Diệp Khiêm đương nhiên là không có bất kỳ chuẩn bị nào, hắn chỉ đi ngang qua thành phố Nam Kinh, cũng không có ý nghĩ muốn thanh trừ bọn họ. Bất quá, binh vốn vô thường, hư là thật mà thật là hư nha.
Lời Diệp Khiêm nói khiến cho Mã Sơn Hà rung động cùng xoắn xuýt không thôi. Phong cách hành xử của Diệp Khiêm, Mã Sơn Hà không phải không biết rõ, bởi vậy, chuyện Diệp Khiêm an bài như vậy cũng là hợp tình hợp lý, Mã Sơn Hà quả thật không dám cam đoan chuyện Diệp Khiêm không có bất kỳ chuẩn bị gì mà đi tới đây, ông ấy tin tưởng Diệp Khiêm đã có an bài hết rồi.
Nghe xong lời Diệp Khiêm nói khiến cho trong lòng Mã Sơn Hà cảm thấy xoắn xuýt, có chút không biết phải làm gì cho đúng. Kỳ thật, trong lòng của ông ấy vẫn rất e ngại Diệp Khiêm, năng lực của Diệp Khiêm ông ấy không phải không hiểu rõ, nếu quả thật giống như lời Diệp Khiêm nói, thì ông chỉ sợ thật đúng là không cách nào đạt thành tâm nguyện của mình a.
Nhìn thấy biểu lộ của Mã Sơn Hà có chút khác thường, trong nội tâm Diệp Khiêm âm thầm cười cười, nói tiếp: “Tôi đã sớm nói, các anh nếu như muốn rời khỏi, thì có thể nói thẳng với tôi, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, Diệp Khiêm tôi sẽ không trở ngại các anh phát tài. Thế nhưng mà, cả đời Diệp Khiêm tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp, ai cũng không ngoại lệ. Ở trong mắt tôi, Mã Sơn Hà ông căn bản không là thứ gì hết, tôi còn khinh thường để vào mắt, muốn thông qua thủ đoạn như vậy uy hiếp tôi? Ông không khỏi quá tự cho là đúng a?”
Phòng tuyến trong lòng Mã Sơn Hà từng chút từng chút bị Diệp Khiêm công phá, dừng một chút, Diệp Khiêm lại nói tiếp: “Có đôi khi, một người có thể lựa chọn kiểu chết của mình cũng là một chuyện rất may mắn. Bây giờ tuy ông không thể lựa chọn sinh tử của mình, nhưng lại có thể lựa chọn kiểu chết của mình, có lẽ ông nên cảm thấy cao hứng mới đúng a. Bởi vì, có rất nhiều người liền ngay cả kiểu chết của mình cũng không có cách nào lựa chọn, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, cuối cùng chỉ có thể chết trong bi thảm. Nanh Sói có một ngành chuyên môn dùng hình phạt, chuyên môn dùng để chấp hành bang quy, chẳng những thập đại cực hình của Mãn Thanh, mà còn có các biện pháp dùng để đối phó đặc công gián điệp, ông cảm thấy ông có thể chịu đựng được những hình phạt này sao? Nhắc lại lần nữa, cơ hội, chỉ có một lần.”
Nội tâm của Mã Sơn Hà giãy dụa không thôi, có chút không biết làm sao. Ở trên đường lăn lộn lâu như vậy, Mã Sơn Hà đã sớm không để ý tới sinh tử rồi, thế nhưng mà giống như lời Diệp khiêm nói, lựa chọn kiểu chết dạng gì đối với ông ấy lại rất trọng yếu. Cho dù là chết, vậy cũng phải chết có chút tôn nghiêm a?
Nhìn thấy nụ cười tự tin trên khuôn mặt Diệp Khiêm, Mã Sơn Hà không ngừng cổ vũ lấy mình, nếu như mình cứ như vậy bỏ cuộc, thì chẳng phải là cố gắng nhiều năm đều tan thành bọt biển hết sao? Thế nhưng mà ngẫm lại, mình có năng lực thừa nhận hậu quả thất bại sao? Ông ấy cảm thấy sợ hãi, ông ấy không sợ chết, nhưng lại sợ chết không có tôn nghiêm, chết không có bất kỳ giá trị nào.
Tràng diện nhất thời lâm vào không khí khẩn trương, tựa hồ đang đợi quyết định của Mã Sơn Hà. Những người đang ngồi đây càng là lo lắng không thôi, sợ Mã Sơn Hà lựa chọn tiếp tục ngoan cố. Bọn họ không quan tâm Mã Sơn Hà sẽ chết như thế nào, bọn họ chỉ không muốn chết ở chỗ này mà thôi. Trong lòng của bọn họ, không biết nguyền rủa Mã Sơn Hà bao nhiêu lần, nguyên bản, bọn họ vẫn luôn ủng hộ Mã Sơn Hà, bởi vì chỉ cần Mã Sơn Hà thuận lợi rút lui ra khỏi công ty, như vậy bọn họ cũng có thể noi theo, thuận lợi thực hành cắt đất di cư. Thế nhưng mà, vừa mới rồi Mã Sơn Hà đã nói rất rõ ràng, người đang ngồi ở đây sẽ không có một người nào có thể còn sống rời khỏi nơi đây. Đến lúc này, bọn họ chẳng lẽ còn thấy không rõ sự thật trước mắt sao? Bọn họ là bị Mã Sơn Hà lợi dụng, kể cả Ngu Hưng cũng vậy.
Biểu lộ của Diệp Khiêm vẫn rất nhạt như vậy, bất quá trong nội tâm cũng vô cùng khẩn trương, thời khắc đều chuẩn bị lấy. Một khi Mã Sơn Hà lựa chọn tiếp tục ra tay, thì hắn phải lập tức động thủ, lập tức chế phục Mã Sơn Hà. Diệp Khiêm nhìn khoảng cách giữa hắn cùng Mã Sơn Hà, muốn tránh qua những viên đạn kia, thuận lợi đến bên cạnh Mã Sơn Hà đồng thời chế phục ông ấy, hẳn không phải là vấn đề gì lớn.
Bất quá, Diệp Hàn Lẫm thế nhưng mà lại đang ở bên cạnh mình, không thể để cho hắn trở thành cái bia súng a, cũng không biết tiểu tử này có biết rõ tâm ý của mình hay không. Nếu như là những thành viên Nanh Sói khác đang ở chỗ này, thì căn bản không cần Diệp Khiêm nhắc nhở, bọn họ cũng sẽ biết phải làm sao. Thế nhưng mà, Diệp Hàn Lẫm có thể sẽ khác, dù sao thời gian ở chung quá ngắn, không có bao nhiêu ăn ý.
Diệp Khiêm lặng lẽ đụng Diệp Hàn Lẫm một chút, cho hắn một cái ánh mắt, ý bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng. Diệp Hàn Lẫm hơi sững sờ, lập tức hiểu ý nhẹ gật đầu.
Sau nửa ngày, Mã Sơn Hà ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Khiêm, nói: “Cậu biết tôi ghét nhất cậu ở điểm nào không? Ghét nhất chính là loại nụ cười tự tin này của cậu, làm như chuyện cũng nằm trong tay cậu vậy. Bất quá, tôi có thể nói cho cậu biết, trên thế giới này không phải chuyện gì cậu cũng có thể nắm giữ, ít nhất, cậu không có cách nào bắt giữ tôi. Hừ, Mã Sơn Hà tôi không phải là người mà chỉ cần vài câu nói liền bị dọa sợ, cậu cho rằng chỉ bằng mấy câu của cậu có thể hù dọa tôi sao? Cậu không phải đã nói người của cậu cũng ở đây sao? Gọi bọn họ đi ra a? Tôi cũng đã sớm biết rõ chuyện Nanh Sói rất lợi hại, thế nhưng mà tôi vẫn chưa có dịp bái kiến, tôi rất muốn gặp một lần a.”
Mặc dù Mã Sơn Hà nói giống như rất kiên quyết, thế nhưng mà trong nội tâm vẫn còn có chút chột dạ, nói ra được lời nói, cũng có một chút run rẩy. Rõ ràng là một bộ dạng rất kiên quyết, nhưng dưới tình huống như vậy nói ra, lộ ra có chút buồn cười. Bất quá, ông ấy cũng đã cho ra quyết định của mình. Lông mày của Diệp Khiêm không khỏi nhíu lại, đã làm xong tùy thời chuẩn bị ra tay.
“Không tin phải không?” Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói, “Nếu như ông không tin thì có thể thử một chút, chỉ cần ông vung tay lên là được, đến lúc đó ông sẽ biết tôi có đang lừa dối ông hay không.”
Mã Sơn Hà vẫn còn có chút xoắn xuýt, nhìn về phía Diệp Khiêm, ý đồ từ trong ánh mắt Diệp Khiêm nhìn ra mấy thứ gì đó, thế nhưng mà lại không nhìn ra được gì. Trong ánh mắt của Diệp Khiêm ngoại trừ vẻ tự tin thì cái gì cũng không có, ông ấy nhìn không ra Diệp Khiêm có bất kỳ chột dạ hoặc khẩn trương gì hết.
“Như thế nào? Đã có gan muốn giết tôi, mà ngay cả chút đảm lượng ấy cũng không có hả? Rất đơn giản, chỉ cần ông vung tay lên một chút là được, tôi có lừa ông hay không, sẽ lập tức có thể thấy rõ ràng.” Diệp Khiêm nói, “Tôi còn không sợ, thì ông sợ cái gì? Nếu như ngay cả chút đảm lượng này cũng không có, thì ông làm sao có thể đi ra lăn lộn a? Hừ, cùng tôi chơi, ông còn chưa đủ tư cách.”
Biểu lộ của Mã Sơn Hà cấp tốc biến hóa. “Diệp Khiêm, cậu cho rằng tôi thật sự sợ cậu sao? Tốt, cậu đã muốn chết như vậy, thì tôi sẽ thành toàn cho cậu.” Mã Sơn Hà nói, “Vốn tôi không có ý định giết cậu, chỉ muốn cùng cậu đàm phán, để cho cậu cho phép tôi rời khỏi công ty mà thôi. Đã chúng ta song phương đều không thể nhượng bộ, vậy cũng chỉ có đánh cược sinh tử một lần mà thôi.”
“Không phải tôi không nhượng bộ, mà là ông đã vượt qua khỏi điểm mấu chốt của tôi, cho nên tôi không thể nhượng bộ.” Diệp Khiêm nói, “Kỳ thật mọi người làm huynh đệ lâu như vậy, có chuyện gì không thể nói với nhau a? Nếu như ông muốn đi, thì cứ trực tiếp nói với tôi là được rồi, bây giờ ông lại cùng tôi chơi thủ đoạn, ông xem Diệp Khiêm tôi là ai? Là người mà ông muốn đùa bỡn thế nào cũng được sao? Tôi cũng không phải là thằng ngu a.”
“Chuyện này bây giờ không cần phải nói nữa, chúng ta bây giờ đã ở vào tình huống cậu không chết thì tôi chết, cho nên cũng đừng trách tôi không giảng tình huynh đệ” Mã Sơn Hà nói. Sau đó quét mắt nhìn những người đang ngồi, nói: “Xin lỗi các vị rồi, mọi người nếu muốn trách thì hãy trách Diệp Khiêm, là nó đã hại chết mọi người. Sau khi chết đi, nếu như mọi người có oán hận gì thì cứ tìm Diệp Khiêm phát tiết a. Bất quá như vậy cũng tốt, tối thiểu mọi người có thể cùng nhau ra đi, trên đường cũng sẽ không tịch mịch.”
Những người đang ngồi ở đây có chút khẩn trương, nguyên một đám phẫn nộ trừng mắt nhìn Mã Sơn Hà, nhưng lại không dám nhiều lời, sợ Mã Sơn Hà nhất thời bệnh tâm thần, lấy bọn họ làm pháo hôi.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bỗng nhiên bị đá ra. Hết thảy mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, những thủ hạ của Mã Sơn Hà cũng đều quay đầu nhìn lại, đã thấy một người đàn ông khôi ngô cao lớn, sắc mặt uy nghiêm đi tới, tạo cho người ta một loại cảm giác phi thường rung động.
Diệp Khiêm không khỏi dừng một chút, có chút ngạc nhiên. Biểu lộ của Trình Văn lại giống như được giải thoát, nhẹ nhàng thở ra. Biểu lộ của Mã Sơn Hà lại trở nên có chút khẩn trương, hoàn toàn không ngờ rằng vào thời điểm mấu chốt này mà người này lại tới đây.
Người đến là ai? Đúng là người lúc trước luôn đi theo bên cạnh Trần Phù Sinh, là phụ tá đắc lực của ông ấy, võ giả La Chiến. Sau khi Diệp Khiêm thuận lợi kế thừa sản nghiệp của Trần Phù Sinh, La Chiến liền thối lui ra khỏi công ty, không hề hỏi đến công chuyện của công ty, thế nhưng mà, giống như lời ông ấy đã từng nóii với Diệp Khiêm năm đó, nếu như công ty có chuyện gì thì La Chiến sẽ là người thứ nhất đứng ra.
Đối với La Chiến, trong lòng Mã Sơn Hà cảm thấy rất sợ hãi, thậm chí nỗi sợ hãi này còn vượt quá sự e ngại đối với Diệp Khiêm. Bởi vì, ông ấy không có thấy tận mắt thủ đoạn của Diệp Khiêm, nhưng lại được chứng kiến thủ đoạn của La Chiến. Lúc trước đi theo bên cạnh Trần Phù Sinh, sức chiến đấu của La Chiến khiến cho người ta thập phần rung động.
La Chiến đã sớm sống ẩn cư, lần này nếu như không phải Trình Văn nói cho ông ấy biết, thì ông ấy cũng không biết công ty đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Thậm chí còn có người muốn làm phản, chuyện này là chuyện La Chiến tuyệt đối không cho phép, lúc trước Trần Phù Sinh đã đem sản nghiệp giao cho Diệp Khiêm, như vậy ai cũng không thể cải biến sự thật này.
Ánh mắt quét toàn trường, La Chiến dĩ nhiên là trong lòng hiểu rõ. Hướng về phía Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Trình Văn, trừng mắt liếc ông ấy một cái. Hiển nhiên, La Chiến là đang trách cứ Trình Văn, vậy mà lại để cho chuyện xảy ra như vậy.
Quay đầu nhìn Mã Sơn Hà, La Chiến nói: “Sơn Gia, ông làm có chút quá mức rồi a? Chúng ta ở trên đường lăn lộn, giảng chính là một chữ "Nghĩa", ông vậy mà lại có ý nghĩ đối phó lão đại, ông không sợ bị người trên giang hồ chế nhạo sao? Năm đó lão bản đem sản nghiệp giao đến trong tay lão đại, chúng ta nên nghe theo sự phân phó của lão bản, hảo hảo giúp đỡ lão đại mới đúng. Tuy tôi đã thối lui ra khỏi công ty, thế nhưng mà tôi cũng tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào gây bất lợi đối với công ty, nếu như ai muốn phá hư công ty, vậy chính là địch nhân của La Chiến tôi.”
“La Chiến, ông không biết rõ tình huống mà lại lên lớp tôi.” Mã Sơn Hà nói, “Từ khi Diệp Khiêm tiếp nhận nghiệp vụ công ty, nó đã làm được cái gì? Đem nghiệp vụ công ty toàn bộ ném cho chúng ta, còn nó thì lại chạy đi tiêu sái, nó xem chúng ta là gì? Tôi làm như vậy, cũng là vì không muốn sản nghiệp của Trần tổng thua sạch ở trong tay nó, tôi làm vậy có gì sai a?”