết từ lúc nào Bùi Đông Lai đã nắm tay Ngưu Hải Đào, ngăn cản Ngưu Hải Đào công kích, để cho quả đấm của Ngưu Hải Đào không cách nào tiến tới.
"Ba!"
Sau đó, đột nhiên tay của Bùi Đông Lai tụ tập ám kình, ám kình khủng bố trực tiếp đem cánh tay Ngưu Hải Đào chấn vỡ, máu tươi tuôn ra như suối.
- A, tay của ta! Tay của ta làm sao vậy!
Tục ngữ nói, tay đứt ruột xót, tay của Ngưu Hải đào bị chấn nát, đau đớn kịch liệt như thủy triều truyền tới làm cho Ngưu Hải Đào chịu không được phát ra một tiếng tê tâm liệt phế kêu rên, cả người đau thiếu chút nữa hôn mê.
"Tê ~ "
Chứng kiến Ngưu Hải Đào lúc trước còn đầy đặn mà bây giờ cánh tay đầy máu, run run không dứt, mọi người nhịn không được hít vào một hơi, ánh mắt nhìn vào Bùi Đông Lai tràn đầy vẻ khiếp sợ, trong lúc khiếp sợ còn mang theo vài phần sợ hãi.
Thậm chí… Ngay cả lúc biết Bùi Đông Lai âm thầm tiêu diệt Phương gia, xưng bá Hàng Hồ cho tới Hồ Giang, Ngô Vũ Trạch cũng không ngoại lệ.
Hắn thật không ngờ, thân thủ Bùi Đông Lai lại lợi hại như vậy, càng không nghĩ đến Bùi Đông Lai lại có thủ đoạn hung ác như vậy.
Ngô Vũ Trạch nghĩ như vậy, chẳng lẽ những đội viên khoa Hệ lại không nghĩ đến điều này sao.
Bọn họ lúc trước chứng kiến Bùi Đông Lai một tát đánh bay người ra ngoài thì đã chấn kinh đến tột đỉnh, hiện giờ thấy Bùi Đông Lai ra tay đã phế đi cánh tay của Ngưu Hải Đào, một đám giống như bị tưới thêm một gáo nước lạnh, bọn hắn trở nên thanh tỉnh rất nhiều, trên mặt không còn biểu tình tức giận, có chăng chính là sự sợ hãi.
Rất sợ hãi.
"Hô. . . Hô. . ."
Tiếng kêu tê tâm phế liệt qua đi, Ngưu Hải Đào một bên thu hồi cánh tay phải đầy máu, một bên dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Bùi Đông Lai, thân thể không khống chế được mà dần dần lui về phía sau.
Giờ khắc này, hắn không có suy nghĩ Bùi Đông Lai làm như thế nào để cho tay phải của hắn mất đi cảm giác, hắn chỉ muốn cách Bùi Đông Lai xa một chút… Lại xa một chút…
Giờ khắc này, hắn cảm giác Bùi Đông Lai trong mắt hắn không phải là một tiểu tạp chủng hắn hận thấu xương mà là hắn cảm tưởng Bùi Đông Lai như là một ác ma!
- Vừa rồi chỉ là trừng phạt mày vì đã động thủ với Vũ Trạch.
Sau đó, ở trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bùi Đông Lai chậm rãi mở miệng, đồng thời hướng về phía trước bước một bước nhỏ.
Chỉ một bước nhỏ.
- Mày.... mày muốn làm gì?
Ngưu Hải Đào sợ tới mức cả người cứng ngắc ngay tại chỗ.
Trả lời Ngưu Hải Đào chính là một cái tát!
Dưới ánh đèn, tay phải Bùi Đông Lai lại chém ra, hướng tới miệng Ngưu Hải Đào.
Một tát này, mặc dù Bùi Đông Lai không có vận dụng Ám Kình, nhưng chỉ là dựa vào thực lực của hắn thì một tát này Ngưu Hải Đào không thể chịu đựng được.
" Bốp"
Tiếng vang thanh thúy lại truyền ra, Ngưu Hải Đào giống như bóng bay, trực tiếp bay ra ngoài.
" A…A.."
Trên không trung, thân thể Ngưu Hải Đào trải nghiệm cảm giác bay lượn, trên mặt vặn vẹo, miệng mở ra khiến máu tươi chảy giàn dụa, mấy cái răng hòa lẫn máu tươi rơi xuống, rớt trên sàn nhà.
" Bịch"
Sau đó, thân thể Ngưu Hải Đào hung hăng đập vào Hà Hoa bên cạnh, như là một con chó chết thông thường, cả người hắn cuộn tròn lại, không ngừng run rẩy, giống như có thể hôn mê bất cứ lúc nào.
- Một tát này bởi vì miệng của mày không sạch.
Một cái tát đem Ngưu Hải Đào ngã văng xuống đất, vẻ mặt Bùi Đông Lai trở nên có chút âm trầm.
Hắn tuy rằng chưa bao giờ có thấy qua mẫu thân của mình, có thể là đối với mẫu thân, có một loại tình cảm đặc thù, Ngưu Hải Đào lại lên tiếng chửi đến mẹ hắn, tương phản chạm đến nỗi đau của hắn, nếu không phải bận tâm có nhiều người xung quanh, hắn không để ý liền cho Ngưu Hải Đào đi tìm Diêm Vương gia đàm luận nhân sinh!
Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của Bùi Đông Lai, cảm thụ được trên người Bùi Đông Lai có sát ý, bao gồm cả bảo tiêu của Hạ Y Na, tất cả mọi người cảm nhận được một trận rét run.
Cỗ hàn ý kia giống như Định Thân Thuật, làm cho thân thể của bọn hắn hoàn toàn cứng ngắc ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Thời gian giống như dừng lại.
Đại sảnh to như vậy, lại rơi vào một mảnh im lặng.
"Xoạch! Xoạch!"
Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai sắc mặt bình tĩnh một chút, đi nhanh hướng tới chỗ Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào.
- Bùi… Bùi Đông Lai, mày có dũng khí thì liền giết chúng ta đi!
Mắt thấy Bùi Đông Lai đi tới, lúc trước đã trúng một cái tát, Hà Hoa giãy dụa đứng lên, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, hận không thể đem xương cốt Bùi Đông Lai nghiền thành tro.
Không để ý tới Hà Hoa, Bùi Đông Lai chậm rãi ngồi xổm người xuống, lấy từ trong túi áo Ngưu Hải Đảo một chiếc di động.
- Đừng để cho tao tiếp tục nghe được mày truyền bá chuyện tình của Quách Lệ Na.
Lời vừa thốt ra, Bùi Đông Lai gỡ pin điện thoại, đưa điện thoại đặt dưới chân, chậm rãi giẫm xuống một cái làm điện thoại biến thành một đống nát vụn.
Theo ý nào mà nói, hắn cảm thấy được rằng Quách Lệ Na gây tội thì phải chịu tội, nhưng dù sao trước kia Quách Lệ Na cũng là bạn gái Ngô Vũ Trạch, hơn hắn cũng quen biết nàng, cho nên hắn thuận tay hủy diệt những đoạn phim không nên thấy trong điện thoại Ngưu Hải Đào.
Những đoạn phim đó có lưu truyền ra ngoài hay không, hắn cũng không bận tâm.
- Thoạt nhìn thì có vẻ mày không phục.
Dẫm nát điện thoại của Ngưu Hải Đào, Bùi Đông Lai đứng lên, sắc mặt bình tĩnh nhìn Hà Hoa, hỏi:
- Nghĩ dựa vào cha mày hay chỗ dựa vững chắc sau lưng của mày.
Đối với Hà Hoa mà nói, lấy thân phận của hắn, coi như ở Tử Cấm Thành, cũng chưa từng bị người như thế đánh đập, nhục nhã như thế này. Trong lòng hắn liền tràn ngập oán khí, hắn cũng âm thầm quyết định sau này phải làm cho Bùi Đông Lai trả giá thật nhiều.
Lúc này, lại nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Hà Hoa tức giận run người, thần tình dữ tợn, nói:
- Bùi Đông Lai, tao nói cho mày biết có ngon thì hãy giết tao, nếu như mày không giết tao, như vậy mày đợi tao đến trả thù đi! Mặt khác, không cần chờ mong Liễu Nguyệt có thể cứu ngươi, tao nói rồi, Liễu Nguyệt hiện giờ cũng chỉ là Bồ Tát qua sông, tự thân khó bảo toàn, nếu nàng thông minh thần phục Dương ca, mạng sống có lẽ còn có hi vọng, nếu không tuyệt đối sẽ bị Quý Hồng đùa chết!
Lúc này đây, Bùi Đông Lai không có hé răng, mà là trầm mặc vài giây đồng hồ, mới quay đầu về phía quản lý Hồng Tử Cáp :
- Trương quản lý, cho tôi mượn tầng cao nhất của khách sạn dùng một lúc, thế nào?
- OK..Ok.
Trương quản lý cũng bị thủ đoạn hung ác của Bùi Đông Lai hù dọa không nhẹ, hắn không biết lần này Bùi Đông Lai muốn làm gì, nhưng vì sợ đắc tội nên trước tiên hắn vẫn đáp ứng Bùi Đông Lai.
Thấy Trương quản lý gật đầu đáp ứng, Bùi Đông Lai hướng Vũ Trạch nói:
- Vũ Trạch, cậu trước tiên mang Văn Cảnh, Bích Phàm cùng Hạ Y Na về trước đi.
- Ừh.
Nghe Bùi Đông Lai vừa nói như thế, Ngô Vũ Trach cũng biết Bùi Đông Lai muốn động thủ.
- Bùi Đông Lai, tớ không đi.
Sắc mặt Hạ Y Na lo lắng nhìn Bùi Đông Lai, mặc dù nàng không biết Bùi Đông Lai muốn làm gì, nhưng nàng mơ hồ đoán ra thân phận Ngưu Hải Đào cùng Hà Hoa không đơn giản, sợ Bùi Đông Lai làm chuyện quá đáng, thế cho nên nàng muốn lưu lại.
- Cậu lưu lại cũng không giúp được gì.
Nhận thấy Hạ Y Na quan tâm, trong lòng Bùi Đông Lai thấy ấm áp.
Hạ Y Na mở miệng ra, cũng không phản bác.
Hữu tâm vô lực.
Ngay cả nàng muốn cùng Bùi Đông Lai gánh vác phiền toái này, nhưng… Nàng biết Bùi Đông Lai nói đúng sự thật, Hạ Hà cùng ông ngoại nàng thế lực đều ở Tây Nam, không thể vươn tay tới Đông Hải được.
Thấy Hạ Y Na không nói lời nào, Bùi Đông Lai nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Hà Hoa:
- Tự mày lên lầu, hay là để ta đập nát chân của mày rồi mang mày lên?
Hà Hoa cắn răng, vẻ mặt ủy khuất.
- Tao cho mày đem chỗ dựa vững chắc của mày gọi đến đây.
Bùi Đông Lai mở miệng lần nữa, hắn định bỏ qua việc này, sau đó điều tra rõ ràng thân phận của Ngưu Hải Đào cùng Hà Hoa rồi mới tính toán nên xử trí hai người như thế nào.
Nhưng là…
Lúc nãy, Hà Hoa nói lời kia làm Bùi Đông Lai thay đổi quyết định.
Hắn muốn biết trong miệng Hà Hoa, Dương ca rốt cuộc là thần thánh phương nào, dựa vào gì mà muốn Liễu Nguyệt thần phục!
….
Cùng lúc đó.
Một chiếc xe Lincoln có biển số Giang Ninh, chạy theo quốc lộ nội thành, hướng chạy nhanh về khu biệt thự Đàn Cung.
Dưới màn đêm, chiếc Lincoln đi giữa xung quanh là hai chiếc xe Mercedes-Benz, mỗi chiếc xe Mercedes-Benz đều có bốn gã đại hán mặc âu phục.
Những gã đại hán kia ngồi ở trong xe, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, có bộ dáng của một quân nhân .
Mà trên thực tế, ở thời gian trước, bọn họ đích xác là quân nhân bảo về quốc gia.
Chẳng qua là.
Bởi vì các loại nguyên nhân, bọn hắn bỏ đi chiếc áo quân nhân, trở thành bảo tiêu của Dương Sách.
Trong chiếc Lincoln, Dương Sách tay trái kẹp một điếu Nam Kinh cửu ngũ chí tôn, tay phải bưng một ly rượu màu đỏ, hút một hơi thuốc, uống một hớp rượu, rất thích ý.
Mấy phút đồng hồ sau, ba chiếc xe chạy vào khu biệt thự Đàn Cung, chạy thẳng tới biệt thự Liễu Nguyệt mua cho Đông Phương Lãnh Vũ.
Rất nhanh, ba chiếc xe hơi lần lượt dừng lại trước biệt thự.
A Long thân là cận vệ của Đông Phương Lãnh Vũ, cùng một tên bảo tiêu khác trong đêm tối đứng chắn ngay trước ô tô. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Trong màn đêm, cửa ba chiếc xe hơi đều mở ra, những đại hán trong xe Benz đi tới chiếc Lincoln, mà Dương Sách chậm rãi từ chiếc Lincoln đi ra.
- Dương gia muốn gặp Liễu tiểu thư.
Dương Sách xuống xe, hộ vệ của hắn, tên kia từng là thanh đao nhọn của quân khu đặc chủng Giang Ninh, mặt không chút thay đổi hướng A Long, trầm giọng nói.
A Long tuy rằng thân là bảo tiêu của Đông Phương Lãnh Vũ, nhưng cũng biết, Dương Sách đối với Liễu Nguyệt có hứng thú không nhỏ, từng vài lần tới bái phỏng Liễu Nguyệt.
Nhưng…
A Long chưa bao giờ thấy Dương Sách mang nhiều người như vậy tới đây.
Việc dị thường này làm cho vẻ mặt hắn trở nên có chút ngưng trọng:
- Chờ một chút, ta đi thông báo.
- Không vội, không vội.
Dương Sách cười nhẹ, bắn bay tàn thuốc, màu đỏ tươi của tàn thuốc trong đêm tối hóa thành một đạo ánh sáng chói mắt.
- Dương tiên sinh, lão bản cho ông đi vào, nhưng những người khác không thể đi vào.
Hội báo xong, A Long hướng Dương Sách nói.
- Tốt.
Dương Sách nói:
- Có cần soát người không?
- Không cần.
Sắc mặt A Long phức tạp trả lời một câu, sau đó ở phía trước dẫn đường, cùng lúc đó, vài tên thành viên Huyết Sát xuất hiện ở cửa biệt thư, vẻ mặt đề phòng.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của A Long, Dương Sách thoải mái, vẻ mặt tươi cười đi vào biệt thư.
Trong đại sảnh biệt thự, Liễu Nguyệt giống như ngày thường, cách ăn mặc vẫn là một thân màu đen, trên người là một chiếc áo đen, nửa mình dưới là một chiếc quần da, cả người tràn ngập cảm giác lạnh như băng .
- Tiểu Vũ cùng Uyển Nhi đâu?
Tiến vào biệt thự, nhìn thấy Liễu Nguyệt, Dương Sách giống như trở lại nhà mình, chẳng những chủ động ngồi đối diện Liễu Nguyệt, hai chân mở lên bắt chéo, trực tiếp mở miệng hỏi Đông Vương Lãnh Vũ cùng Uyển Nhi.
Dưới ánh đèn.
Hắn nhìn Liễu Nguyệt với ánh mắt thưởng thức.
Ngoài ra còn có vẻ chinh phục của một nam nhân.