Cửa xe tự động mở ra, người đàn ông thần bí bên trong xe cũng đã xuất hiện, anh ta vừa nhìn thấy cô nét mặt vẫn có chút không vui, đưa tay ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn ghì chặt vào lòng, giọng nói có chút không vui: " Em gan lắm. Vương Tuyết Băng, em đang thiếu tiền hay Vương gia phá sản, hay là tôi không nuôi nổi em đây? "
Cô khẽ nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Giờ đây cô chỉ cảm giác bên eo trái hơi đau do anh dùng lực.
" Không... không phải như anh nghỉ đâu. " Vương Tuyết Băng nhỏ giọng giải thích.
...----------------...
" Hửm? Không phải như tôi nghỉ? " Triệu Hàn Dương dùng lực xiết chặt vòng eo cô, nhướng mày, nét mặt không vui..
Dù vùng eo cô bị xiết chặt khẽ rên vì đau, nhưng cô vẫn cố kìm nén cơn đau để nhìn vào mắt anh, giải thích: " Anh Hàn Dương, em chỉ thấy vết thương ở chân đã chốc vảy nên mới cố gắng hoàn thành công việc trong hôm nay mà thôi. "
Triệu Hàn Dương vẫn không ngui giận, vòng tay khẽ dùng lực để xiết chặt cô vào lòng hơn, giọng nói không vui đầy lạnh lẽo: " Công việc quan trọng hơn em? "
Cô lúc này đã được ôm lấy và ngồi trên đùi anh từ lúc nào không biết, nhưng cô cảm giác được giọng nói lạnh lẽo và đôi mắt u tối của anh chứng tỏ anh đã không vui.
Vương Tuyết Băng an phận ngồi trên đùi anh im lặng, không dám lên tiếng sợ sẽ làm cho anh thêm tức giận.
Triệu Hàn Dương một tay nắm chiếc cằm tinh sảo hơi dùng sức, dường như anh có dấu hiệu mất khống chế: " Vương Tuyết Băng, em nói xem nhà họ Vương không nuôi nổi em hay là Triệu Hàn Dương tôi không nuôi nổi em đây? "
Nhìn xem, anh đã tức giận đến mức độ nào vậy?
Ngay cả tên lẫn họ của cô cũng bị anh réo hết mấy lần rồi?
Ngày thường anh giận cô cũng chỉ gọi Vương Tiểu Băng, hay là Tuyết Băng, còn không chỉ gọi bé con.
Giờ thì hay rồi,ngay cả tên họ thật cũng bị anh kêu ra đủ chứng minh anh giật cô đến mức nào rồi.
Vương Tuyết Băng nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ, eo đau, cằm cũng bị anh dùng sức muốn bẽ đôi vậy, cô rít lên: " Đau... anh nhẹ chút. "
Nghe cô thang đau, lực tay anh cũng đã giảm đi không ít, anh một lần nữa ôm cô cô vào lòng: " Bé con, em nên biết anh không muốn nhìn thấy em bị thương. Nhưng lần này em thật sự đã chọc anh tức giận thật rồi. "
Vương Tuyết Băng cô nghe thấy những lời thì thầm của anh mà tim nhũn ra, cô không biết việc bản thân bị thương sẽ làm anh đau lòng.
" Anh Hàn Dương, em xin lỗi. " Vương Tuyết Băng được anh ôm vào lòng khẽ lên tiếng, cô thật sự không biết rằng anh không nhìn thấy cô lại tức giận đến mức độ đó.
Triệu Hàn Dương vẫn không lên tiếng dù cô đã xin lỗi, nhưng vòng tay mạnh mẽ và rắn chắc của anh cũng không buông cô ra.
Cô không hối anh buông tay, cô chỉ lẳng lặng ngồi ở đó để chờ anh thả lỏng.
Không biết qua bao lâu, trong không gian của xe tiếng đối bụng reo lên ọc ọc làm cho người trong lòng anh phải đỏ mặt vì xấu hổ.
Ý thức của anh cũng đã bình tĩnh, đơn nhiên cũng nghe thấy tiếng bụng đánh trống của cô, khẽ cười, giọng nói có chút khàn: " Trưa nay em chưa ăn? "
Vương Tuyết Băng chỉ gật đầu, nhỏ giọng giải thích: " Em vừa mới kết thúc buổi chụp hình sáng nay, chiều nay ba giờ còn phải chụp thêm cảnh hoàng hôn nữa là hoàn thành để trở về nước. "
Triệu Hàn Dương nhíu mày, anh không lên tiếng về công việc của cô, anh chỉ muốn lặng lẽ giải quyết mọi công việc của cô.
Liếc mắt nhìn đám người Bạch Ưng ở ngoài cửa sổ xe: " Đi đến nhà hàng dùng bữa. "
Nghe theo chỉ thị, dám người Hắc Ưng cũng đã lên xe nhanh chóng lái đến nhà hàng gần nhất để cả hai dùng bữa.