Nằm ở đường Nam Kinh, khách sạn Ban Đặc Mạn Lê được thành lập vào những năm 1991, đến 2003 thì sửa chữa, cả khách sạn cao 45 tầng, có tổng cộng 564 phòng, trong đó bao gồm phòng ăn, phòng trà…
Đây là một trong những khách sạn nổi tiếng ở Đông Hải, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Mỹ quốc thường ghé vào đây nghỉ ngơi.
Sau khi quay xong quảng cáo thì Mộ Khuynh Nhan trở lại Đông Hải, liền ở lại trong khách sạn Ba Đặc Mạn Lệ Gia.
- Khuynh Nhan, tối mai sẽ biểu diễn rồi, hiện giờ cần phải thả lỏng bản thân, hảo hảo nghĩ ngơi một chút để cho có đủ tinh thần.
Trong phòng, thân là người trong hắc đạo Hương Cảng, Tưởng Cương vừa ngồi trên ghế sa-long vừa nhẹ nhàng hút một điếu xì gà, sau đó thôi ra một ngụm khói rồi mỉm cười nói với Mộ Khuynh Nhan .
- Biết rồ, cha nuôi..
Mộ Khuynh Nhan mỉm cười gật đầu.
- Khuynh Nhan, con có biết rằng nhân khí của con hiện nay đã thịnh vượng đến chừng nào chưa?
Tưởng Cương vừa nói vừa mỉm cười:
- Căn cứ vào tin tức đáng tin tậy thì vé bán cho buổi biểu diễm đêm mai đã cháy hết, người nào muốn mua 1 vé cũng hơi bị khó.
Cho tới nay, Mộ Khuynh Nhan cũng không biết Tưởng Cương là cha ruột của mình, cho nên dưới tình hình như vậy thì đối mặt với sự trợ giúp của Tưởng Cương thì Mộ Khuynh Nhan vô cùng cảm kích.
Lúc này, nghe được Tưởng Cương nói như vậy thì Mộ Khuynh Nhan mỉm cười, đáp:
- Khuynh Nhan có được thành tựu như ngày hôm nay hoàn toàn là do cha nuôi ban tặng, cảm ơn cha nuôi.
- Nha đầu ngốc, sao lại nói do ta ban tặng?
Tưởng Cương ôn hoà, cười nói:
- Đây là chính là những kết quả mà con đã nỗ lực.
- Không có cha nuôi giúp đỡ, Khuynh Nhan có cố gắng đến mấy cũng chẳng ăn thua gì.
Trong lòng Mộ Khuynh Nhan rất rõ ràng, nếu như không có Tưởng Cương giúp đỡ thì nàng cũng đã không có được những thành tựu như ngày hôm nay.
- Tốt lắm, nha đầu ngốc, con cũng đừng có khiêm tốn nữa.
Tưởng Cương bóp tắt điếu xì gà trong tay, nói :
- Đợi ngày mai khi cuộc biểu diễn kết thúc thì danh tiếng của con ở Đại Lục cũng sẽ lớn hơn nữa. Mà trong tương lại, nghĩa phụ nhất định sẽ đưa con vào Hollywood, để cho con trở thành một siêu sao toàn thế giới.
Lúc này đây, Mộ Khuynh Nhan cũng không đáp lại.
Đối mỗi người nghệ sỹ mà nói thì Hollywood chính là giấc mộng thiên đường của mỗi người.
Mộ Khuynh Nhan cũng không phải là ngoại lệ.
Sở dĩ nàng cố gắng như vậy, trừ bỏ đối với yêu thích với âm nhạc thì nàng vẫn mong muốn một ngày kia có thể tiến vào Hollywood.
" Cốc, cốc.."
Coi như lúc Mộ Khuynh Nhan đang suy nghĩ thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Nghe được tiếng gõ cửa thì Tưởng Cương liền mở miệng.
" Cót két."
Một tên cận vệ của Tưởng Cương liền xuất hiện, cúi đầu nói:
- Tưởng tiên sinh, là Mạc tiên sinh đến.
Nói xong, cận vệ của Tưởng Cương liền tránh qua một bên, Mạc Nhận mặc một thân trang phục màu đen liền xuất hiện.
- Mạc tiên sinh, sao lại đến đây?
Tửng Cương đứng lên rồi mỉm cười, đi về phía Mạc Nhận.
- Ngày mai, Mộ tiểu thư tổ chức live show, Liễu tiểu thư để ta đến đây để hỏi thăm ngài cùng với Mộ tiểu thư, xem thử có còn cần chuẩn bị gì không?
Sau khi đi vào thì Mạc Nhận mỉm cười giải thích:
- Nếu cần thì hai vị cứ mở miệng, chúng ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để đáp ứng.
So sánh với nụ cươi của Tương Cương thì nụ cười của Mạc Nhận làm cho Mộ Khuynh Nhan cảm thấy không thoải mái.
Mộ Khuynh Nhan cảm thấy không thoải mái khi đối mặt với vẻ tươi cười của Mạc Nhận, chỉ đành nói:
- Đa tạ Mạc tiên sinh cùng Liễu tiểu thử, chỗ này rất tốt, chúng ta không cần yêu cầu gì khác.
- Vậy trước tiên cầu chúc cho Live show của Mộ tiểu thư được thành công.
Mạc Nhận mỉm cười, liếc nhìn Mộ Khuynh Nhan một cái rồi hướng về Tưởng Cương nói:
- Mặt khác, đêm nay Liễu tiểu thư làm chủ, mời Tưởng tiên sinh cùng Mộ tiểu thư đi dung cơm tối. Liễu tiểu thư suy nghĩ đến Mộ tiểu thư cần phải nghỉ ngơi sớm cho nên địa điểm là ngay tại Ba Đặc Mạn Lệ Gia khách sạn này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Giúp ta cảm ơn thịnh tình của Liễu tiểu thư.
Tưởng Cương cũng không có cự tuyệt lời mời của Liễu Nguyệt, liền mỉm cười đáp ứng.
- Vậy ta cũng sẽ không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi nữa.
Mắt thấy Tưởng Cương đã đáp ứng thì Mạc Nhận cáo từ:
- Buổi tối gặp lại.
- Buổi tối gặp lại.
Tưởng Cương mỉm cười, tiễn khách.
Mấy phút sau, Mạc Nhân một mình đi đến phòng trà, kiếm một địa phương yên tĩnh rồi ngồi xuống, gọi một ly cà phê Lam Sơn sau đó lấy ra điện thoại nhắn một tin nhắn : " Buổi biểu diễn vẫn tổ chức bình thường, không có thay đồi gì."
Sau khi nhắn xong thì sắc mặt Mạc Nhận trở nên âm trầm, hớp một ngụm cà phê, đồng thời lướt nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý đến hắn cả.
30s sau, điện thoại hắn rung lên, sau khi xác nhận không có ai chú ý đến mình thì Mạc Nhận cầm điện thoại lên, thấy một cái tin nhắn : " Kế hoạch vẫn như cũ, nếu có thay đổi gì thì trước tiên báo cho ta biết."
Thấy nội dung tin nhắn thì Mạc Nhận liền trả lời " Tốt" sau đó hắn ở lại trong quán ca phê mấy phút rồi đi đến phòng vệ sinh, rút sim điện thoại ra, ném vào trong bồn cầu.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện thì hắn ở trong này rửa mặt, sửa sang lại một chút rồi chầm chậm bước ra khỏi khách sạn.
--------------------------
Cùng lúc đó.
Trong doanh địa của Đông Hải cảnh bị khu.
Mấy ngàn sinh viên năm I đang ngồi dưới gốc cây đại thụ trong quân doanh, tận hưởng khoảng thời gian được nghỉ ngơi này.
So sánh với lúc vừa mới vào thì bất kể là nam sinh hay nữ sinh cùng gầy đi một ít, đen đi một ít, nhìn qua thì không thấy bộ dáng là một công tử hay tiểu thư được nuông chiều từ bé nữa.
Đối với bọn họ mà nói thì trải qua 13 ngày huấn luyện quân sự này thì đã để lại cho bọn họ những kỷ niệm khó quên.
Nhưng mà.
Giờ phút này, bọn hắn dường như không ý thức được điểm này.
- Thật sự là rất tiếc nuối a, Mộ Khuynh Nhan vất vả lắm mới tổ chức live show ở Đông Hải, chúng ta lại đang tiến hành quân sự, không thể đến tham dự rồi.
- Đúng rồi, trường học thật sự rất đáng ghét, huấn luyện lúc nào không huấn luyện, nhắm ngay vào lúc Mộ Khuynh Nhan tổ chức live show.
- Chuyện đến nước này thì chúng ta chỉ đành phải chờ sau khi huấn luyện kết thúc rồi xem lại thôi, haizz…
- Chỉ đành như vậy.
Trong đó, đại bộ phận là nữ sinh, khó có dịp dược nghỉ ngơi vì vậy sau khi ngồi xuống thì liền thảo luận về vấn đề biểu diễn của Mộ Khuynh Nhan vào tối mai, các nàng tỏ ra rất tiếc nuối khi không thể tới tham dự đồng thời cũng rất tò mò không biết Mộ Khuynh Nhan sẽ biểu diễn các ca khúc nào?
- Có trời mới biết khi nào nàng mới tổ chức lại live show ở Đông Hải.
- Cmn, mặc kệ lần sau nàng tổ chức live show ở đâu, ta cũng phải đi xem, cho dù là phải ăn bánh mỳ với dưa muối thì ta cũng phải đi.
Không riêng gì các nữ sinh mà ngay cả nam sinh cũng tụ tập lại với nhau ròi than thở, đối với bọn hắn mà nói không thể thấy mặt Mộ Khuynh Nhan thì đó là một chuyện cực kỳ tiếc nuối.
" Reng"
Coi như lúc cả quân doanh đang nói chuyện về việc tổ chức live show của mkd thì một tiếng chuông.
Nghe được tiếng chuông thì tất cả mọi người liền đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới địa điểm tập hợp.
Trải qua 13 ngày huấn luyện quân sự thì mọi người đều biết, nếu trong thời gian quy định không đến địa điểm tập hợp thì mọi người sẽ bị xử phạt, có thể là đứng giữa trưa nắng hoặc là chạy bộ quanh quân doanh.
- Xế chiều hôm nay chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện tập bắn, 2 ngày sau sẽ tổ chức huấn luyện dã ngoại sinh tồn.
Một gã giáo quan sau khi diểm danh xong thì trầm giọng an bài các hạng mục kế tiếp.
Bên tai vang lên lời nói của giáo quan thì không ít nam sinh lộ ra vẻ mặt hưng phấn, huấn luyện tập bắn chờ đợi trong nhiều ngày qua cuối cùng cũng đã đến.
Bùi Đông Lai không phải là một trong số đó.
Đối với hắn mà nói, súng không xa lạ gì với hắn, ngược lại nó giống như một bằng hữu thân thiết đối với hắn.
Mấy phút sau, dưới sự dẫn dắt của giáo quan thì mọi người đã đi tới nơi huấn luyện tập bắn.
Bãi bắn tổng cộng có hơn 50 tấm bia, mỗi người tổng cộng có 10 viên đạn để bắn.
Sau khi giáo quan nói xong nội dung thì tự mình làm mẫu.
Trong lúc nhất thời, tiếng súng chói tai vang lên không dứt.
- Ngươi tiếp theo, Bùi Đông Lai!
- Người tiếp theo, Hạ Y Na.
Không biết qua bao lâu, giáo quan liền gọi tên của Bùi Đông Lai và Hạ Y Na , ý bảo hai người cùng tiến lên bắn.
Nghe được lời nói của giáo quan thì mọi người liền liếc mắt nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai , sau đó khóe miệng hơi nhếch lên.
Dư quang thấy được Hạ Y Na đang nhìn mình thì Bùi Đông Lai cũng không trả lời, hắn vẫn im lặng đi đến phía trước, nằm sấp xuống, cầm lên một khẩu súng máy bán tự động.
Cầm súng ở trong tay, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy máu trong người trong nháy mắt đã sôi trào, đồng thời hắn cũng cảm thấy được, có một người đang theo dõi hắn thậm chí ngay cả tên giáo qua kia cũng nhìn vào hắn.
Phát hiện này không khỏi làm cho trong lòng của Bùi Đông Lai vừa động.
Trước khi tiến hành huấn luyện quân sự thì hắn biết rằng trong lần huấn luyện này Tôn Vệ Đông sẽ mượn cớ để trả thù mình vì thế hắn vẫn duy trì long cảnh giác.
Mà trong 13 ngày qua, Tôn Vệ Đông chẳng những không trả thù hơn nữa lại không có đi tìm hắn khiêu khích, hoàn toàn đã đem Bùi Đông Lai trở thành không khí.
Hành động khác thường của Tôn Vệ Đông không làm cho Bùi Đông Lai lơ là cảnh giác, ngược lại hắn còn đề phòng hơn.
Lúc này, nhận thấy ánh mắt hai gã giáo quan đều rơi vào trên người mình thì Bùi Đông Lai có thể khẳng định, ngay lúc này đây Tôn Vệ Đông sẽ lợi dụng cơ hội để trả thù mình.
Hiểu được điểm này thì Bùi Đông Lai liền làm ra động tác giống những đồng học trước, động tác nhìn có vẻ không thạo, hơn nữa trong 10 phát bắn, hắn chỉ bắn trúng được một một phát vào ngay chính giữa.
- Bùi Đông Lai , trúng một phát vào tâm bia.
- Hạ Y Na , 2 súng được 10 điểm, 1 súng được 9 điểm.
Sau khi Bùi Đông Lai và Hạ Y Na bắn xong thì giáo quan liền đem thành tích của hai người đọc lên.
- Ta kháo, Bạch Phú Mỹ quả thật là rất ngưu.
Sau khi thành tích được công bố, thì một đám sinh viên trong ngành quản lý công thương liền xôn xao, cả đám khiếp sợ không thôi.
Hiển nhiên là mọi người không ngờ rằng Hạ Y Na có thể bắn ngưu bài đến thế.
Thân là cháu ngoại của nhân vật số một ở Nam Quân Khu thì Hạ Y Na chẳng những đã dùng qua súng, hơn nữa thuật bắn súng của nàng càng khiến nhiều người phải kinh ngạc.
Đối mặt với một màn như vậy thì Hạ Y Na liền giống như một con khổng tước, kiên ngạo ngẩng đầu lên, đắc ý mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai , hơn nữa còn làm một động tác khinh bỉ, động tác kia dường như muốn nói : " Thân là một đại nam nhân mà bắn súng không bằng ta, có cảm thấy xấu hổ không?"
Bùi Đông Lai không có trả lời Hạ Y Na , mà là nhạy bén phát giác được trong đôi mắt của Tôn Vệ Đông có một đạo quang mang âm tàn.
- Người tiếp theo, Tôn Vệ Đông .
Sau đó, giọng nói của giáo quan lại vang lên, Tôn Vệ Đông đi ra khỏi đội ngũ, cùng gặp thoáng qua Bùi Đông Lai , khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình thường.
Bddl hơi hơi nhíu mày, giữ im lặng trở về đội ngũ.
" Pằng, pằng.."
Một hồi tiếng súng đi qua, Tôn Vệ Đông buông súng, đứng lên.
- Tôn Vệ Đông , 5 súng được 10 điểm, 3 súng được 9 điểm.
Cùng lúc đó, giáo quan liền công bố thành tích của Tôn Vệ Đông , hơn nữa giọng nói vô cùng to.
- A.. Tôn Vệ Đông ghê thế.
- Đúng là, quả thật rất tuyệt vời.
Biểu hiển của Tôn Vệ Đông đã lập tức làm cho một số MM âm thầm thích hắn liền hét lên.
Đối mặt với lời hoan hô của các nữ sinh thì Tôn Vệ Đông liền kiêu ngạo liếc nhìn Hạ Y Na một cái.
Hắn giống như muốn dùng phương thức này để nói cho Hạ Y Na biết : " Phế vật cuối cùng vẫn là phế vật, trừ học giỏi ra thì hắn chỉ là một con chicken."
Như là đã nhận ra vẻ đắc ý cùng với kiêu ngạo của Tôn Vệ Đông , Hạ Y Na cũng lộ ra bộ dạng khinh thường.
Tôn Vệ Đông thấy thế thì khóe mắt hơi giật lên, nhưng mà không có tức giận, mà là dùng một loại ánh mắt giống như là thần linh ở trên trời nhìn vào Bùi Đông Lai .
Trong ánh mắt ngoại trừ vẻ đắc ý thì có có một chút sát ý nhàn nhạt.
Nhận thấy vẻ đắc ý và sát ý trong ánh mắt của Tôn Vệ Đông thì Bùi Đông Lai cũng không tỏ thái độ gì, hắn chỉ âm thầm sờ vào khẩu súng p-210 được giấu ở trên người.
Súng đã đánh bóng nhưng máu vẫn chưa lạnh.