Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm đã bị những âm thanh ầm ĩ bên ngoài đánh thức, lông mày có chút nhíu lại, đang muốn rung chuông gọi y tá tới hỏi thăm tình huống bên ngoài một chút, thì liền thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Một đám người nhanh chóng tràn vào, bảy mồm tám lưỡi thảo luận nói chuyện không ngớt, Diệp Khiêm có chút sửng sốt, cũng không có nghe rõ bọn họ nói cái gì.
Tuy Diệp Khiêm không có đem chuyện mình nằm viện nói cho bất cứ kẻ nào, thế nhưng mà Lý Tể Thiên vẫn biết rõ. Trải qua hơn hai năm phát triển, Lý Tể Thiên đã đặt xuống trụ cột khổng lồ tại tỉnh Hải Nam, Đông Mạn Thành tại thành phố Hải Khẩu cũng đã xây xong đang đưa vào vận tác. Dưới sự vận tác của Lý Tể Thiên, tất cả tài chính nhanh chóng hướng tỉnh Hải Nam tuôn ra, xí nghiệp cũng rất nhanh ở tất cả thành phố lớn tỉnh Hải Nam đặt xuống trụ cột.
Lúc Diệp Khiêm tiến vào tỉnh Hải Nam thì đã thông tri cho Lý Tể Thiên biết, Lý Tể Thiên vẫn luôn chú ý động tĩnh của Diệp Khiêm. Đối với Lý Tể Thiên mà nói, Diệp Khiêm không chỉ là đồng bọn hợp tác của hắn, mà còn là một cánh tay cường lực của hắn, cho nên hắn tự nhiên là phải chú ý tới động tĩnh của Diệp Khiêm rồi. Tuy bệnh viện là bệnh viện tư nhân, nhưng Lý Tể Thiên là người có rất nhiều mạng lưới quan hệ, bởi vậy, hắn là người biết chuyện Diệp Khiêm nằm bệnh viện trước tiên. Tuy hắn không biết Diệp Khiêm vì sao lại bị thương, thế nhưng mà hắn biết chuyện Diệp Khiêm bị thương cũng không phải là một chuyện nhỏ a.
Người tới gồm có Lý Tể Thiên, Mặc Long, Thanh Phong, thậm chí ngay cả Jack cũng từ thành phố Thượng Hải chạy tới. Đối với bọn họ mà nói, chuyện Diệp Khiêm bị thương so với bất cứ chuyện gì thì đều trọng yếu hơn a, Diệp Khiêm là lãnh đạo của bọn họ, là linh hồn của Nanh Sói, Diệp Khiêm tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Đi theo sau lưng bọn họ, còn có một đám tiểu đệ, líu ríu ồn ào không ngớt, Diệp Khiêm cảm thấy đau hết cả đầu. “Đều con mẹ nó câm miệng lại hết cho tao!” Diệp Khiêm nhịn không được quát mắng một tiếng. Quả nhiên liền có hiệu dụng, hết thảy mọi người lập tức ngậm miệng lại.
Nhìn Diệp Khiêm, Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: “Lão đại, anh bị sao thế? Sao lại phải nằm trên giường bệnh rồi.”
Bất đắc dĩ liếc mắt, Diệp Khiêm nói: “Bọn mày làm sao biết tin tức tao nằm viện?”
“Là tôi nói cho bọn họ biết.” Lý Tể Thiên nói, “Đêm qua phụ tá của tôi đi khám bệnh ở bệnh viện này, vừa vặn nhìn thấy anh, lúc ấy vốn muốn tiến lên chào hỏi anh, nhưng thấy bên cạnh anh có quá nhiều người, cho nên không có mạo muội quấy rầy. Tôi cảm thấy chuyện anh bị thương cũng không phải là chuyện nhỏ, cho nên mới liên hệ với Jack, đem chuyện này nói với anh ấy một lần.”
“Jack, mày đừng nói với tao, là mày đem chuyện tao nằm viện tuyên dương ra bên ngoài rồi chứ.” Quay đầu nhìn Jack, Diệp Khiêm nói. Lý Tể Thiên cùng Diệp Khiêm có quan hệ thật là vi diệu, mặc dù nói bọn họ là đồng bọn hợp tác, nhưng còn không có đạt tới trình độ loại người đáng tin thân mật, huống hồ, loại hợp tác dựa trên lợi ích rất khó thông qua được khảo nghiệm, bởi vậy đối đãi Lý Tể Thiên, Diệp Khiêm vẫn có vài phần khách sáo cùng đề phòng.
Ngượng ngùng nở nụ cười vài cái, Jack nói: “Lão đại nằm viện chuyện lớn như vậy, em tự nhiên là phải báo cho bọn họ rồi. Anh là linh hồn của chúng em, là người tâm phúc của chúng em ah.”
Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm nói: “Đừng nói nhảm nhiều nữa, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho bọn họ, hãy nói là tao không sao, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi. Bảo bọn họ đừng có tới đây, bà nội nó, đều con mẹ nó nhàn rỗi không có việc gì làm sao?”
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Khiêm như vậy, Jack cũng biết Diệp Khiêm nói rất đúng tình hình thực tế, hắn thật sự là không có gì trở ngại, nếu không cũng sẽ không nói nhẹ nhàng như vậy. Tối hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Lý Tể Thiên, Jack hoảng sợ không nhẹ, bất quá bây giờ nhìn thấy Diệp Khiêm không có việc gì, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra. Gật đầu ứng Diệp Khiêm một tiếng, Jack cuống quít móc điện thoại ra gọi, bảo bọn họ không được qua đây.
“Bọn mày cũng đi ra ngoài đi, đừng có ở chỗ này nhao nhao làm phiền lão đại.” Mặc Long quay đầu nhìn những tiểu đệ này, nói, “Nhớ rõ nơi này là bệnh viện, bọn mày đừng có náo ra chuyện gì, nếu không thì đừng có trách tao không khách khí.” Những tiểu đệ ở trước cửa lên tiếng đáp ứng, sau đó nhao nhao đi ra ngoài.
Mặc Long là người không thích kéo bè kết phái, những người này tự nhiên không phải là thủ hạ của hắn, Diệp Khiêm không cần nghĩ cũng biết, nhất định là của tên tiểu tử Thanh Phong. Tiểu tử Thanh Phong là người trương dương, ưa thích đi đâu đều phải có rất nhiều người vây quanh hắn, mà hắn là từ thành phố Thượng Hải tới đây, cho nên những người này đoán chừng là hắn lấy từ chỗ Vương Hổ.
“Lão đại, anh tại sao lại bị thương? Có nghiêm trọng không?” Mặc Long ân cần hỏi han.
Diệp Khiêm có chút lắc đầu, nói: “Không có gì trở ngại, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi. Mặc Long, mày đoán lần này tao nhìn thấy ai?”
“Người nào?” Mặc Long kinh ngạc hỏi.
“Nhan Tư Thủy, đại đệ tử của cự tử Mặc Giả Hành Hội.” Diệp Khiêm nói.
Trên mặt Mặc Long lập tức hiện lên vẻ giận dữ, toàn thân phát ra trận trận sát ý, rất hiển nhiên, Mặc Long đối với Mặc Giả Hành Hội hiện tại là tràn đầy căm hận cùng oán niệm, nếu như không phải Hoàng Phủ Kình Thiên ngăn cản hắn, thì hắn đã sớm muốn đi tìm bọn họ báo thù rồi. Áp chế cừu hận càng lâu, lúc bạo phát ra lại càng khủng bố, Mặc Long đối với những đệ tử Ám Mặc căm hận đã đạt đến đỉnh điểm.
Cho tới nay, Mặc Long đều không thể tìm được vị trí của Mặc Giả Hành Hội, Hoàng Phủ Kình Thiên bởi vì lo lắng Mặc Long tự mình đi báo thù, cho nên không cho hắn biết rõ vị trí của Mặc Giả Hành Hội, cho nên Mặc Long cũng đành phải áp chế phẫn nộ của mình xuống. Hôm nay, nghe Diệp Khiêm nói đã gặp được người Mặc Giả Hành Hội, mà còn là đại đệ tử của cự tử Mặc Giả Hành Hội, cho nên Mặc Long tự nhiên là muốn biết rõ một chút.
“Tao biết rõ ý nghĩ của mày bây giờ, bất quá, tao khuyên mày vẫn nên nhẫn nại một chút thì tốt hơn. Công phu của con nhỏ đó rất cao, ngay cả tao cũng không phải là đối thủ của nó. Vì thế tao nghĩ là mày đừng để cho nó biết rõ sự hiện hữu của mày thì tốt hơn.” Diệp Khiêm nói, “Tao sở dĩ nói cho mày biết, là vì muốn nói cho mày biết Mặc Giả Hành Hội cũng không thần bí, chỉ cần cơ hội vừa đến, chúng ta liền có thể hành động, chứ không phải tao muốn mày đi bạo lộ thực lực của mình.”
Mặc Long tự nhiên biết rõ hảo ý của Diệp Khiêm, sự thật cũng đúng như thế, nếu như dưới tình huống thực lực chưa đủ lại đi bạo lộ thực lực của mình, thì về sau khẳng định không phải là chuyện tốt gì. Nhẹ gật đầu, Mặc Long nói: “Là nó đả thương anh?”
Thanh Phong mờ mịt nhìn Diệp Khiêm, sau đó lại nhìn Mặc Long, kinh ngạc hỏi: “Ai à? Hai người đang nói ai vậy?”
Diệp Khiêm có chút lắc đầu, nói: “Không phải. Nó rất muốn cùng tao so thử một chút, muốn mượn cơ hội suy đoán thực lực của tao một chút, bất quá không có giống như nó mong muốn. Chuyện này nói ra rất dài dòng, về sau lại chậm rãi nói với bọn mày a.” Quay đầu nhìn Lý Tể Thiên, Diệp Khiêm nói: “Anh Lý, xin cám ơn anh rồi. Qua nhiều năm như vậy, tôi một mực bận những chuyện khác, nghiệp vụ bên tỉnh Hải Nam đều do anh xử lý, thật sự là không có ý tứ, vất vả cho anh rồi.”
Ha ha cười cười, Lý Tể Thiên nói: “Lúc trước tôi nhìn trúng Diệp tiên sinh, lựa chọn hợp tác với anh, cân nhắc chính là vì tiền cảnh hợp tác với anh rất tốt, mà không phải muốn anh vì những việc nhỏ kia mà phiền lòng. Lại nói tiếp, vẫn là tôi thiếu chút nữa đã khiến anh lỗ vốn, may mắn phản ứng kịp thời, nếu không khi mà toàn bộ tài chính đầu nhập xuống dưới thì chúng ta cũng không thể thu hồi lại vốn gốc được.”
Diệp Khiêm biết rõLý Tể Thiên nói rất đúng về chuyện sòng bạc, ai cũng không ngờ rằng đó chỉ là một kế sách của trung ương mà thôi, cố ý thả ra tin tức, sau khi đưa tới rất nhiều tài chính, liền hạ đạt chính sách chính thức xuống dưới, khiến cho tài chính của rất nhiều người không cách nào thu hồi. Sau đó trung ương lại cho một ít chính sách ưu đãi, lập tức đem toàn bộ tài chính giữ lại. Có đôi khi những chính khách kia mới thật sự là người có thể mưu tính sâu xa ah. “Tiền là chuyện nhỏ, tôi tin tưởng ánh mắt cùng phách lực của anh Lý.” Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói.
Đang khi nói chuyện, liền nhìn thấy Đường Thục Nghiên từ cửa ra vào đi tới, cùng đi với bà còn có lão gia tử cùng với cha con Diệp Chính Phong. Tối hôm qua Đường Thục Nghiên cũng không có rời khỏi bệnh viện, mà mướn một phòng ở bệnh viện để nghỉ ngơi một chút. Đây là bệnh viện tư nhân, nên có phòng chuyên dành cho người nhà bệnh nhân, đồ vật trong phòng toàn bộ đều dựa theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao. Người có thể tới bệnh viện tư nhân này khám bệnh, thì đều là quan to hậu duệ quý tộc, buôn bán cự hào, cho nên bọn họ tự nhiên là không quan tâm chút tiền nhỏ đó.
Sang nay lão gia tử cùng cha con Diệp Chính Phong mới chạy tới đây, Diệp Khiêm nằm viện, cho nên lão gia tử tự nhiên là muốn qua thăm. Về phần gia đình Diệp Chính Hùng thì lại không có ai tới. Ngày hôm qua sau khi Diệp Khiêm theo xe cứu thương đến bệnh viện, thì lão gia tử đã hung hăng giáo huấn Diệp Chính Hùng một phen, đừng nhìn ông ấy bây giờ là gia chủ Diệp gia, thế nhưng mà ở trước mặt lão gia tử thì ông ấy phải khúm núm, ngoan ngoãn lắng nghe.
Lão gia tử đã nói rất rõ ràng, về sau tuyệt đối không cho phép Diệp Chính Hùng động tới Diệp Khiêm cùng mẹ con An Tư dù chỉ là một sợi tóc, nếu không thì lão gia tử sẽ không tha thứ ông ấy. Bất quá, dù sao Diệp Chính Hùng cũng là con trai của lão gia tử, hơn nữa còn là gia chủ Diệp gia, cho nên lão gia tử cũng không thể xử phạt ông ấy quá nghiêm khắc. Trong lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, lão gia tử tự nhiên là có chút khó xử.
Nhìn thấy trong phòng bệnh có mấy người đang đứng, bọn người lão gia tử không khỏi ngẩn người. Lão gia tử thì khá tốt chút, ít nhất thông qua tư liệu mà Đoạn Hạo đã điều tra về Diệp Khiêm, biết rõ hắn là thủ lĩnh lính đánh thuê Nanh Sói, bởi vậy, suy đoán những người này có lẽ là huynh đệ của Diệp Khiêm a.
Bọn người Mặc Long cũng thập phần hiếu kỳ, quay đầu nhìn bọn người lão gia tử, có chút mờ mịt, không biết là thần thánh phương nào. Bọn họ rõ ràng phát giác được, tướng mạo của Diệp Khiêm cùng những người này rất giống nhau, chuyện này khiến cho bọn họ càng thêm nghi ngờ. Bất quá, bọn họ cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.
Lão gia tử đi đến trước mặt Diệp Khiêm, ha ha cười cười, nói: “Tiểu Khiêm, cháu không có việc gì chứ? Tối hôm qua ông đã mắng qua đại bá của cháu rồi, đại bá của cháu cũng biết sai rồi, hi vọng cháu có thể xem tại mặt mũi của ông không đi truy cứu, có được không? Ông đã cùng đại bá của cháu nói rất rõ ràng, về sau đại bá của cháu tuyệt đối sẽ không dám động tới cháu cùng mẹ con An Tư dù chỉ một sợi tóc, cháu cứ yên tâm đi, chỉ cần ông còn sống, thì ông có thể cam đoan sẽ không để xảy ra bất luận sơ suất gì.”
“Đã lão gia tử lên tiếng, ta còn có thể nói cái gì đó. Tất cả mọi người là người một nhà, ta tin tưởng đại bá cũng không phải cố ý, huống hồ ta cũng không có việc gì, ta cũng không có tính toán muốn truy cứu ý tứ.” Diệp Khiêm nói ra.